"Ngươi muốn gì? Không cần quanh co lòng vòng…" Đối với mĩ nhân, Mặc Yểm đứng yên không nhúc nhích, nhưng mùi trên người Thanh nhi tanh nồng quá mức làm hắn cảm thấy chán ghét, không biết con xà tinh này vừa đến chỗ nào để hút tinh nguyên của nam tử trần gian.
Liếc nhìn một cách lười biếng sang Thanh Nhi, một tay hắn kéo nàng ta ngồi sang bên cạnh.
Thanh nhi không ngờ hắn lại sớm vô tình như vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt quyến rũ xinh đẹp, ủy khuất nói: "Vì có người mới rồi nên Yểm quân đối với Thanh nhi mới vô tình như vậy sao?"
Trong lòng âm thầm cắn răng chịu đựng. Nếu như Lăng Thanh Ba không phải quá khó đối phó thì lão nương chẳng chịu mất mặt thế này, để cho một tên tiểu hồ ly chết tiệt nhà ngươi chế giễu!
Lời nói Thanh nhi hơi có ý ly gián. Nam giới bình thường nghe xong, để biểu hiện mình là đàn ông oai hùng thì sẽ thân thiết hơn với nàng một chút.
Đáng tiếc người nói cố tình, người nghe lại vô tình ý, Bạch Bạch căn bản không hiểu nàng ta đang nói cái gì, còn Mặc Yểm thì khinh thường, dường như không thèm để ý đến lời nói nhảm của nàng ta.
Thanh nhi thấy hai người trong phòng đều hờ hững với nàng, vì vậy đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ của mình: "Yểm quân, Thanh nhi muốn ngài giúp đỡ, mượn thể xác của ai đó dùng một lát."
"Lăng Thanh Ba?" Mặc Yểm không cần nghĩ cũng đoán ra được
Thanh nhi không hề ngạc nhiên, thong thả nói nịnh hót: "Yểm quân thật sự rất anh minh, chẳng cần Thanh nhi nói nhiều cũng biết Thanh nhi nghĩ gì. Liệu có lòng giúp đỡ hay không?"
"Vì sao ta phải giúp ngươi? Không hứng thú!" Mặc Yểm trơ mắt đóng cửa sổ lại.
Bạch Bạch thấy Mặc Yểm cự tuyệt, trong lòng rất vui sướng. Từng sống một thời gian cùng Lăng Thanh Ba, nên nàng cũng có chút cảm tình đối với nàng ta. Xà tinh xấu xa này thật nguy hiểm với nàng ấy. Nếu như Mặc Yểm giúp đỡ, tính mạng Lăng Thanh Ba chắc chắn sẽ không thể không xảy ra chuyện không may.
Vốn không hiểu biết nhiều lắm, trong suy nghĩ của Bạch Bạch, Mặc Yểm trở thành … kẻ xấu xa lợi hại nhất
Thanh nhi không nổi giận, đảo mắt, sát lại cạnh Mặc Yểm thấp giọng nói vài câu. Bạch Bạch căng tay ra cũng không nghe được, đoán chừng xà tinh xấu xa này chắc chắn đang dùng phép thuật để nói chuyện với Mặc Yểm.
Hai người dường như nhanh chóng đạt được thỏa thuận, đứng dậy không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Bạch, ánh mắt thật kỳ quặc. Nhất là ánh mắt của Thanh nhi, oán độc, đố kỵ, đắc ý, mỉa mai cùng lúc trộn lẫn với những cảm xúc mà Bạch Bạch không hiểu, khiến Bạch Bạch giật nảy người, rùng mình một cái.
Xà tinh đứng bên cửa sổ, nhìn như có vẻ định rời đi. Trước khi rời đi, nàng ta nhìn triền miên không dứt về phía Mặc Yểm nói: "Yểm quân, Thanh nhi muốn đi mà ngài cũng không thèm giữ ta lại một chút sao?"
Mặc Yểm thờ ơ cười nhạt một tiếng.
Thanh nhi dậm chân, nhìn Bạch Bạch ở trên giường với vẻ khiêu khích, dịu dàng nói: "Nếu Yểm quân cảm thấy tiểu hồ ly này chất phác không thú vị, Thanh nhi lúc nào cũng nguyện ý ở bên cạnh hầu hạ ngài, Yểm quân ngàn vạn lần đừng quên Thanh nhi nha."
Nói xong liền cười hì hì, thân thể mềm mượt trượt ra ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mặc Yểm xoay người cất bước đi đến bên giường, Bạch Bạch thấy hắn tới, té xuống giường co người lại.
"Ngươi trốn cái gì? Lại đây!" Mặc Yểm khó chịu nói.
Bạch Bạch chần chừ một chút, đưa mũi tới gần người hắn: "Người ngươi rất hôi, đều là mùi của xà tinh xấu xa kia, thật là khó ngửi!"
Mặc Yểm dở khóc dở cười, hồ ly ngốc nghếch này mũi rất thính, chắc là do tu tiên đã lâu, không chịu nổi mùi vị tanh nồng.
Tiện tay phất một cái, Bạch Bạch dường như nhìn thấy một làn sóng dập dờn trước mắt, một luồng hương thơm xông vào mũi, mùi của xà tinh trên người Mặc Yểm rốt cuộc không còn mảy may ngửi thấy nữa.
A! Loại hương vị này khiến cảm giác rất thoải mái, Bạch Bạch bất giác chuyển tới gần, dường như muốn tiến lại ngửi tới ngửi lui trên người Mặc Yểm như con chó con.
Mặc Yểm thấy buồn cười, kéo cổ áo nàng, ôm nàng vào trong lòng hỏi: "Ngửi thơm như vậy sao?"
Bạch Bạch vẻ mặt say mê gật đầu, nói hâm mộ: "Ngươi vừa dùng phép thuật gì vậy? Thật là lợi hại nha!"
"Ta đổ một giọt dương cành cam lộ ra mà thôi" Mặc Yểm thoải mái đáp. Mùi hương này nếu tiểu yêu tu ma đạo ngửi thấy thì sẽ là thứ độc hại tanh tưởi, nhưng đối với người tu tiên đạo thì lại là kỳ hương tuyệt thế, khó trách vì sao lại có thể dẫn dụ được tiểu hồ ly này lại. Sớm biết như vậy thì năm đó nên lấy cả bình đi chứ không phải chỉ lấy vài chén như này.
"Hả? Dương cành cam lộ trong bình Ngọc Tịnh của Quan Âm Bồ Tát? Ngươi làm thế nào mà xin được?" Bạch Bạch hết sức tò mò, chẳng lẽ Mặc Yểm không phải là người xấu? Người xấu làm sao có thể xin được dương cành cam lộ của Quan Âm Bồ Tát?
"Cái này có gì kì lạ quý hiếm đâu, ngươi hôn nhẹ ta, ta sẽ đưa cho ngươi một ly, thế nào?" Mặc Yểm nói dụ dỗ.
Dương cành cam lộ là thánh phẩm vô thượng trong mắt những người tu tiên, bình thường hoa cỏ trần gian nếu được một giọt thì sẽ có linh tính, người tu tiên mà uống một giọt thì có thể giảm bớt nửa năm tu hành, uống một ly chẳng khác gì tự dưng có thêm trăm năm đạo hạnh
Món quà lớn như vậy mà chỉ cần đổi bằng một cái hôn môi, quả thực đến người chết cũng phải nảy sinh ý muốn. Nhưng là trong lòng Mặc Yểm, Bạch Bạch đã là vật cưng của hắn, cho vật cưng của hắn uống một ly dương cành cam lộ thật chẳng phải là chuyện gì to tát
Dương cành cam lộ là trân bảo mà người bình thường cả đời đều chỉ có thể tưởng tượng đến, nhưng đối với hắn lại dễ dàng tìm được, mà tác dụng với hắn cũng không lớn, nếu không hắn làm sao lại tiện tay lấy ra làm nước hoa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bạch Bạch thấy thật vui sướng, nhưng nghĩ lại, nhớ đến xà tinh vừa rồi đề nghị Mặc Yểm giúp đỡ làm chuyện xấu xa, hắn dường như là đã đáp ứng…
"Ta không cần dương cành cam lộ, nhưng có thể đổi sang cái khác được không?"
"Ngươi muốn đổi lấy cái gì?" Mặc Yểm thấy rất ngạc nhiên, có vật gì có sức hấp dẫn lớn hơn so với có được cả trăm năm đạo hạnh sao?
"Ngươi không cần cũng xà tinh xấu xa kia đi hại Lăng Thanh Ba được không? Nàng là người tốt"
Hồ ly tinh ngu ngốc này thực sự rất có tâm… Mặc Yểm thầm cười trong lòng.
"Xà tinh xấu xa kia đáp ứng cho ta rất nhiều chuyện tốt" ngay lập tức lên giá luôn.
"Nàng đáp ứng ngươi cái gì?" Bạch Bạch quyết định trước hết tra rõ tình hình của địch, rồi sau sẽ nghĩ cách làm thế nào xóa đi ý niệm đồng lõa trong đầu Mặc Yểm.
Mặc Yểm cười xấu xa, nói dối : "Nàng đáp ứng luyện phương pháp song tu hợp thể cùng ta"
"Cái này khó luyện lắm sao? Ta không thể luyện cùng ngươi sao?" Phương pháp song tu hợp thể là phương pháp tu luyện gì? Cho tới giờ phụ thân chưa hề nói qua, nhất định là môn pháp rất lợi hại.
"Có thể chứ, ta vừa rồi đã tính luyện cùng ngươi, nhưng là sợ ngươi không muốn."
"… Ta đây sẽ luyện phương pháp song tu với ngươi, ngươi không cần đi hại Lăng Thanh Ba được không?"
"Đồng ý! Nhưng ta muốn thử trước xem ngươi có tuệ căn hay không."
"Muốn thử thế nào?"
"Trước tiên ngươi hôn ta xem sao."
Bạch Bạch nở nụ cười, chuyện này thật sự rất đơn giản nha. Nhớ lại ký ức vui vẻ, chụt miệng một cái lên mặt Mặc Yểm. Mỗi lúc gặp mặt, nàng thường xuyên hôn cha mẹ, mà những lúc được hôn như vậy bọn họ đều rất vui vẻ.
"Được lắm!"
Chỉ vậy thôi sao? Mặc Yểm trừng mắt nhìn Bạch Bạch, cảm thấy mình bị chơi xỏ.
Bạch Bạch vui vẻ nhìn hắn với vẻ mặt vô tội, không hề biểu lộ một chút chột dạ nào.
Đúng thật là hồ ly ngốc nghếch, một chút chuyện phong tình cũng không biết. Đến nửa điểm "tuệ căn" cũng không có!
Nhưng không sao, nàng không hiểu thì hắn có thể cẩn thận dạy bảo. Nghĩ đến điều kiện vừa rồi Thanh nhi đề cập đến,… nếu như hồ ly ngốc nghếch này ngoan ngoãn nghe lời, hắn cự tuyệt Thanh nhi cũng không thiệt thòi gì.
Mặc Yểm xưa nay đều chỉ làm những việc mình thích, hại vài người vô tội, thậm chí khiến cho thiên hạ đại loạn, đối với hắn mà nói đều không có gì là không được. Chẳng qua, nếu làm thế mà khiến cho vật cưng mới của hắn muốn bỏ đi, thì so với chuyện phiền toái, mất mặt, cõ lẽ hắn chẳng muốn dỗ dành một đứa con nít hơn.
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1