Vân Khởi mang theo Bạch Bạch ở trên cổng thành theo dõi tu tập pháp thuật, hắn sử dụng pháp thuật không giống Vân Sơ, dựa vào pháp lực đơn giản tạo thành uy lực phức tạp, trực tiếp công kích địch nhân, hắn am hiểu nhất chính là mượn vật thực hiện pháp thuật.
Trên mặt đất có một đống tảng đá, hắn có thể dùng pháp thuật khiến chúng trở thành vũ khí có sức sống, địch nhân ở phương nào, tảng đá liền đánh về phương đó, cũng có thể làm cho tảng đá tự động tạo thành một cái khiên lớn, ngăn cản địch nhân tiến công; bên cạnh có cây hoa cỏ mộc, hắn có thể khiến cánh hoa lá cây biến thành từng mảnh lưỡi dao sắc bén, cũng có thể làm nhánh cỏ biến thành kim thép đâm thẳng chỗ hiểm địch nhân.
Vân Khởi dạy phức tạp hơn so với Vân Sơ dạy một chút, thời gian cấp bách, cộng thêm hoàn cảnh có hạn, Vân Khởi chỉ truyền thụ khẩu quyết chú ngữ, chỉ dạy Bạch Bạch làm sao để khống chế cát đá cùng gió lớn tiến lên công kích và phòng ngự. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hai người chuyên tâm, cũng không nghe thấy bên ngoài truyền đến các loại thanh âm kỳ quái, một người chuyên chú dạy, một người dụng tâm học, bất tri bất giác một canh giờ liền trôi qua, Vân Khởi vừa rồi cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ qua lâu như vậy, giờ tý còn chưa tới? Làm sao các sư huynh đệ không vào gọi bọn họ đi ra ngoài ứng chiến?
Để Bạch Bạch một mình tiếp tục ở đây luyện tập, Vân Khởi đi ra bên ngoài nhìn tình huống, đã thấy toàn bộ mọi người ghé vào cổng thành bên cạnh hướng dưới thành nhìn xa, dường như dưới thành xảy ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Vân Khởi đi qua xem xét, lúc này sớm đã qua giờ tý, phía dưới Dương Môn Quỷ Môn quan mở rộng ra, nhưng yêu binh quỷ tốt vốn vây quanh bên ngoài Quỷ Môn quan rậm rạp chằng chịt chẳng những không có tiến lên đoạt công, ngược lại lui đi hơn phân nửa, còn lại một ít non nửa đã chia làm vài đường, đều án binh bất động, mỗi người nhìn quanh phương hướng Dương Môn hết lần này tới lần khác không dám hành động, bọn họ tự biết thế cô lực yếu, dường như cũng bắt đầu có ý thối lui, không dám cố gắng phải xông vào cửu.
Những âm hộ kia tiến vào theo quỷ cầm đầu Lộ Dẫn mờ mịt không biết làm sao, tùy ý để ngưu đầu mã diện (đầu trâu mặt ngựa) xua đuổi đến Diêm La điện phía trước đã vứt đi lâu ngày
Đổi lại quá khứ, những yêu ma làm loạn kia đã sớm phái thủ hạ chính là quỷ tốt yêu binh tiến đến" Kéo tráng đinh" (quỷ mạnh), sao lại mặc cho một đống" Dê béo" này bị đưa đến Diêm La điện đi chuẩn bị đầu thai?
Vân Khởi đi đến chỗ Vân Sơ hỏi:" Đại sư huynh, những phản quân này vì sao đột nhiên lui binh?"
Vân Sơ lắc lắc đầu nói:" Thiên Lý Nhãn dường như nhìn thấy phía sau bọn họ liên tục có rất nhiều yêu binh quỷ tốt bị tàn sát, lại không biết là người phương nào gây nên, về sau chuyển biến tốt vài đám phản quân bắt đầu rút đi, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, hình như là có người xuất hiện trấn trụ tạm thời bọn họ ……"
Vốn tưởng rằng sắp sửa đến một hồi đại chiến, không nghĩ tới thậm chí hữu kinh vô hiểm (kinh ngac nhưng không nguy hiểm), vào thời khắc mấu chốt nhất, cái gì cũng đều không phát sinh. Vũ Khúc Tinh Quân trăm suy ngàn nghĩ vẫn không có cách lý giải vuốt đầu đi tới nói:" Chuyện này thực ra là trò quỷ quái gì? Kỳ quái, kỳ quái……"
Thuận Phong Nhĩ rất lạc quan:" Mặc kệ làm trò quỷ quái gì, không có việc gì là tốt rồi!"
Vũ Khúc Tinh Quân giận dữ nói:" Chỉ sợ bọn họ không biết khi nào thì lại lao tới, Dương Môn này cả tháng bảy đều mở ra." Ngẫng đầu nhìn các đệ tử Thanh Lương Quan trước mặt, đột nhiên vỗ đầu, cười ha ha nói:" Các vị quả nhiên là phúc tinh của Vũ Khúc Tinh Quân ta nha, các ngươi vừa đến, phản quân liền lui."
Vân Sơ không dám kể công, chắp tay nói:" Hổ thẹn hổ thẹn, không biết Thiên Lý Nhãn có thể thấy hậu phương phản quân đến tột cùng là người phương nào ra tay?" Nói thật tất cả mọi người rất ngạc nhiên nha!
" Ta nếu có thể nhìn rõ thì tốt rồi!" phản quân vô cùng buồn bực nói:" Ta dường như chứng kiến một màn sương dày, một mảnh ngân quang, sau đó bên kia gục xuống một mảnh, hẳn là có một tiên nhân rất lợi hại giấu ở sau lớp sương dày. Sau khi sương dày biến mất ở trong tòa đại điện, ta thấy những đầu lĩnh phản quân kia, tổng cộng có hai mươi sáu tên đi vào tòa đại điện này, lúc đi ra còn lại hai mươi người, trong đó có tám người còn bị thương, gắng gượng cố gắng trở về bỏ chạy khỏi hàng ngũ. À, đúng rồi! Phía dưới vài đội lui chậm lại, hình như là do thủ lĩnh bọn họ chưa trở về, ta đoán có thể là bị vị tiên nhân rất lợi hại kia giết hay không!"
Thuận Phong Nhĩ cũng rất khó chịu:" Ta kéo dài lỗ tai cũng không còn nghe được thanh âm trong tòa đại điện kia, hình như tiên nhân đặc biệt làm phép, không muốn để người khác biết rõ."
" Chẳng lẽ là hắn?"
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1