chương 51/ 253


Hít hai hơi thật sâu, Mặc Yểm rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Bạch Nguyên Tùng nói: "Ta có biện pháp khôi phục pháp lực căn cơ của Bạch Bạch, nhưng cần phải có thời gian, ngươi để Bạch Bạch lưu lại, ba năm sau, ta sẽ cho nàng có tu vi gấp mười."

Bạch Nguyên Tùng cũng không chịu tin, cười lạnh hai tiếng nói: "Nào dám làm phiền, sư phụ Bạch Bạch sẽ có biện pháp giúp nó lại nhập vào tiên đồ!"

Bạch Bạch nghe xong Mặc Yểm nói, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao phải ba năm? Không phải ngươi nói mấy tháng pháp lực căn cơ của ta sẽ khôi phục? Ta không cần phải tăng gấp mười lần tu vi, như nguyên bản vậy là tốt rồi."

Nàng mới mở miệng, ánh mắt Mặc Yểm lại chuyển đến trên người nàng. Bạch Nguyên Tùng e sợ nữ nhi của mình sẽ bị hắn nhìn mệt, liền đem tay áo che Bạch Bạch lại, thấp giọng nói: "Bạch Bạch ngoan, đừng đáp lời."

Bạch Bạch quả nhiên rất nghe lời ngậm miệng, trong lòng Mặc Yểm nổi lên một cơn ghen tuông, Bạch Bạch đối với hắn cũng không thành thật như vậy! Nhưng cũng hiểu rõ, không thu phục được Bạch Nguyên Tùng, khó có thể giữ được Bạch Bạch trong tay.

Bạch Bạch rất dễ lừa gạt, nhưng phụ thân của nàng không phải dễ dàng xử lý ổn thỏa được như vậy, hơn nữa trước mặt Bạch Bạch căn bản không thể động vào một sợi lông tơ của ông ta.

"Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của sư phụ Bạch Bạch." Đây đã là khách khí khó có của hắn, không thể phủ nhận, trong lòng hắn cũng có vài phần hiếu kỳ đối với vị "Thần tiên sư phụ" thần bí của Bạch Bạch.

Minh Ất chân nhân đã từng dặn không thể đề cập quan hệ của hắn với Bạch Bạch trước mặt người khác, nhưng Bạch Nguyên Tùng biết rõ Mặc Yểm trước mắt lợi hại, cũng chỉ có thể đem lão nhân gia của ông ta ra để trấn trụ tên hỗn đản này!

"Sư phụ của Bạch Bạch, là Thiên đình đệ nhất cao thủ Minh Ất chân nhân!" Một lời Bạch Nguyên Tùng nói ra, sắc mặt Mặc Yểm liền thay đổi, không phải sợ hãi, mà là một loại thần thái nói không nên lời, vẻ như phẫn nộ, vẻ như khinh thường, vẻ như oán hận, vẻ như không cam lòng…… Nói tóm lại, chính là không có cảm tình thiện lương tốt đẹp.

Không ngờ lại là hắn? Quả nhiên là hắn? Mặc Yểm không biết nên giận dữ hay là cười to, người mình lưu luyến không rời không ngờ lại là đồ nhi của kẻ đại đối đầu?! Truyện nực cười! Truyện nực cười thiên đại!

Nhưng là hắn cười không nổi, vốn cho rằng đã dẹp đi, oán hận không cam lòng lại cuồn cuộn nổi lên trong lòng. Trong hỗn loạn, hắn phát hiện, một ý niệm chết tiệt vẫn y nguyên, vô cùng rõ ràng trong đầu — muốn giữ Bạch Bạch lưu lại!

Bạch Nguyên Tùng thấy thần sắc hắn biến đổi bất định, liền muốn nhân cơ hội rời đi. Ông ta vừa động, Mặc Yểm liền cả kinh, theo trực giác vươn tay ra muốn đánh bại người đàn ông có ý đồ cướp Bạch Bạch đi này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hắn muốn ra tay, Bạch Nguyên Tùng còn có thể có đường sống? May mắn pháp lực của Mặc Yểm tự nhiên phóng ra đã sớm thu lại, bàn tay vừa chạm vào ông ta lại nghĩ lại, vội thu hồi đại bộ phận công lực, nhưng dù là thế, Bạch Nguyên Tùng vẫn bị đánh ngã xuống đất.

Bạch Bạch sợ hãi, lóe lên hiện ra hình người, ôm chặt lấy phụ thân, cả kinh nói: "Phụ thân, Phụ thân!"

Quay đầu lại nhìn Mặc Yểm lúc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi không tin, khóc cầu nói: "Ta theo ngươi trở về, ngươi đừng giết Phụ thân ta!"

Bạch Nguyên Tùng nhổ ra hai ngụm khí đục, liền cảm thấy thoải mái hơn không ít, biết rõ đối phương là xuống tay lưu tình, nhưng hôm nay chỉ sợ không cách nào mang Bạch Bạch đi được, khóe mắt quét đến trên mặt Mặc Yểm vừa lóe lên một chút hối hận rồi biến mất, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cắn răng nói: "Bạch Bạch không cần cầu hắn! Phụ thân dù chết cũng không để cho ngươi trở về với hắn! Ma đầu! Có bản lĩnh ngươi đánh chết hai cha con chúng ta đi!"

Bình luận





Chi tiết truyện