chương 156/ 253


Lam Lạt ma trông thì có vẻ như bị tấn công đến mức chân tay luống cuống hết cả lên, nhưng thực tình thì trong ba yêu ma, hắn thoải mái nhất. Hắn nương theo chuyển động của phong nhận mà tránh né, nhưng mấu chốt ở chỗ pháp lực của hắn không đủ để hắn phản công, cho nên hắn hết sức để ý cục diện xem có cơ hội nào để phóng độc.

Bạch Bạch chưa từng học qua cách sử dụng chùy, chiêu số lung tung nên rất nhanh chóng rơi vào thế hạ phong trước trảo của Hắc hổ Thần quân, trong đầu bỗng nhớ tới lần Vân Cảnh dạy nàng Lăng Ba huyễn kiếm, liền sử dụng chùy như dùng kiếm, hướng tới Hắc hổ thần quân thi triển pháp thuật.

Vân Cảnh nếu như tỉnh dậy mà chứng kiến cảnh Bạch Bạch dùng chùy cồng kềnh chẳng ra cái thể thống gì để thi triển bộ kiếm pháp Lăng Ba huyễn kiếm vốn vô cùng phiêu bồng linh động, chỉ sợ sẽ tức đến nhảy dựng lên mất.

Có thể nói dùng chùy để thi triển Lăng Ba kiếm pháp ngoại trừ việc dáng bộ quái lạ thì còn làm uy lực công kích đi không ít. Uy lực của chiêu số tuy không thể hoàn toàn cản trở đối phương nhưng áo thuật thì lại thu được kết quả kỳ diệu ngoài ý muốn.

Hắc Hổ thần quân có khí lực vững vàng nhưng tâm trí của hắn lại không được vững vàng như thân thể, rất nhanh chóng bị ảo thuật tác động, bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Lúc đầu hắn dựa vào pháp lực nên còn miễn cưỡng chống chọi được, nhưng đòn tấn công không còn liên tục như trước, cuối cùng thì Bạch Bạch cũng có thể tạm thời ngăn thế tấn công của hắn.

Nhưng chung quang bọn họ trong phạm vi ba thước đã bị một lớp tuyết tơ mỏng bao vây, hai người như đang ở trong một chiếc đèn lồng trắng giao đấu, mà cái lớp lụa trắng này là do Khay ti Thần Quân biệt danh " Thiên la địa võng trận" tạo nên.

Khay ti Thần Quân vì muốn bố trí trận địa này ma đã hoàn toàn ngừng tấn công, ngoại trừ việc tránh né các luồng phong nhận thì pháp lực toàn thân đều tập trung vào trận pháp này.

Lam hạt ma một bên tránh né phong nhận một bên phun nọc độc lên trên các sợi tuyết tơ, nọc độc nằm ở phía trên trôi nổi tạo thành một màu lam nhạt, một khi đụng vào sẽ lập tức trúng độc, may mắn là Bạch Bạch vẫn không ngừng dùng phong nhận công kích hai yêu ma, làm cho tốc độ phóng tơ và phóng độc của bọn chúng chậm lại.

Bạch Bạch biết rõ kể cả mình đánh thắng Hắc hổ Thần quân thì cũng sẽ bị hai tên yêu ma kia dùng độc vậy hãm, Lăng Ba huyễn kiếm quả thực đã làm mê mẩm tâm trí của Hắc hổ thần quân, nhưng muốn đánh bại hắn thì còn tốn ít nhất là nửa canh giờ nữa, Bạch Bạch thay đổi pháp thuật, dùng nhiếp hồn thuật của Quế nhi đã dạy thay cho ảo thuật đang dùng.

Sở trường của Ngọc Lưu Ly yêu phi là dùng đôi mắt Lưu Ly triển khai nhiếp hồn thuật, loại pháp thuật này kết hợp với mị thuật, uy lực rất lớn, đối phó với đồ háo sắc Hắc hổ Thần quân quả là thích hợp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hắc hổ Thần quân hốt hoảng cảm thấy mình đang đứng trong một khu rừng, Bạch y thiếu nữ xinh đẹp cực điểm đang nhìn về phía hắn thản nhiên cười, hắn không tự chủ được mà ngừng công kích, ngơ ngác nhìn mỹ nhân trước mặt.

Bạch Bạch trong lòng vui vẻ, đột nhiên cảm thấy một luồng khí xông tới, hóa ra là Lam lạt ma bắt đầu phun khói độc vào trong trận.

Bạch Bạch nhìn vào mắt Hắc hổ Thần quân, thử chỉ huy hắn: " Phá trận pháp này đi!"

Hắc hổ Thần quân không chút nghĩ ngợi, giơ trảo hướng về phía người bên ngoài mà chộp…

Lam lạt ma cùng với Khay ti Thần Quân không ngờ hắn lại đột nhiên quay giáo lại tấn công mình, nhưng không thể vì hắn mà bỏ mất cơ hội chiến thắng, hai yêu ma đứng bên ngoài liếc nhìn nhau, coi như không nhìn thấy hành động của Hắc hổ Thần Quân, cũng không hề thu hồi độc trận mà còn chuyên tâm hơn để hoàn thành trận pháp và phun độc.

Lũ yêu ma dưới đài nhìn là hiểu ngay ý định hy sinh Hắc hổ Thần Quân, trong lòng thoáng không vui nhưng hết ngay, có thể thắng, có thể lao ra khỏi Địa phủ mới là quan trọng nhất, hy sinh một Hắc hổ Thần quân đã là gì. Cho dù cả ba tên trên võ đài chết hết, chỉ cần bọn hắn thắng là được.

Mấy tên dưới trướng Hắc hổ thần quân quát bảo dừng lại thì đã bị vài tên đầu mục phản quân đánh cho trọng thương, một yêu ma còn cười lạnh nói: " Đừng quan tâm!"

Mặc Yểm không hề nháy mắt quan sát trận đánh, lòng bàn tay đã ướt đẫm, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn không còn khẩn trương như vậy, hắn chị sợ không chú ý một chút là Bạch Bạch ở trên võ đài sẽ bị thương, hắn không thể không thừa nhận là hắn bắt đầu hối hận, sao lại đồng ý cho Bạch Bạch lên võ đài cơ chứ?

Sớm biết như thế này thì hắn đã tự mình ngăn cản, mặc dù sẽ kích động bọn quân phản kháng, nhưng có hề gì, chỉ cần nàng an toàn là được, còn hơn bây giờ hắn phải dày vò khổ sở, mặc dù cuộc tỷ thí mới bắt đầu được một lúc mà hắn cảm thấy dài như trăm năm vậy.

Vì sao hắn phải ngồi đây chịu khổ sở? Bây giờ ngay lập tức tiến lên ngăn cản trận đánh chết tiệt này! Mặc Yểm nắm chặt tay muốn đứng lên làm phép cứu Bạch Bạch ra.

Bên tai độ nhiên truyền đến tiếng của Vân Khởi: " Chậm đã" Tiếng tuy nhỏ nhưng đọng lại chứ không hề tản đi, cũng không hề đứng ở bên cạnh hắn, chắc chắn là dùng pháp thuật nói chuyện với hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện