Hồng Hồng bên này không có vấn đề gì, Bạch Bạch rướn người lên, hướng về phía trong tay áo bào của Vân Hư mở ra nhảy tới, đang ở giữa không trung đột nhiên trước mắt tối sầm lại!
"Người nào?!" Đây là giọng nói của Hồng Hồng.
"Các hạ đây là……?" Đây là giọng nói của Vân Hư.
Bạch Bạch có cảm giác mình đụng vào cái gì đó, trong mũi lại ngửi được mùi quen thuộc — là Mặc Yểm!
Nàng dùng sức dồn vào chân trước, vén ống tay áo màu đen đang che trước mặt lên, ngửa đầu ra trông thấy đúng là Mặc Yểm đang nhìn mình với vài phần ghét bỏ.
"Làm sao mà lại bẩn như vậy?!"
Bạch Bạch cúi đầu nhìn trên người mình. Vừa rồi vừa bò tường lại vừa lăn đất, bộ lông hồ ly trắng như tuyết dính không ít tro bụi, bùn đất, quả thật là dơ bẩn. Bốn cái móng vuốt lưu lại trên áo đen của Mặc Yểm vài dấu bụi bẩn. Bạch Bạch từ trước đến nay rất là sạch sẽ, chứng kiến bộ dạng của mình thì cực kỳ xấu hổ, đã định nhảy ra đi chỗ khác để trốn.
Một tay Mặc Yểm đè nàng lại, nói lạnh nhạt: "Trở về tắm lại thôi." Nói xong cũng không hề để ý Vân Hư và Hồng Hồng, liền ôm Bạch Bạch xoay người đi khỏi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bạch Bạch vội vàng nói: "Ta muốn đi gặp Lăng Thanh Ba, trông thấy xong rồi mới trở về có được không?"
"Không được!" Mặc Yểm cảm thấy bất mãn khi tiểu vật cưng suốt ngày nhớ thương chủ cũ quá mức, trả lời với ngữ khí cứng rắn, không có đến nửa điểm thương lượng.
Bạch Bạch cảm thấy rất ủy khuất, nhưng là không dám phản kháng chính sách tàn bạo, chỉ biết từ trong khuỷu tay hắn thò mình về phía đám bạn bè mới là Hồng Hồng và Vân Hư phất phất móng vuốt nói lời từ biệt. Mặc Yểm phát hiện nàng mờ ám, tay duỗi ra đem nàng nhấn mạnh trở lại trong ngực, rồi cảnh cáo nói: "Trung thành với ta một chút đi!"
Cặp mắt hồ ly ngập nước long lanh nhìn nhìn hắn, Bạch Bạch cụp đầu không nói gì.
Hai người vòng qua sân một cái liền không nhìn thấy bóng dáng nữa, Hồng Hồng có chút thắc mắc hỏi Vân Hư: "Người kia là gì của bạch hồ ly hả?"
Vân Hư cười khổ: "Ta cũng không biết, hình như hắn lai lịch không nhỏ, tự xưng là đại ca của sư phụ ta chứ."
"Sư phụ của ngươi?"
"Ừ!" Vân Hư trước khi hạ phàm, sư phụ Minh Ất chân nhân đã từng dặn dò không được tùy ý đề cập sư môn với mọi người, cho nên hắn cũng không tiện đáp lại, vậy nên phải nói sang chuyện khác, mời Hồng Hồng cùng đi vào khách viện, chỗ ở của huynh muội nhà họ Lăng.
Người trong khách viện nhìn thấy mặt trời lặn phía tây, thần kinh bắt đầu căng thẳng. Cả một đống đèn lồng, cây đuốc chiếu tiểu viện sáng như ban ngày. Bên trong bên ngoài gian phòng Lăng Thanh Ba, Lăng Thanh Giám dán đầy lá bùa màu vàng, mùi hùng hoàng đặc quánh có thể hun người bình thường đến chóng mặt.
Tiểu thư đồng đứng trong viện trông thấy Vân Hư trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người trong viện hiện giờ đều xem Vân Hư là người cứu lấy cái mạng nhỏ rơm rạ, một khắc không nhìn thấy hắn tâm thần không yên.
Nhìn thấy sau lưng Vân Hư có thêm một vị công tử áo hồng, tiểu thư đồng không khỏi sửng sốt đôi chút, hỏi: "Tiểu tiên trưởng, vị này chính là…… ?"
Vân Hư cười giới thiệu: "Vị này chính là đạo hữu tục gia của bần đạo (*bạn cùng đạo nhưng tu tại gia), họ Hồng, các người có thể gọi hắn là Hồng cư sĩ."
Hồng Hồng mỉm cười, gật đầu nhẹ về phía tiểu thư đồng.
Tiểu thư đồng hai mắt sáng ngời, đạo hữu? Thế thì hẳn cũng phải biết pháp thuật? Thì ra tiểu tiên trưởng đi ra ngoài để tìm người đến giúp đỡ á! Chỉ là cái vị giúp đỡ này bộ dạng quá đào hoa, đôi mắt dường như muốn câu dẫn người khác.
Lăng Thanh Giám ở trong phòng nghe được tiếng người, cao giọng hỏi: "Tiểu thư đồng? Có phải tiểu tiên trưởng đã trở lại?"
Tiểu thư đồng lên tiếng, liền thấy Lăng Thanh Giám từ trong phòng đi ra.
Vân Hư lại một lần nữa giới thiệu Hồng Hồng, Lăng Thanh Giám liên tục gật đầu, hết sức vui sướng, nhưng trong lòng có chút chua xót: Một Mặc công tử áo đen tướng mạo khí chất đã hơn xa mình, đảo mắt lại đây đã thấy một Hồng công tử cũng không kém hơn nhiều. Nếu mình đứng giữa hai người họ thoáng chốc không ít ảm đạm. Như vậy là ở cái thị trấn nhỏ này, nhân vật tuấn tú không phải là quá hiếm có.
Hồng Hồng kết bạn với Vân Hư kiểm tra lại trận pháp bố trí xung quanh viện một lần nữa, cảm thấy không bỏ sót gì cả. Hồng Hồng cười nói: "Ta còn có Phục ma giới của sư phụ đưa cho, có lẽ trong lúc nguy cấp cũng có thể phát huy công dụng."
"Phục ma giới? Cái thứ phép này đối phó với yêu quái hành động chậm chạp có lẽ khá tốt, nhưng nếu muốn đối phó xà yêu, chỉ sợ có chút khó xử." Vân Hư bàn luận.
Phục ma giới uy lực cực lớn, một khi nhốt chặt yêu quái, mặc cho đạo hạnh cao tới đâu cũng không thể giãy dụa, một canh giờ sẽ bị hồn phi phách tán mà chết. Điểm yếu duy nhất chính là sử dụng không được linh hoạt thuận tiện, gặp phải những yêu quái động tác nhanh nhẹn liền bất lực.
Hồng Hồng cười nói: "Ai nói ta muốn dùng nó để đối phó xà yêu? Ta đem huynh muội họ Lăng để trong Phục ma giới, coi xà yêu còn dám tiến vào trong vòng hại người không?"
Vân Hư vỗ tay cười nói: "Xem cái đầu gỗ của ta này, lại không nghĩ tới biện pháp tài tình tuyệt diệu như vậy. Như thế rất tốt, chỉ cần qua ngày mai, xà yêu kia cho dù lại đến, cũng không đến gần được người Lăng tiểu thư."
Đêm qua tìm hiểu về Thanh nhi, tất nhiên hắn hiểu rành mạch từng điểm này. Nó sở dĩ vội vàng ra tay trong vòng ba ngày nay, là vì mấy ngày nay đúng lúc âm khí thịnh nhất trong cả ngàn năm. Lăng Thanh Ba mặc dù là chân mệnh Kim Phượng, nhưng lúc này sức chống cự đối với tà khí yêu ma lại xuống đến thấp nhất. Ba ngày nay chính là cơ hội duy nhất để bọn yêu ma thực thi các biện pháp đoạt xác đối với nàng. Một khi bỏ lỡ, nàng liền khôi phục lại thành thể chất yêu tà khó có thể đến gần, đến lúc đó việc sẽ khó thành.
Nhưng mà cho dù là ba ngày nay, muốn chiếm dụng thân thể nàng cũng không phải là đơn giản, hoặc cần phải có người pháp lực cao cường tương trợ. Thanh nhi đầu tiên tìm tới Mặc Yểm, kết quả là hắn lâm trận đào ngũ. Hiện tại chỉ còn hai ngày, nàng cắn răng dậm chân một cái, căm hận nói: "Không thể được, hay là mình phải đi mời Kim Hoàn Nhi xuất thủ!"
Kim Hoàn Nhi mà Thanh nhi vừa nhắc đến, thực ra thân chính là một con rắn cạp nong vàng vô cùng kịch độc, đã có mấy trăm năm tu luyện, thực lực so với Thanh Nhi cũng không kém bao nhiêu.
Đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Nhi một mực không muốn Kim Hoàn Nhi hỗ trợ, ai biết đến lúc đó nàng ta có thể có tâm địa đen tối hay không, một cước đá văng mình ra? Người chân mệnh Kim Phượng cũng không phải là mỗi ngày đều có thể tìm được. Một khi đoạt xác thành công, mẫu nghi thiên hạ hưởng hết phú quý nhân gian. Còn điểm tiếp theo, điểm quan trọng nhất chính là, sau khi đoạt xác nàng ta, có thể thụ hưởng mệnh cách, tiến trình luyện công sẽ nhanh gấp trăm lần bây giờ. Nói cách khác, tu luyện mười năm có thể sánh với ngàn năm đạo hạnh!
Cho dù thân thể này chỉ sống lâu được một giáp (*60 năm), có thể dùng tới bốn mươi năm, như vậy có thể tu luyện được bốn ngàn năm đạo hạnh! Việc này trong mắt yêu ma có lực hấp dẫn cực lớn à!
Chẳng qua là giờ phút này sự việc đã cấp bách nên chỉ có thể liều theo thời thế, Thanh Nhi muốn tìm người có thực lực tương đưoơg giúp đỡ cũng chỉ có một Kim Hoàn Nhi, đành phải mạo hiểm.
Bên kia, trong lòng Mặc Yểm đơn giản là không hề nhớ đến xà yêu, trở lại gian phòng liền bảo tiểu nhị đưa tới một thùng lớn nước ấm. Hắn không chút khách khí, trước mặt Bạch Bạch nới dây lưng cởi hết sạch, ngâm mình vào trong nước. Bạch Bạch cảm thấy hắn đã từng nhìn thấy mình không hề mặc quần áo, mình nhìn lại hắn cũng không sao…… Tuy vậy, bây giờ nàng thật sự cũng không có tâm trạng để nhìn.
Gian phòng bị Mặc Yểm làm pháp thuật, Bạch Bạch đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp đều không ra được, quay lại thấy Mặc Yểm nhắm mắt, thoải mái nhàn nhã ngâm mình trong nước, vẻ mặt hưởng thụ, trong lòng nổi oán giận, thầm nghĩ: Ngươi ghét ta bẩn, ta khiến cho ngươi bẩn theo ta!
Nhẹ tay nhẹ chân leo lên thùng gỗ lớn bên cạnh, Bạch Bạch đem chân trước dính đầy bùn đất của mình ngâm vào trong nước, nhẹ nhàng gẩy gẩy, thành công chứng kiến nước ấm vốn trong suốt giờ nổi lên từng vòng đục ngầu, không khỏi cảm thấy đắc ý. Lại quay người thay đổi, đem hai chân sau cũng thay phiên vươn vào trong nước rửa sạch.
Cho ngươi ngâm nước rửa chân của ta! Hì hì!
Khó khăn lắm mới có được trò đùa dai, Bạch Bạch đang lúc vui vẻ không thôi, đột nhiên mông đít bị xiết chặt, đuôi to ở đằng sau bị người ta nắm chặt kéo một cái ra sau. Lúc này thành chó rơi xuống nước, còn sùng sục sùng sục uống vào vài ngụm nước chính mình vừa mới rửa chân.
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1