Bạch Bạch đứng lên trên đầu gối hắn, cái đuôi to run lẩy bẩy, giữa hai con mắt lúc đó bắn ra một luồng ánh sáng tuyết trắng bao phủ toàn thân thể, phạm vi hào quang càng lúc càng lớn, sau đó trong nháy mắt, hào quang rút đi, trên đầu gối Mặc Yểm chỉ còn có một Bạch y thiếu nữ.
Mặc Yểm không chút khách khí với tay đem nàng ôm vào lòng mà dò xét kỹ lưỡng từng chút một. Bạch Bạch biến thành người mở to cặp mắt nâu hiếu kỳ nhìn hắn, đôi mắt vẻ trẻ con khờ dại tinh khiết, không có đến nửa phần thái độ tình ý của mỹ nhân xấu hổ thẹn thùng.
Thật đẹp! Quả nhiên là một dung mạo tuyệt thế hơn cả cửu thiên tiên tử. Thực tế, thần sắc ngây thơ, chân thật, thuần khiết càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc có vẻ hết sức thanh lệ. Không phải là thần nữ tiên cơ lạnh như băng trong suốt, cũng không phải hoa yêu hồ tiên xinh đẹp mị hoặc, có một loại tươi mát ôn nhu nói không nên lời, làm cho người ta không kìm nổi phải tới gần, rồi lại sợ làm vấy bẩn sự trong trẻo của nàng.
Tuy tiểu hồ ly này hơi ngờ nghệch, nhưng với dáng vẻ bên ngoài thế này, đủ để trở thành thú cưng của hắn.
Khó trách hồ ly Phụ thân của nàng bảo nàng không được lộ ra hình người trước mặt « con đực », bởi hắn vốn nhìn quen tất cả các loại sắc đẹp cũng không thể ngăn mình nảy sinh tâm ý « không tin tưởng được » đối với nàng.
"Ta gọi là Mặc Yểm, ngươi tên là gì?" Vừa nói tay vừa sờ soạng khắp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà.
« Ta gọi là Bạch Bạch…… » Bạch Bạch không quen biến thành hình người chút nào mà lại còn bị người ta sờ tới sờ lui như vậy. Thực tế nhìn thấy ánh mắt u ám của Mặc Yểm, không ngăn nổi cảm thấy tim đập rộn lên, cảm giác hơi khẩn trương hưng phấn một chút rộn trong lồng ngực.
Nhíu nhíu đầu lông mày, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tránh khỏi những cái sờ sẩm liên tục không ngừng chạm đến. Bạch Bạch tránh khỏi ngực Mặc Yểm, định muốn nhảy xuống đất.
"Đừng cử động linh tinh……" Một tay Mặc Yểm ôm lấy Bạch Bạch mang lên giường khách điếm.
Bạch Bạch cảm thấy sẽ có những chuyện không ổn nào đó phát sinh, co người lại, định biến trở về hồ ly. Luồng ánh sáng trắng ở mi tâm (chỗ chính giữa 2 đầu lông mày) mới phát ra, đột nhiên đã bị Mặc Yểm chỉ một ngón tay tới đặt lên trên. Luồng ánh sáng trắng ở mi tâm đã bị ép đẩy lui về. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Ôi!" mi tâm Bạch Bạch đau nhức dữ dội một lúc, biết rõ Mặc Yểm sẽ chẳng tốt đẹp gì với nàng mà. Lúc này một chút pháp lực đều không sử dụng được, dưới tình thế cấp bách liền ngửa mặt cắn đầu ngón tay Mặc Yểm một cái.
Loại phản kháng vô dụng này Mặc Yểm căn bản không thèm để tâm, chỉ là trong đầu lóe lên suy nghĩ đến một bí thuật nào đó, khẽ cười lạnh một tiếng, không tránh đi mà để kệ cho cắn, còn chủ động bỏ đi pháp lực bảo hộ cơ thể trên đầu ngón tay.
Đầu ngón tay đau xót, cảm giác vài giọt chất lỏng ấm áp trong cơ thể chảy vào trong miệng Bạch Bạch.
Rất nhiều năm chưa thử qua cảm giác bị chảy máu, Mặc Yểm hơi khẽ giật mình, sử dụng pháp thuật, vài giọt máu trong nháy mắt đã hóa thành máu phù dung đi vào trong cơ thể Bạch Bạch.
Bạch Bạch không nghĩ tới một cái cắn của mình lại khiến Mặc Yểm bị thương, ngây người nhanh chóng lui lại nhả ra. Nàng không biết rằng vừa rồi Mặc Yểm đã làm phép trên người nàng. Từ nay về sau, Mặc Yểm chẳng những có thể khống chế nàng biến thành hình người hoặc hóa thành thân cáo, mà còn có thể do thám biết được tâm tư và hành tung của nàng, nàng tất thảy đều trong lòng bàn tay Mặc Yểm.
Loại bí thuật này từ trước đến nay là loại ma lực rất mạnh. Ma quân thu phục chiếm được đạo hạnh cao thâm của yêu ma vì chính là sử dụng phương cách này. Người có thể sử dụng nó tìm khắp tam giới chỉ có ba người, Bạch Bạch rất không may lại gặp phải một người trong số đó.
Lại nói tiếp, dùng loại bí thuật này lên người Bạch Bạch, cũng có chút giết gà dùng đao mổ trâu.
Bạch Bạch co người lại, một mạch đi dựa vào trong góc, rời khỏi "Phạm vi ảnh hưởng" của Mặc Yểm, chưa từ bỏ ý định biến lại về thân cáo lần nữa. Nhưng nàng lại bị một tay Mặc Yểm túm lấy mắt cá chân, kéo trở về. Một lúc sau, nhức mỏi ở chỗ bị túm nhanh chóng truyền khắp cơ thể, Bạch Bạch rốt cuộc không thể sử dụng được câu chú biến thân.
Mặc Yểm cười cười, tay giật vạt áo của nàng ra, khống chế nàng giãy dụa, đem quần áo trên người nàng cởi hết không còn một mảnh, thu vào trong tay áo Kiền Khôn. (CT: Kiền khôn là trời đất, tay áo kiền khôn là tay áo chứa được tất thảy mọi thứ)
Dùng phép định thân (cố định cơ thể) tất nhiên là đơn giản hơn nhiều, nhưng hắn muốn hưởng thụ khoái cảm tay chân cơ thể chà sát cùng với vật cưng mới. (V: Anh này BT quá nha _ _! )
Quần áo trên người Bạch Bạch là bộ phận tinh hồn biến thành, một khi rời khỏi người, nàng sẽ không cách nào biến lại thành hồ ly được. Hắn không cần sử dụng pháp lực trên người nàng, cũng không cần lại dùng bí thuật khống chế, lại có thể nhìn đã mắt thân thể quyến rũ của vật cưng mới của mình.
Mặc dù đối với việc tình dục, Bạch Bạch hoàn toàn ngây thơ, nhưng cũng biết rằng thân thể lỏa lồ trước mặt "con đực" thật sự cực kỳ không ổn. Nhưng mà quần áo bị lấy mất, không biến lại được, đành phải thuận tay kéo chăn qua bao phủ lên cơ thể.
Mặc Yểm nhìn nàng cuộn mình lại thành một đống, dùng chăn bao bọc vẻ thực sự nghiêm nghị, chỉ còn khuôn mặt nhỏ nhắn hé lộ ra bên ngoài, vừa thất kinh vừa sợ hãi nhìn mình trừng trừng, cảm thấy hết sức buồn cười.
Người ta đều nói hồ ly có đặc điểm xinh đẹp, con hồ ly trước mắt này cũng vậy, nhưng lại là cái gì cũng đều không hiểu, bộ dáng hoàn toàn trẻ con, động tác ngốc nghếch buồn cười, chẳng lẽ lại là xử nữ chưa trải qua chuyện nam nữ?
Nếu thế, coi như mình nhặt được báu vật!
"Đưa ta quần áo! Ta không cần ngươi phải giúp ta qua Thiên kiếp, ngươi là người xấu!" Giọng tiểu hồ ly khẽ khóc nức nở, rất hối hận đã không nghe lời nói của Phụ thân, lộ ra hình người trước mặt con đực, quả nhiên là kết quả gặp phải người xấu.
Mặc Yểm đưa tay sờ lên mái tóc dài xoã trên chăn của, sợi tóc và mắt của nàng cùng một sắc độ, tông màu nâu, trơn bóng mềm mượt, như thể gấm vóc: "Ta không phải muốn hại ngươi, chỉ là muốn dạy cho ngươi một loại phương pháp luyện công mới." (V: Xạo quá đi, ko phải hại ng ta thì là gì a >.<)
Bạch Bạch căn bản không tin, dù nàng quen biết rất ít người, nhưng do vừa rồi Mặc Yểm đã hoàn toàn phá hoại hành vi ý muốn của nàng, có thể nhận thấy cho dù hắn không có hứng thú hút chân nguyên của nàng, cũng không có lòng tốt gì.
Muốn chiếm lấy con tiểu hồ ly này, đối với Mặc Yểm rất đơn giản, thậm chí chỉ cần dùng bí thuật vừa mới làm phép trên người nàng, cũng có thể làm nàng ngoan ngoãn nằm xuống, mặc hắn làm. Nhưng như vậy quá không có ý nghĩa, hay nhất là khiến chính cô ta mắc câu.
Hồ tinh cực kỳ có tài năng thiên phú về chuyện nam nữ, dùng bí thuật khống chế hành vi của nàng, không khỏi quá mức lãng phí. Làm cho nàng chủ động hiến thân, hắn sẽ được hưởng thụ ở một mức độ cao hơn nhiều.
Nói cho cùng, hiện giờ Mặc Yểm đang trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc (mây trôi hạc bay: ý là thanh thản, nhàn rỗi, chậm rãi), nói khó nghe là cực kỳ nhàm chán, không… chẳng thiếu thời gian và tính nhẫn nại, dù sao con hồ ly ngốc nghếch này cũng chẳng chạy được đi đâu, nên không cần vội vã ăn nàng vào bụng.
"Ngươi không tính luyện công? Ta đây ngủ trước một tí, ngươi cứ tự nhiên." Mặc Yểm nói xong cũng không liếc nhìn Bạch Bạch, ngông nghênh cởi áo ra, ngả đầu lên giường ngủ ngay.
Bạch Bạch vốn đang lo lắng hắn ở trên giường là bất lợi đối với mình, kết quả phát hiện hắn thật sự cứ như vậy mà ngủ, không khỏi lo lắng.
Tay giật nhẹ tay áo của hắn, không có phản ứng.
Lay lay cánh tay của hắn, cũng không có phản ứng.
Níu lấy chăn lật ra, liều đẩy đẩy thân thể của hắn, vẫn y nguyên không nhúc nhích.
"Này ! Ngươi đừng có mà ngủ nha, đưa ta quần áo đây!"
Hờ hững, còn ngáy lên nữa.
Bạch Bạch bọc chăn co lại thành một đống, không làm gì cả, khoé mắt liếc nhìn áo ngoài của Mặc Yểm cởi ra treo cạnh giường. Nhìn lại bộ dạng ngủ say như chết không thay đổi của Mặc Yểm, nàng đưa một tay lên lấy quần áo mang vào trong chăn. Lúc này nàng mới đẩy chăn, trở mình, tay lật tay áo – vừa mới trông thấy hắn hình như đem bỏ quần áo của mình vào trong tay áo xong.
Trở mình sang một bên, lén cười trộm đắc ý. Ngươi cướp mất quần áo của ta, ta cũng cướp mất của ngươi, hừ hừ!
Túi tay áo lật tới lật lui, xoay đi xoay lại đều không có, Bạch Bạch biết rõ đối phương đã sử dụng pháp khí nào đó đem giấu quần áo mình đi rồi. Trong lòng lại thấy ủy khuất, lại thấy lo âu, bất chấp nỗi sợ hãi đối với Mặc Yểm, nàng phát lực đẩy mạnh thân thể hắn, muốn hắn tỉnh lại.
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1