Bạch Bạch mê man tỉnh lại, phát hiện ra rõ ràng mình không phải đang ở trong phòng Lăng Thanh Ba. Mặc Yểm ngồi bên cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng bàng bạc chiếu lên người hắn, trong mắt Bạch Bạch, hắn giống như là mới từ Địa ngục xuất hiện, tạm thời tới đòi mạng vậy.
Cảnh giác quan sát một hồi lâu, Bạch Bạch phát hiện Mặc Yểm không hề có động tĩnh gì, chắc hẳn đang nhập định, vì vậy nàng quyết định len lén chuồn đi tìm nữ chủ nhân hiện giờ của mình.
Chẳng quan tâm toàn thân đau đớn, Bạch Bạch cong lưng lên, cái lưng đáng thương tưởng chừng đã bị ngã gãy, rón ra rón rén nhảy xuống cái bàn, đi về phía cửa. Vốn là dùng lực thì đi nhanh hơn, nhưng sợ làm cho Mặc Yểm chú ý, đành phải vất vả đi từng tí một.
Vất vả đi đến cạnh cửa rồi, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ vẳng đến từ sau lưng.
Mặc Yểm chê cười nhìn hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Bổn hồ ly, lại đây!"
Bạch Bạch thất kinh, chẳng quan tâm tới đau đớn, cũng quên mất có thể dùng pháp lực, tứ chi đạp một cái chạy như điên, nhưng chạy được vài bước lại phát hiện ra mình đang chạy theo đường ngược lại, về phía Mặc Yểm, đây là pháp thuật lợi hại gì?!
Cố gắng dùng móng vuốt níu lấy sàn nhà để không bị kéo ngược về phía sau, phí công, kết quả chỉ là lưu lại vài đường cào kéo dài trên sàn nhà, còn gãy mất hai cái móng, dùng sức quá mạnh nên cơ thể mất thăng bằng, theo quán tính bị lăn ngược đi, lăn một đường đến chân Mặc Yểm mới bị cản ngừng lại.
Mặc Yểm không nhịn được phá lên cười ha hả, rồi cũng không cúi xuống, tùy tiện phẩy tay một cái, đem Bạch Bạch đang nằm phịch dưới chân bay lên trên đầu gối.
Bạch Bạch nghĩ không chống đối lại được nữa, toàn thân đau đến sắp cắt ra thành từng khúc, yếu ớt nức nở nghẹn ngào một tiếng, hai giọt nước mắt to đùng rơi xuống đầu gối Mặc Yểm.
"Hồ ly ngốc, ta sẽ không ăn ngươi, chạy cái gì?" Mặc Yểm thấy buồn cười, tay vuốt ve bộ lông xoã tung trên người Bạch Bạch, cái con hồ ly ngu ngốc này khiến tâm tình của hắn rất tốt.
Bạch Bạch hấp hối liếc nhìn hắn, ưu thương đắm chìm trong nỗi thống khổ của chính mình, không kêu tiếng nào.
Mặc Yểm cười nói: "Ngươi đã tu luyện mấy trăm năm, hẳn là có thể biến thành hình người, vì sao còn trưng bộ dáng này. Yên tâm, đạo hạnh của ngươi, ta chẳng thèm để mắt đến đâu."
Bạch Bạch tiếp tục giả vờ chết đáp lại!
Mặc Yểm không tức giận, ngón tay khẽ xoa nhẹ hai tai nho nhỏ, mềm mại của Bạch Bạch, được che phủ một lớp lông tơ mỏng, cảm giác rất thích, không nén được, phải xoa thêm mấy cái nữa.
Bạch Bạch vẫn tiếp tục giả vờ chết như trước.
Mặc Yểm cầm lấy cái đuôi xoã tung, khẽ vuốt vài cái, dường như cảm thấy còn không đã ghiền, lại lôi kéo hết bên này sang bên kia một lúc.
Hồ ly cũng có tự tôn! Bạch Bạch rốt cục không thể nhịn được nữa, giãy dụa cố thoát khỏi.
Tình thế bất đắc dĩ phải đối phó với kẻ mạnh, niệm mấy lần thần chú, thân thể vẫn không thể nào đi khỏi gian phòng này, trở về bên cạnh Lăng Thanh Ba như ý muốn.
Bạch Bạch biết rõ, nếu không cho người nam nhân bên cạnh này vừa ý, thì mình sẽ không đi được. Nhưng muốn nàng biến hoá thành người, nàng lại không muốn, đành phải ủy ủy khuất khuất mở miệng nói tiếng người: "Ngươi thả ta đi mà!"
Thanh âm trẻ trung, mềm mại, ngọt ngào, là giọng nói thiếu nữ.
Mặc Yểm trong mắt xuất hiện một tia hứng thú, hỏi: "Ngươi là con gái?"
Bạch Bạch nhẹ nhàng thốt lên một tiếng "Vâng", im lặng nhìn Mặc Yểm có chút cảnh giác.
Mặc Yểm nói: "Biến thành hình người cho ta xem một chút, nếu như ngươi rất xinh đẹp, ta sẽ để ngươi đi." (V: Điêu quá đi >.<)
Hồ ly có đặc điểm xinh đẹp, bình thường tu luyện thành hình người đều là tuấn nam mỹ nữ, thậm chí dung mạo còn có chút đẹp hơn cửu thiên tiên tử. Mặc Yểm bản tính phong lưu, đã từng cùng không ít hồ yêu từng có lộ thuỷ nhân duyên, nhưng lại rất ít nhìn thấy hồ tinh tu luyện tiên đạo.
Mặc dù hồ yêu tuy xinh đẹp diêm dúa, nhưng gặp nhiều sẽ không thoát khỏi cảm thấy không thú vị. Bình thường, hồ tinh tu tiên đều giấu mình ở Linh sơn tu hành, cực kỳ ít khi đi lại trên thế gian, Mặc Yểm vô tình thấy qua mấy con, dung mạo thanh lệ tuyệt luân, có một loại hương vị mê người khác lạ nói không nên lời.
Không biết con hồ ly ngốc nghếch trước mắt này biến hình sẽ trở nên như thế nào? Mặc Yểm đột nhiên rất muốn chứng kiến.
Bạch Bạch không muốn, thấy Mặc Yểm không có ý định hút chân nguyên của nàng, dứt khoát ôm đuôi cuộn mình lại thành một cục.
"Chớ có nghĩ Lăng Thanh Ba sẽ đến mang ngươi đi, vừa rồi ta đã tẩy đi trí nhớ của hai người chủ tớ các nàng, hiện giờ các nàng căn bản không nhớ rõ đã từng gặp ta, lại càng không nhớ rõ từng đem ngươi giao cho ta chữa thương."
Mặc Yểm chậm rãi phá tan tia ảo tưởng cuối cùng của Bạch Bạch.
"Ta vừa rồi không có đắc tội ngươi, tại sao ngươi nghĩ muốn hại ta?" Bạch Bạch ngẩng đầu nói khí thế, nhưng lập tức nhận ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương trong lúc đó, dù là trên thực lực hay là trên vóc dáng, cho nên câu vừa nói ra miệng không hề có vẻ khí thế, mà bất đắc dĩ trở thành ủy khuất.
Mặc Yểm cười không đáp, con tiểu hồ ly ngốc khiến hắn chú ý ngoài ý muốn, đã rất lâu rồi hắn chưa từng cảm thấy hứng thú đối với thứ gì đó, vừa hay lấy nó ra tiêu khiển một chút.
"Ngươi cũng không hoàn toàn ngu ngốc, Lăng Thanh Ba là Kim Phượng mệnh cách, được định số làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thân phận tôn quý không thể nói, ngươi đi theo bên người nàng, là muốn trốn tránh Thiên kiếp ư?" Loại tiểu tinh quái tu tiên này đột nhiên xuất hiện ở thế gian, lại ở bên cạnh quý nhân, đơn giản chính là do nhu cầu này.
Bạch Bạch buồn bực gật đầu, hiện tại bùa hộ mệnh đã không còn, một khi Thiên kiếp đến thì làm sao bây giờ? Phụ thân nói nhẹ thì tu vi toàn bộ bị phá hủy, đánh về nguyên hình, nặng thì hồn bay phách tán, ngay cả một cơ hội luân hồi lần nữa cũng không có.
Lưỡng dạng như bọn nàng rất sợ hãi, nàng tu luyện trong sơn động, lần đầu là năm trăm năm, nhanh chóng buồn bực mốc meo đến phát chán, thật sự không muốn thêm một lần nữa. Nếu như không may có lúc hồn bay phách tán, nàng sẽ không còn được gặp lại cha mẹ. Mình chết vô tri vô giác, nhưng cha mẹ ngóng trông mình đứng hàng tiên ban, cùng bọn họ đoàn tụ, nếu như nàng ứng kiếp bỏ mình, bọn họ không biết sẽ đau khổ thương tâm mất bao lâu.
"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, thì chuyện Thiên kiếp sẽ không cần phải lo lắng." Mặc Yểm đột nhiên có thôi thúc muốn nuôi một con thú cưng bên người.
Con hồ ly ngốc ngếch trước mắt này, cũng không phải là ý tồi. Màu lông xinh đẹp, cũng có thiện cảm, một cục nho nhỏ mềm mại ấm áp đặt trong túi ở vạt tay áo. Nếu biến thành hình người đủ xinh đẹp, ngẫu nhiên thỉnh thoảng còn có thể cùng nàng hưởng thụ "cá nước thân mật" (CT: chuyện sinh hoạt ân ái nam nữ a)……
Với thực lực của hắn, bảo vệ con tiểu hồ ly tinh như vậy vượt qua Thiên kiếp không có chút khó khăn nào. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Bạch Bạch nhìn hắn một cách hoài nghi, đôi mắt nhỏ màu nâu như hạt châu bóng bẩy di chuyển, dường như đang nghĩ lời nói của hắn có thể tin cậy, nửa phần do do dự dự nói: "Phụ thân nói, Con đực không tin tưởng được, ta không thể hiện hình người trước mặt con đực……"
Đây cũng là nguyên nhân nàng đã lựa chọn ở bên cạnh Lăng Thanh Ba, dù thế nào thì Lăng Thanh Ba cũng là "cái".
Một lúc lâu sau Mặc Yểm mới có phản ứng lại, đực chính là để chỉ giới tính của mình, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, hồ ly chính là hồ ly! Cho rằng con người cùng với chúng nó đều là "đực" hoặc là "cái"
« Ta không phải đực, ta là nam giới. » Điều này nhất định phải dạy dỗ rõ ràng, nếu không chuyện kế tiếp sẽ trở nên rất… rất khó nghe. Hắn cũng không muốn chuyện « cá nước thân mật » tốt đẹp lại trở thành đực cái giao phối.
« Đó không phải như nhau sao ? » Bạch Bạch lẩm bẩm nhỏ giọng, nhưng người nam nhân trước mặt này rõ ràng không có ý định cứ để nàng đi như vậy…
« Ta biến thành hình người, nhưng ngươi phải giúp ta qua được Thiên kiếp, không được bịp bợm ! » Cuối cùng quyết định tin tưởng người nam nhân này.
Mặc Yểm mỉm cười gật đầu.
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1