chương 604/ 610

Bát Thần vũ trụ

Nhâm Thiên Tuyệt nhìn về phía xa tại một nơi u ám sâu trong vũ trụ, trầm ngâm nói:

"Ba ngàn năm, không nghĩ tới chớp mắt đã qua, chúng ta cũng nên xuất phát a."

Tiêu Bất Phàm đôi mắt khép hờ thong thả đứng lên, quang hoa hoàng sắc không ngừng lưu động chung quanh thân thể hắn một cách tự nhiên, ánh mắt dừng ở Tần Vũ đang ngồi xếp bằng cách đó không xa, đạm nhiên nói:

"Tất cả Thần Thiên khác đã tới Vô danh sơn, chúng ta cũng nên đi thôi."

Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt cười một tiếng, cũng nhìn về phía Tần Vũ nói:

"Ngươi nghe được không, chúng ta nên đi rồi."

Giờ phút này Tần Vũ đang ngồi xếp bằng trong hư không, Hỗn Độn lực mông lung bao phủ xung quanh cơ thể hắn. Tuy nhiên điều kì lạ chính là trong Hỗn Độn chi lực kia lại thấu phát ra sáu tia sáng, đang dũng hợp với nhau, dưới sự điều khiển của Tần Vũ đang vận chuyển một cách hoàn mỹ

Nhâm Thiên Tuyệt thở dài nói:

"Mới bất quá thời gian ba ngàn năm, thậm chí đã đạt được Thượng bộ Thần Thiên cảnh giới hơn nữa lại còn dung hợp được lục đại nguyên tố pháp tắc, thật không thể tưởng tượng nổi."

Hôm nay Tần Vũ đã có thể dung hợp Hỗn Độn lực vào sáu loại nguyên tố pháp tắc một cách hoàn mỹ, bởi sau khi trảm sát nguyên tố pháp tắc chi thần mà trở thành Thần Thiên cho nên trạng thái điều khiển nguyên tố pháp tắc nếu so với các nhâm Thần Thiên khác chắc chắn hoàn hảo hơn

Tiêu Bất Phàm cười nhạt nói:

"Tốc độ của hắn so với ta năm đó còn nhanh hơn một chút, nhưng trong thời gian ngắn như vậy có thể đột phá Địa nguyên tố pháp tắc phải trông vào chính bản thân hắn, bất quá đã không còn thời gian nữa."

Bỗng nhiên lúc này Hỗn Độn lục bao phủ Tần Vũ có chút khẽ rũng động, sáu loại nguyên tố pháp tắc yên lặng biến mất không thấy đâu

"Thì ra đã ba ngàn năm" Tần Vũ hít vào một hơi thật sâu, cảm khái

Ánh mắt Tiêu Bất Phàm nhất liễm:

"Chúng ta bây giờ sẽ đến Vô danh sơn, đến lúc đó tranh quyền chưởng khống chí cao, Nguyên thủy thần thiên bảng còn có thể nằm trong tay ngươi hay không, điều đó cũng không phải do chúng ta định đọat."

Tần Vũ khẽ gật đầu:

"Điều này ta đã biết, người này sẽ là Chưởng khống giả chí cao Nguyên thủy vũ trụ, Nhất Nhâm Thần Thiên đại nhân sẽ có tiết lộ, bất quá lần này nên nói cho bọn Sương nhi cùng Tứ đệ biết."

Nhâm Thiên Tuyệt trầm giọng nói:

"Theo lí mà nói bọn họ đã đột phá đến cảnh giới Thần Thiên, mặc dù bỏ lỡ tin tức nhưng Nhất nhâm Thần Thiên đại nhân nhất định đã tiết lộ manh mối cho bọn hắn, đến Vô danh sơn có lẽ sẽ gặp."

Một ngàn năm trăm năm trước, bất diệt phách thể của Hồng Quân tan biến ngoài ý muốn nhưng lại đột phá lên cảnh giới Thần Thiên, tuy nhiên qua một ngàn năm sau Cổ Bàn thông qua luyện hóa lực trong Bàn Cổ phiên cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Thiên. Song, theo một mặt nào đó mà nói luyện hóa lực cũng không thuộc về biến đổi Hỗn Độn vật chất, cũng không thuộc về Nguyên tố pháp tắc, chính là một loại phương thức tu luyện linh hồn, dù sao Bàn Cổ thế giới tồn tại cũng nhờ vào chân linh mà tạo nên

Tiêu Bất Phàm trầm giọng nói:

"Chúng ta đi thôi."

"Khoan đã!" Tần Vũ đột nhiên kêu lên

Tiêu Bất Phàm nhíu mày:

"Sao vậy?"

Tần Vũ cười nhạt một tiếng, quang hoa trong tay chợt lóe đột nhiên hiện ra một quang cầu màu tím rộng ba thước, bên trong có gì đó lưu chuyển trông rất quỷ dị

"Vật này có thể giúp ta tới Vô danh sơn nhanh hơn!"

Nhâm Thiên Tuyệt cười nói:

"Là Tử Thủy Thiên tinh, ban đầu ta từ tin tức trong Nguyên thủy thần thiên bảng biết được nó là từ Huyền Thiên mỏ dung hợp mà thành Nguyên thủy chí tôn linh bảo."

"Nguyên thủy chí tôn linh bảo?" Tiêu Bất Phàm cười nhạt

"Những linh bảo này trước mặt Thần Thiên đúng là không có bất cứ hiệu dụng nào, có thể tăng lên đến cảnh giới Thần Thiên, nắm trong tay lực lượng cường mạnh mới là vương đạo!"

Tần Vũ cười nhạt, đưa tay áp lên Tử Thủy Thiên tinh, quang hoa huyến lạn ba đạo nhân ảnh trong nháy mắt biến mất vô ảnh tung

Sau một khắc, Vô danh sơn!

Phía ngoài đại lục xám trắng kia, thân ảnh ba người Tần Vũ đột nhiên xuất hiện

Tần Vũ nhíu mày nói:

"Không biết Sương nhi, Tứ đệ bọn họ có tới không."

Tiêu Bất Phàm lãnh đạm nói:

"Ngươi tốt nhất không nên vọng động dùng thần thức tìm kiếm, nơi này đâu đâu cũng là chưởng khống giả Thần Thiên, ngươi làm như vậy sẽ khiến bọn họ phản cảm."

Nhâm Thiên Tuyệt gật đầu nói:

"Tần Vũ, hôm nay mặc dù cũng đạt tới cảnh giới Thượng bộ Thần Thiên nhưng Thần Thiên cường mạnh hơn ngươi chắc chắn sẽ có, nhất là Thần Thiên tu luyện Hỗn Độn lực cùng tu luyện linh hồn, cho nên ngươi phải cẩn thận một chút."

Chúng ta vào thôi!

Tiếp đó, ba người hướng tới tòa núi xám trắng bay đi

Vô danh sơn trong Nguyên thủy vũ trụ chính là một phần không hoàn chỉnh của một tinh cầu sau khi bạo liệt, nhưng không biết tại sao từ tin tức trong nguyên thủy thần thiên bảng ghi lại vô luận là kết cấu sơn thể hay là vị trí địa lý đều vô cùng chuẩn xác, vô cùng rõ ràng cho nên các nhâm Thần Thiên đều biết Vô danh sơn này

Tuy nhiên khi ba người tới gần Vô danh sơn cả tòa túi liền chấn động kịch liệt hẳn lên, từ bên rìa núi hiện diện từng đạo sóng gợn rất lớn, rung động giống như cự thạch rơi vào hồ nước, đang khuyếch tán với tốc độ kinh người. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng bài xích bộc phát ra, Tiêu Bất Phàm là Thượng bộ Thần Thiên cũng không tự chủ được lui về phía sau vài bước

"Xem ra Nhất nhâm Thần Thiên đã hạ cấm chế" Nhâm Thiên Tuyệt nhíu mày nói

Tần Vũ trong lòng cả kinh:

"Chúng ta vào như thế nào?"

Tiêu Bất Phàm lạnh lùng nói:

"Cấm chế kia bất quá chỉ là hình thức mà thôi, Nhất Nhâm Thần Thiên đại nhân là muốn cho mọi người biết nơi này tuyệt đối không thể làm loạn, xem như là lời cảnh cáo của Nhất Nhâm Thần Thiên, nhưng nhất định có cửa vào, chúng ta tìm bốn phía xem."

Lập tức, ba người dọc theo Vô danh sơn nhanh chóng phi hành, quả nhiên ở trung tâm phía Tây Nam có một vũng xoáy, bên trong u ám thâm thúy, hẳn là cửa vào Vô danh sơn

Ba người cũng không có bất cứ phòng bị gì trong nháy mắt bay vào trong đó

"Sao? Vô danh sơn kia hình như thay đổi bộ dáng?" Tần Vũ cả kịnh nói

Cả tòa Vô danh sơn hiện ra to lớn vô cùng, cao gần trăm vạn trượng giống như một con ngọa long đang say ngủ, thấu phát ra một cỗ uy nghiêm vô tận. Tuy nhiên từ bên ngoài nhìn vào, Vô danh sơn cũng không có lớn như vậy

Nhâm Thiên Tuyệt nói:

"Có lẽ cấm chế kia khiến cho thị giác chúng ta rối loạn, khiến cho chúng ta có thể thấy toàn cảnh Vô danh sơn."

Lúc này, ánh mắt Tiêu Bất Phàm nhất liễm, trầm giọng nói:

"Các ngươi cảm giác được không, có không ít Thần Thiên đang ở trên đỉnh núi Vô danh sơn này, chúng ta cũng đi thôi."

Hô!

Ba đạo nhân ảnh bay lên thoáng chốc đã biến mất phía chân trời, phía trên đỉnh núi giống như bị một lực lượng nào đó chém bằng, thậm chí có cả một tòa thần đài cực kì rỗng rãi, bên trái có đặt một tấm bia đá trên đó khắc một số văn tự nhưng lại bị một cỗ quang vụ mông mông che kín

Tần Vũ vận chuyển Thủy nguyên tố pháp tắc muốn phá vỡ lớp quang vụ kia tuy nhiên lại phát hiện bên trong nó ẩn chứa một năng lượng khủng khiếp

Tiêu Bất Phàm trầm giọng nói:

"Đứng uổng phí khí lực nữa, đó là thủ pháp của Nhất nhâm Thần Thiên đại nhân, không thể phá hủy."

Tần Vũ hít sâu một hơi, từ đám quang vụ kia cũng đủ để nhận định vị chí cao Thần Thiên này đáng sợ đến mức nào

"Hô!" "Hô!" "Hô!"

Mười mấy đạo nhân ảnh xuất hiện trên phong đài, vẫn đang lơ lửng tuy nhiên ánh mắt từng người đều đặt lên Tần Vũ, trong ánh nhìn toát lên thần sắc vô cùng tham lam

Tần Vũ thấy thế, chân mày nhíu lại:

"Khí tức thật mạnh, xem ra phần lớn đều là thượng bộ Thần Thiên."

Lúc này Tần Vũ thấy bên trái một Thượng bộ Thần Thiên bạch phát kim đồng, đứng bên cạnh là một đại hán mặc một huyết sắc khải giáp, mục quang sắc bén tuy nhiên thực lực lại chỉ đạt tới cảnh giới Chủ thần

"Chiến thần?"

Không sai, đích thực ban đầu Hồng Quân đã đánh bại được Chiến thần. Sau khi Chiến thần đào thoát được lại bị bạch phát kim đồng kia khống chế linh hồn, hơn nữa còn còn cho Chủ thần chi lực, hôm nay bất quá chỉ là khôi lỗi của hắn mà thôi

Thần Thiên kia ánh mắt lạnh như băng khiến cho người khác cảm giác kính trọng, trong đồng từ bao phủ một tia lục quang, hướng về phía Tần Vũ cười lạnh:

"Xem ra ngươi chính là người nắm giữ Nguyên thủy thần thiên bảng, hắc hắc, không lâu nữa chẳng ai có thể bảo vệ được ngươi!"

Tần Vũ chưa kịp trả lời, Tiêu Bất Phàm đột nhiên mở miệng nói:

"Ngươi nếu là có năng lực thì tới cướp Nguyên thủy thần thiên bảng, nếu chưa có thì cút sang một bên đi!"

Thần Thiên có mái tóc bạc kia ánh mắt chợt trở nên hung lệ vô cùng:

"Tiêu Bất Phàm, ngươi nghĩ ở Vô danh sơn này là không thể xuống tay, ngươi cho rằng ta thật không dám giết ngươi?!"

Tiêu Bất Phàm cười lạnh nói:

"Ngươi giết được ta sao, linh hồn công kích của ngươi có thể hủy diệt sinh mệnh nguyên lực sao, thật là nực cười!"

"Ngươi chờ xem, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!" Bạch phát kim đồng Thần Thiên kia hừ lạnh một tiếng, thân ảnh giống như mị ảnh biến mất không thấy đâu, mà Chiến Thần lại giống như mất đi linh hồn chầm chậm bay đi về phía xa xa

Lúc này, Tần Vũ dò tim tin tức bên trong Nguyên thủy thần thiên bảng, miệng phát ra mấy chữ:

"Đệ thất nhâm Thần Thiên, Cổ Tôn..."

Đột nhiên vào lúc này một thanh âm hùng hậu từ trong đầu hắn vang lên:

"Vô danh sơn phía Đông Nam bên trong sơn động, tới đây ngay."

Tần Vũ kinh hãi tái mặt, giọng nói vừa rồi phảng phất xuyên thấu cả linh hồn hắn, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt vô cùng. Tiêu Bất Phàm bên cạnh cũng nhíu mày:

"Ngươi nghe được không, đây là thanh âm của Nhất nhâm Thần Thiên, hắn muốn gặp chúng ta."

Nhâm Thiên Tuyệt nghi hoặc nói:

"Các ngươi đang nói cái gì, thanh âm của Nhất nhâm Thần Thiên?"

Xem ra Nhất nhâm thần Thiên đại nhân không truyền âm cho Nhâm Thiên Tuyệt

Tiêu Bất Phàm trầm giọng nói:

"Nhất nhâm Thần Thiên đại nhân muốn gặp chúng ta, ngươi trước tiên cứ ở lại chỗ này đi, Tần Vũ, chúng ta đi."

Giờ phút này Tần Vũ vẫn còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ, nghe Tiêu Bất Phàm gọi vội vàng theo hắn bay về phía Đông Nam.

Bình luận





Chi tiết truyện