chương 257/ 610

Một lát sau, Tả Thu Mi mấy người cùng thuấn chuyển tới bên cạnh Lôi Vệ tò mò đánh giá hai người trước mắt.

"Ha ha ha... lại đây, ta giới thiệu các ngươi một chút. Vị này là Cha của Tiểu Sương, Tần Vũ!" Lôi Vệ hôm nay tìm thấy truyền nhân trong lòng lộ rõ vẻ hưng phấn.

Tả Thu Mi mấy người đều chưa có thấy qua Tần Vũ đều không khỏi tò mò xem xét hắn, thậm chí còn sử dụng thần thức thăm dò, muốn xem linh hồn cảnh giới của hắn.

Kết quả khiến mọi người khiếp sợ không thôi, nhìn về phía Tần Vũ với ánh mắt khác lạ.

"Ha ha, các ngươi muốn đánh giá tu vi của hắn quá là đánh đố bản thân!" Lôi Vệ cảm nhận được thần thức của mấy người liền a a ngăn cản.

"Các vị tiền bối!" Tần Vũ mỉm cười: "Tại hạ chính là truyền nhân của Lôi Vệ sư tôn!"

Về điểm ấy tất cả mọi người đều rõ ràng bất quá điều này lại từ trong miệng Tần Vũ nói ra làm cho người khác càng tò mò.

Từ hai người Tần Tư cùng Hồng Quân tất cả mọi người đều biết Tần Vũ cũng không có được Lôi Vệ trực tiếp truyền thụ chỉ là thông qua hình ảnh cùng với ngọc giản. Hôm nay Tần Vũ chủ động nhận sư phụ khiến cho ấn tượng Tần Vũ trong mắt mọi người tốt hơn vài phần.

"Ha ha... không nói nữa..." Lôi Vệ hôm nay hồng quang đầy mặt, mặc dù tại Vô Danh không gian không nhìn được hồng quang nhưng đích thật là ông rất hưng phấn: "Tiểu Vũ, vị này là sinh mạng Thần Vương Tả Thu Mi, ngươi nên biết..."

Tần Vũ vẻ mặt xấu hổ nhưng vẫn lễ phép kêu:

"Tả tiền bối!"

Tả Thu Mi cũng biết lúc trước tại Nhân gian giới đã từng làm nàng một lần nữa sống lại cho nên lúc này xấu hổ không thôi, đặc biệt mỗi lần nhớ tới Khương Lan, hôm nay nàng lại cùng với Tuyết Hành sống chung một nơi, như thế nào có thể nói gì đây!

Bất quá, nàng cũng lễ phép gật đầu nói:

"Lập nhi nàng ta có khoẻ không?"

Lập nhi! Trong lòng Tần Vũ dấy lên một trận bi thống, nếu lúc trước hắn không kiên trì để tiểu Sương tự phát triển bây giờ nàng cũng không mang sầu muộn như vậy. Mỗi lần thấy nàng tiều tuỵ đi, trong lòng Tần Vũ như kim đâm, thống khổ không chịu được.

Lần này đến Tử giới chủ yếu là muốn mang hai con trai trở lại Nhân gian giới, chỉ sợ bọn họ không đồng ý, nếu là tại Hồng Mông không gian Tần Vũ có thể có khả năng nắm trong tay mọi chuyện.

Tần Vũ không dám tưởng tượng nếu hai nhi tử mình phát sinh gì ngoài ý muốn vậy Lập nhi sẽ ra sao.

Cũng may là hắn rốt cục cũng tìm được đường đi tới Tử giới, hơn nữa hai con trai cũng vẫn còn đây.

"Lập nhi nàng ta... không tốt!" Tần Vũ cũng không muốn dấu diếm, bi thống nói: "Nàng ta thường xuyên nhớ về tiểu Sương bọn chúng, cho nên lần này ta tới đây là muốn hai đứa nó trở về Nhân gian giới!"

"Cái gì? Ngươi nói trở về?" Kể cả Lôi Vệ, tất cả mọi người đều kinh ngạc hẳn lên, trong lòng không khỏi run rẩy khó tưởng tượng.

Đều mang khát vọng sống lại nhưng ai có thể tin tưởng nổi một người đã chết cũng có thể lấy lại tính mạng của mình, cũng đồng nghĩa với việc trở lại không gian Nhân giới.

"Nghịch Thiên!!" Đây là khả năng mọi người nghĩ tới đầu tiên. Rồi sau đó mọi lại nghĩ: "Nếu có thể nghịch Thiên vậy tu vi cũng có thể so với Thiên a?"

"Đúng, chẳng những muốn dẫn tiểu Sương va tiểu Tư trở về, ta còn muốn mang các người đi. Tới Nhân gian giới ta đảm bảo các người chính thức an toàn!" Tần Vũ thân là Hồng Mông Chưởng khống giả, nói vậy quả thật không sai. Bất quá cho dù là Chưởng khống giả cũng không có thể nắm trong tay tính mạng của bản thân, Tần Vũ với điểm ấy cũng biết.

"Mang chúng ta đi?" Lôi Vệ là người đầu tiên hô lên, được sống thêm một lần, đối với mọi người đều là hy vọng xa vời. Trong Vô Danh không gian này, có biết bao nhiêu người có ý muốn như vậy nhưng chỉ có thực lực Thần Vương mới có quyền lực để tiến vào luân hồi, nhưng Thần Vương căn bản vẫn còn tiếc một thân tu vi cho nên vẫn chẳng có ai tiến vào đó cả.

Bởi vậy, trở lại Nhân gian giới đối với bất kể kẻ nào cũng có thể nói đó là ước vọng xa vời. Nhưng hy vọng xa vời này ngày hôm nay đã bày ra trước mắt bọn họ, phải nói là một cách quá dễ dàng khiến bọn họ kinh ngạc không thôi, Lúc này trong đầu bọn Lôi Vệ đều là trống rỗng.

"Sư tôn?" Tần Vũ thấy mọi người đứng im không nói lời nào nhanh nhắc một tiến: "Mọi người đều nguyện ý trở về?"

Hồi lâu, Lôi Vệ mới hồi phục lại tinh thần, cười nói:

"Ha ha... không nghĩ tới a không nghĩ tới, ta có thể có một người truyền nhân như vậy a, trong lòng ta cảm thấy khoan khoái! Không cần nói gì! Cho dù bây giờ cho ta chết ta cũng sẵn sàng mà chết! Ha ha..."

Lôi Vệ hung hăng gật đầu:

"Về! Nhất định phải về!!"

Tần Vũ nghe xong có chút cười cười gật đầu rồi lại nhìn về phía những người khác. Bọn họ đều gật đầu nhưng Tuyết Hành cùng Tả Thu Mi lúc này lại chần chừ.

Tần Vũ tất nhiên biết họ suy nghĩ cái gì vì vậy liền nói:

"Ta tại Tử giới này cũng đã từng nghe qua bắt đầu từ cấp bậc thần nhân đã chia làm hai phe là đệ nhất và đệ nhị thần giới, mọi người chắc chắn là biết." Thấy mọi người gật đầu, Tần Vũ tiếp tục nói: "Trong Hồng Mông không gian hôm nay có bốn Thần giới. Nếu mọi người nguyện ý có thể trở lại vũ trụ của Nhị ca Lâm Mông, cũng chính là đệ nhị Thần giới. Cũng có thể trở về vũ trụ của ta hoặc Đại ca ta sinh sống, thậm chí có thể sống tại vũ trụ thứ tư Thạch Thiên..." Ý của Tần Vũ đã cực kì sáng tỏ.

"Bốn vũ trụ, bốn Thần giới!!" Tất cả mọi người trợn trừng hai mắt, mọi người đều nghe nói một chút về đệ tam Thần giới trong truyền thuyết, nhưng chủ nhân của Thần giới thứ ba cũng chính là Tần Vũ trước mắt hơn nữa còn có người thứ tư... vũ trụ thứ hai chủ nhân là Nhị ca của Tần Vũ, vậy Đại ca là....

Mọi người lúc này trong lòng vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Tần Vũ, có vài phần kính nể.

Mà Tả Thu Mi bọn họ vốn là rất lo lắng gặp lại Khương Lan, thậm chí nhìn thấy chính mình. Bất quá sau khi nghe được Tần Vũ nói trong lòng cũng yên tâm phần nào. Dù sao, được sống thêm một lần là khát vọng lớn nhất.

Sau khi an tâm, Tả Thu Mi cùng Tuyết Hành trong lòng cũng cảm thấy mất mát. Dù sao, sau này hai người cũng không thể gặp lại Khương Lan bọn họ.

Phản ứng của hai người tất cả đều nằm trong tầm mắt của Tần Vũ khiến hắn không khỏi cảm thấy đau đầu. Chính hắn đã làm sống lại Tả Thu Mi đang sống cùng Khương Lan, mà nay lại có một Tả Thu Mi theo Tuyết Hành, trong lúc đó không thể gặp lại, việc này không phải là loạn a... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Im lặng một hồi, Lôi Vệ lại giới thiệu:

"Vị này là Thần Vương Tuyết Hành, ngươi cũng thấy đó, hắn cùng Tả Thu Mi... a a." Thấy Tần Vũ vẻ mặt xấu hổ, Lôi Vệ nhanh lảng sang người khác: "Vị này... Vị này là Thuỷ tổ của Ngũ trảo kim long, Ngao Phương."

"Ngao... Phương?" Tần Vũ lúc này lại nhớ tới Tiên Ma Yêu giới Long hoàng Ngao Phương, hắn là đại ca của Tần Vũ khi xưa, Ngũ Trảo Kim Long Ngao Vô Danh cùng với cha là biến dị siêu cấp Thần thú Ngao Vô Hư. Như thế nào người trước mắt cũng gọi là Ngao Phương, hơn nữa lại còn là thuỷ tổ của Ngũ trảo Kim long, bối phận chắc là cực cao a.

"Tần Vũ ra mắt Ngao tiền bối!" Tần Vũ không cần để ý tới danh xưng.

"A a! Tốt! Có thể nghe ngươi gọi một tiếng tiền bối trong lòng ta cũng vô cùng thoả mãn rồi a!" Ngao Phương a a cười nói, vốn đang xấu hổ nhưng ngữ khí cũng bớt đi vài phần.

"Vị này là Ngũ thải thần phượng Lam Diệp." Sau khi giới thiệu từng người Lôi Vệ nói: "Cũng có mấy người không cần giới thiệu, đó là hai nhi tử của ngươi và một người sau này chắc chắn ngươi sẽ biết. Ha ha..."

Lôi Vệ cười nhưng mọi người xung quanh đều không thể vui được bởi vì bọn họ đều do câu nói của Lôi Vệ: "Lại có mấy người, cũng không cần giới thiệu", mà nhớ tới cái chết của Phương Sùng cùng Băng Phong, trong lòng một trận buồn bã.

Ngao Phương cùng Lam Diệp thường xuyên không gây sự chú ý cho người khác, Lôi Vệ tiếp tục giới thiệu:

"Mà cô nương bên cạnh Tần Vũ này..."

"Ta gọi là La Băng!" La Băng nhanh nhẹn trả lời.

"A a, nàng đến tìm tiểu Sương, là muốn làm gì... ta cũng không biết được a!" Lôi Vệ thích thú nói.

"Lôi tiền bối..." La Băng một trận xấu hổ, mặt lại đỏ lên, nhăn trán hai tay cứ thế mà xoắn đi xoắn lại.

Bộ dáng của nàng khiến mọi người được một trận cười to, phảng phất nỗi buồn cũng tan biến dần.

Sau khi hàn huyên, Tần Vũ muốn nhanh đến xem bọn Tần Tư nên từ chối lời mời uống rượu của Lôi Vệ. Mà La Băng cũng rất nhanh hoà nhập với các lão tiền bối, bị mấy trưởng bối này trêu chọc khiến nàng không dám nhìn về phía Hồng Quân bế quan.

* * *.

Bên trong Lĩnh vực Tinh thần, hai người một nam một nữ ngồi trên đỉnh núi ngắm phong cảnh màu xám xung quanh hoặc là vân vụ màu xám trên bầu trời.

"Tư ca... huynh nói chúng ta còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời không?" Băng Nghiên hỏi.

Trong khi hai người ở cùng một chỗ, Băng Nghiên liền trở thành một chú chim nhỏ nũng nịu nằm trong lòng Tần Tư, hơn nữa còn gọi Tư ca này nọ, hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Mà khi trước mặt người khác Băng Nghiên lại tỏ ra bộ dáng trưởng bối, động cái là dùng bạo lực với hắn. Khiến cho Tần Tư lúc này lại vừa hận vừa yêu.

Tần Tư sau khi nghe Băng Nghiên nói vẻ mặt trịnh trọng hẳn lên:

"Nghiên muội... ta đã hứa với muội tất nhiên sẽ mang muội trở về Nhân gian giới, để có thể thấy sắc dương của Nhân giới! Bất quá, nếu nàng muốn nhìn màu sắc của Nhân gian giới cũng đơn giản, không cần phải tới Nhân gian giới cũng có thể..."

"Như thế nào?" Băng Nghiên hưng phấn hẳn lên, chờ đợi câu trả lời của Tần Tư.

"Hắc Hắc! Phi thường đơn giản!" Tần Tư gian xảo cười nói: "Nếu nàng muốn nhìn màu vàng, có thể đi xem mắt của lão Huống. Nếu nàng muốn nhìn màu hồng, ta sẽ bảo lão Huống phóng xuất cho nàng xem, nếu..."

"Huynh thật xấu nha... dám gạt ta..." Băng Nghiên mân mê cái miệng nhỏ nhắn nện lên người Tần Tư.

Vẻ mặt Tần Tư lại càng thích thú:

"Được được được! Chỗ này, lại chỗ này, ai! A, thoải mái..."

"Không để ý tới huynh nữa!" Băng Nghiên thấy đánh hắn không có tác dụng liền quay đầu chỗ khác làm bộ tức giận.

Trên bầu trời, nơi Thiên Tôn cũng không có cách nào phát hiện ra một hắc bào thanh niên đứng trong những đám mây mỉm cười lắc đầu: "Tiểu Tư này, cũng tìm được một tiểu cô nương như vậy... a a..."

Bởi vì bọn Lôi Vệ cũng không có giới thiệu cho nên Tần Vũ lúc này cũng không biết cái vị "Tiểu cô nương" mà hắn vừa gọi là Kim Hình Quân đời thứ ba.

Bình luận





Chi tiết truyện