chương 360/ 610

Phía trước là ngọn núi quanh co trùng điệp, dài tưởng như vô tận sừng sững trước mắt. Chỉ thấy đỉnh núi như xuyên thủng trời, ngay cả những đám mây cũng bị che mất một phần. Tôn Thiên vẻ mặt lãnh đạm nhìn ngọn núi trùng điệp phía trước lạnh lùng nói:

" Đó là ngọn núi duy nhất của cả Tu La giới, bởi vì nó dường như thông lên tận trời cho nên gọi là Thiên Sơn!"

Liếc mắt nhìn Lãnh Diễm Phỉ vẫn im lặng, hắn cười cười nói:

" Ngọn núi thật dài, nhưng đây cũng là con đường duy nhất đến Tu La thành, nếu là phi hành cũng mất thời gian mấy năm, trừ phi các ngươi có thần thông giống với Tu La nữ vương bệ hạ có lẽ có thể nháy mắt đến nơi!"

Hồng Quân và Huống Thiên Minh nghe Tôn Thiên nói chỉ đứng cười, sau đó chỉ thấy Hồng Quân thân ảnh chợt loé liền biến mất tại chỗ. Chưa được thời gian nửa nén hương sau đã quay lại bên cạnh Huống Thiên Minh

"Tôn Thiên nói đúng, thông qua toà Thiên Sơn này sẽ đến một bình nguyên, Tu La thành dường như là ngự trên đó!" thanh âm Hồng Quân trực tiếp vang lên trong tai Huống Thiên Minh, Tôn Thiên và Lãnh Diễm Phỉ căn bản là không cách nào nghe thấy, hơn nữa sắc mặt hắn vẫn rất tự nhiên không chút nào có dị trạng

Huống Thiên Minh âm thầm gật đầu, cũng truyền âm nói:

"Chúng ta trực tiếp mang hai người này thuấn di đi chứ?"

"Trực tiếp mang … cũng không phải là không thể!" Hồng Quân trầm ngâm sau hồi lâu lắc đầu nói:

"Chỉ là không gian ở Tu La giới này quá mức kiên cố, muốn đột phá không gian cần phải có một lượng lớn thiên địa nguyên khí huống chi là mang thêm hai người đi theo chúng ta, nếu là cứ hấp thu thiên địa nguyên khí nhiều như vậy sẽ bị người khác chú ý! Chính là quên đi, dù sao chúng ta cũng có trăm năm thời gian, nếu có đến được Tu La thành trước cũng phải đợi, không bằng cứ du sơn ngoạn thuỷ phiêu diêu tự tại!"

Huống Thiên Minh do dự một chút cười hỏi:

"Chuyện tìm kiếm những người đó chúng ta nên làm thế nào?"

Hồng Quân nói:

"Đợi đến khi gặp Cha chúng ta liền bắt đầu đi tìm, chắc cũng không lâu sẽ tìm được gia gia bọn họ! Nhanh thôi, có lẽ khi chúng ta đến Tu La thành thì Cha cũng sẽ tới nơi!"

Hắn lại nhìn ngọn núi phía trước, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, thở dài nói:

"Chính là không biết ta trợ giúp Cha luân hồi có khiến người tức giận, cũng có làm Cha vì lĩnh ngộ Thiên đạo mà gặp nhiều khó khăn hay không?"

Huống Thiên Minh lắc đầu không nói gì thêm, Thiên đạo đối với hắn mà nói thật sự quá xa xôi, hắn hôm nay ngay cả chưởng khống giả cũng không thể đạt tới, sao có thể bàn đến chuyện Thiên đạo này?

Bắt gặp ánh mắt tò mò của Tôn Thiên và Lãnh Diễm Phỉ, hai người ngừng truyền âm, Hồng Quân cười nói:

"Nếu Tôn Thiên đã từng qua nơi này thì phiền ngươi dẫn đường, chúng ta cứ chậm rãi mà phi hành a!"

Tôn Thiên không nói gì thêm liền dẫn đầu bay về phía trước, chỉ thấy một trận mây mù bay phủ sau đó như là tiến vào một không gian khác biệt. Bốn phía đều là những cây đại thụ, Thiên địa nguyên khí dày đặc đến nỗi như kết lại thành chất lỏng khiến cho người ta có cảm giác cực kì thoải mái

Hống! Lãnh Diễm Phỉ vẻ mặt mê mang nhìn bốn phía hốt nhiên rống to lên, một bàn tay khổng lồ từ phía dưới chồm lên trong nhắy mắt đập nàng từ trên không rơi xuống, hộc máu hôn mê

Hồng Quân kinh hãi, vừa rồi chính là do đang suy nghĩ về chuyện Thiên đạo hơn nữa Tôn Thiên đối với nơi đây đã có quen thuộc cho nên cũng không phóng thần thức điều tra. Không có nghĩ tới nơi này lại có nguy hiểm, thấy vậy thân ảnh chớp động muốn cứu Lãnh Diễm Phỉ trở về

Nhưng Huống Thiên Minh sớm đã ôm Lãnh Diễm Phỉ vào trong lòng đứng trước mặt Hồng Quân. Hồng Quân cười lắc đầu thân ảnh lại loé lên, một quyền chưởng loé lên đánh về phía một quái thú thật lớn. Lúc này Tôn Thiên cả kinh kêu lên:

"Cẩn thận, Hổ độn thú này có thể so với cao thủ bảy cánh đỉnh cấp!"

Chỉ thấy Hổ độn thú hiện lên với ba cái đầu cực lớn, thân hình cao hơn mười trượng. Sáu con mắt thấy Hồng Quân đánh tới liền ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, một quang chưởng hình bàn tay điên cuồng vỗ tới hướng Hồng Quân

Một mùi rất khó chịu theo sau ma chưởng phả vào mũi mọi người, khó ngửi cùng cực khiến cho Hồng Quân phải nhíu mày. Thấy ma chưởng thật lớn kia đánh úp lại Hồng Quân không sợ hãi chút nào thân ảnh đột nhiên phát ra hàng vạn đạo kim quang, hét lên một tiếng, hai tay chập lại cũng hình thành nên một quyền chưởng rất lớn, từng đạo Thiên đại nguyên khí bị hư ảnh kia hấp thu chưa đến một lúc quyền ảnh của Hồng Quân đã ngưng tụ lại thành một nắm tay như thực chất

Oanh! Tôn Thiên mặt tái xanh cứng lưỡi quan sát thân thể Hồng Quân loé ra kim quang, không nhịn được trong lòng thầm rên rỉ. Chỉ thấy huyết nhục trước mặt hắn huyết nhục như nhảy múa, một thứ chất lỏng nhày nhụa nồng nặc mùi xú uế đổ lên đầu Tôn Thiên

Mà Hồng Quân lúc này đã tỉnh táo lui trở lại bên cạnh Huống Thiên Minh, một đạo kim quang bình chướng xuất hiện trước mặt hai người tiếp theo là một đoàn nhục thể nổ tung nát thành tương

Một quyền, Hồng Quân chỉ sử dụng có một quyền liền có thể đánh Hổ độn thú có thể so với Tu La bảy cánh thành nhục tương. Tôn Thiên thấy vậy sắc mặt đại biến, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Hồng Quân. Lúc trước Hồng Quân đánh lui Tu La nữ vương cũng không thể khiến Tôn Thiên sinh ra sợ hãi như vậy, dù sao hai người cũng không có chính thức động thủ, cũng có thể nói là chưa có cơ hội thể hiện thực lực khiến cho Tôn Thiên sợ hãi

Mà thân thể quá mức to lớn của Hổ độn thú người bình thường không thể dễ dàng mà thương tổn, vô luận là chạm tới nơi nào cũng cứng rắn chí cực. Cho dù là mặt trời cũng không thể đốt cháy được da thịt của nó, nhất là thiết chưởng càng làm cho người khác sinh ra sợ hãi trong lòng. Hồng Quân có thể giết chết Hổ độn thú tất nhiên sẽ khiến Tôn Thiên sinh ra kinh hãi thật lớn

Huống Thiên Minh hai tay ôm Lãnh Diễm Phỉ, sắc mặt vẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm phía trước. Một tay vươn ra chộp lấy một viên nội đan đen nhánh to bằng nắm tay, đó chính là nội đan của Hổ độn thú

Tôn Thiên mở to hai mắt thấy khuôn mặt của Huống Thiên Minh lúc này mà phát lạnh, viên nội đan to bằng nắm tay này ngưng tụ ít nhất … mười ngàn năm tu vi của quái thú liền bị hắn bóp nát bấy, biến thành một đoàn bụi phấn hoà vào trong gió

"A…" Hồng Quân thấy vậy đột nhiên kêu to, nhăn mặt mắng:

"Nội đan là nguyên liệu luyện khí cực phẩm lại bị ngươi huỷ đi rồi, oa oa, Thiên Minh ngươi thật giỏi a, chính là không biết quí tài vật a!"

Hồng Quân rất buồn bực nhìn đám bụi phấn đang phiêu phù trong gió, hận không thể dùng đại thần thông thu lại, phải biết rằng nó chính là nguyên liệu cực phẩm để luyện chế Thiên tôn linh bảo a! Nghĩ đến viên nội đan mười ngàn năm tu vi cứ thế mà bị huỷ Hồng Quân lại thấy cay cay mũi

Huống Thiên Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồng Quân, không nói gì thêm ngược lại cúi đầu ôn nhu nhìn Lãnh Diễm Phỉ trong lòng ngực, nhẹ giọng hỏi:

"Chỗ nào không thoải mái?"

Lãnh Diễm Phỉ chưa lần nào cảm nhận qua loại tình cảm này, từ khi đi cùng bọn Huống Thiên Minh nàng một mực ý nhị thể hiện tình cảm nhưng Huống Thiên Minh cũng là thuỷ chung đều lạnh như băng, không để ý tới thái độ đó đã từng khiến cho Lãnh Diễm Phỉ khổ sở. Hôm nay không có nghĩ đến vì bị thương mà Huống Thiên Minh lại lộ ra bộ dáng ôn nhu như vậy, cho nên Lãnh Diễm Phỉ dùng sức nhìn Huống Thiên Minh lại thoáng liếc qua Hồng Quân trong mắt lộ ra thần sắc khó tin ngẩn mặt ra

Thấy Lãnh Diễm Phỉ ngẩn ra, Huống Thiên Minh tay chân rối lên lo lắng nhìn Hồng Quân, cũng quên không dùng thần thức tra xét xem Lãnh Diễm Phỉ thương thế ra sao đã lớn tiếng nói:

"Tiểu Quân, Tiểu quân, mau đến xem Lãnh Diễm Phỉ nàng ta như thế nào lại ngất đi!"

Hồng Quân chưa kịp cáu hắn huỷ diệt nội đan quái thú, nghe hắn gọi thất thanh không nhịn được trợn mắt trắng dã nói:

"Ngươi cấp cho nàng ta nhiều năng lượng như vậy sợ rằng khi tỉnh lại sẽ rất nhanh tiến vào cảnh giới năm đôi cánh rồi, như thế nào còn có chuyện gì chứ? Yên tâm đi, nàng ta chỉ là bị ngươi đột nhiên quan tâm mà quá cảm động đó thôi, một lúc sau sẽ tốt thôi!"

Vừa rồi Huống Thiên Minh thấy Lãnh Diễm Phỉ bị thương lực lượng trong cơ thể điên cuồng đưa vào trong người Lãnh Diễm Phỉ cố ý giúp nàng chữa thương. Cũng không biết nhiều ít thế nào nhưng Hồng Quân một bên xem bộ dáng hắn như vậy, nghĩ ngày thường tên này luôn làm mặt lạnh lùng liền không nhịn được tức giận mắng:

"Lãnh Diễm Phỉ vốn đã rất thích ngươi vậy mà ngày thường xú tiểu tử ngươi lại làm bộ lạnh lùng không để ý tới nàng ta, hôm nay đột nhiên lại thay đổi, nếu đổi lại là ai khác cũng bị ngươi làm cho …"

Đang nói, Lãnh Diễm Phỉ đã tỉnh lại cũng vừa vặn nghe được lời Hồng Quân nói lại nhìn Huống Thiên Minh thần sắc lo lắng thì mặt đỏ bừng thẹn thùng lại rúc vào lồng ngực Huống Thiên Minh

Huống Thiên Minh ôm Lãnh Diễm Phỉ đang cười khúc khích vào trong lòng cảm giác như cơ thể nóng bừng, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác thật hạnh phúc. Một trận gió nhẹ thoảng qua dường như mang theo mùi thơm ngát đầy trời khiến cho tâm tình hắn đại hảo

Bỗng dưng Hồng Quân thanh âm trầm thấp nói:

"Thiên Mông sư phó, Thiên Minh rốt cục cũng đã tìm được nữ tử của hắn rồi, nhi tử của ngài hẳn sẽ không cô độc nữa!"

Thanh âm sâu kín truyền khắp bốn phương tám hướng, sắc mặt Huống Thiên Minh cũng kích động và ưu thương thì thào nói:

"Cha, người yên tâm đi Thiên Minh nhất định chấn chỉnh lại Tu La giới, để cho Tu La tộc chúng ta vĩnh viến không để Đế Thích Thiên khi dễ nữa!"

Phảng phất như nghe thấy hai người nói, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một đám bạch vân, trên đó ẩn ẩn truyền đến những âm thanh như giọng nói, khiến cho hai người một trận kích động

Nhìn bộ dạng kích động vô cùng của hai người, Tôn Thiên vẻ mặt tò mò nói:

"Rốt cục thì các ngươi là ai? Chấn chỉnh Tu La giới? Thật là mạnh miệng quá a!"

Hai người nhìn nhau đồng thời mắng:

"Câm miệng, xú hầu tử này biết rõ trong Thiên sơn có nguy hiểm cũng không nói sớm, đá chết ngươi!"

Hai đại cước trong nháy mắt đá vào ngực Tôn Thiên, một trái một phải, chỉ thấy phía xa vang lại tiếng kêu thảm thiết và tiếng chửi rủa không ngừng vang lên!

Bình luận





Chi tiết truyện