chương 581/ 610

" Thì ra là vậy, đó cũng là nguyên nhân Tam ca dẫn đệ đến nơi này phải không?" Cổ Bàn trong lòng vẫn có chút không thể tin nổi, hỏi

Tần Vũ khẽ gật đầu:

" Không sai, ta đưa đệ tới đây chính là muốn xác thực lại một chút, Bàn Cổ phiên của đệ đích thực không phải một kiện Nguyên thủy chí tôn linh bảo, Ma Thiên hổ … Ngươi nói sao?"

Ma Thiên hổ nặng nề hừ lạnh một tiếng:

" Không nghĩ tới Hỗn Độn tinh phách cự nhiên lại rơi vào người hắn, từ lúc ta tỉnh lại một khắc đã có một cỗ cảm giác linh bảo ba động quen thuộc "

" Nói như vậy, Bàn Cổ phiên cùng với Bàn Cổ thế giới của ta đều là sản vật sau khi Nguyên thủy chí tôn linh bảo Luyện hồn băng hủy?" Cổ Bàn thần sắc cực kì nghiêm trọng, đối với thuộc tính huyền diệu của Bàn Cổ phiên hắn còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ nhưng điều duy nhất có thể phán định đó là Bàn Cổ phiên tuyệt đối là một kiện Chí tôn linh bảo, nhưng có phải là một Nguyên thủy chí tôn linh bảo hay không, điều này vẫn chưa thể biết

Ma Thiên hổ trầm giọng nói:

" Thoạt nhìn, đặc tính của Luyện hồn mà ngươi vừa phát ra bất quá chỉ là phần nông cạn nhất mà thôi, nó sử dĩ được gọi là Luyện hồn bởi vì trên phương diện công kích linh hồn nó có thể vượt qua bất cứ một Nguyên thủy chí tôn linh bảo nào. Hơn nữa trong quá trình luyện hóa linh hồn năng lực của nó cũng dần dần tăng lên, linh bảo lợi hại như vậy nằm trong tay ngươi bất quá chỉ là lãng phí của trời mà thôi "

Tần Vũ cười nhạt một tiếng, lúc này Hỗn Độn vật chất xung quanh đột nhiên điên cuồng hướng vào phía trong bắt đầu khởi động, hiển nhiên là dấu hiệu không gian đã không thể thừa nhận năng lượng khủng khiếp như vậy, cả không gian của Ma Thiên hổ đều co rút lại với tốc độ kinh người.

Tần Vũ phất tay rút lại Trạch nguyên tố pháp tắc vốn đang hình thành hãm không, trầm giọng nói:

" Ngươi cũng đã cảm giác được rồi, Nguyên thủy vũ trụ không ngừng co rút lại, chỉ sợ rằng không bao lâu nữa tất cả không gian cũng đều bị hủy diệt, ngươi cũng không còn chỗ an thân nữa chỉ có thể chờ Nguyên thủy vũ trụ hoàn toàn biến mất "

Ma Thiên hổ hừ lạnh một tiếng:

" Ta không quan tâm nhiều chuyện như vậy, cũng không có khả năng quản, nếu Luyện hồn vốn đã nắm trong tay các ngươi vậy thì mau cút đi!"

" Không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại!" Tần Vũ lập tức nhìn Cổ Bàn:

" Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta mau trở về thôi, đoán chừng Sương nhi cùng Thần Tôn bọn họ đã quay lại "

Cổ Bàn gật đầu, Tần Vũ một tay mở ra thúc dục bổn nguyên lực nhất thời cùng Tử thủy thiên tinh sinh ra hô ứng, thân ảnh hai người chợt biến mất vô ảnh tung.

" Tên gia hỏa kì quái!" Ma Thiên hổ gầm nhẹ một tiếng lập tức mí mắt khép lại, lại bắt đầu ngủ, Hỗn Độn vật chất xung quanh tụ lại mặt ngoài thân thể của nó giống như một Hỗn Độn quang cầu.



Sau một khắc, Tần Vũ cùng Cổ Bàn đã trở lại trong Thần Thiên đại điện

Lúc này, Tử Dạ Thương Long cùng Vũ Văn Thác ngồi hai bên đại điện, thấy Tần Vũ liền đứng dậy tiến tới nghênh đón.

Vũ Văn Thác cười nói:

" Tần Vũ đại ca, Nguyên thủy chí tôn linh bảo đã nằm trong tay?"

Tần Vũ khẽ gật đầu, khóe miệng hiện lên một nét cười nhạt:

" Xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, Nguyên thủy chí tôn linh bảo kia chính là Bàn Cổ phiên của Tiểu Cổ, bất quá chúng ta chưa từng phát hiện mà thôi "

" Bàn Cổ phiên … chung quy cũng là kì quái, linh bảo này nếu so với Chí tôn linh bảo bình thường thì cường hãn hơn rất nhiều nhưng cũng cảm giác được nó ở trong tay ngươi thiếu thiếu điều gì đó " Tử Dạ Thương Long cau mày, có chút khó hiểu nói

Cổ Bàn khó xử cười một tiếng:

" Ma Thiên hổ kia nói ta lãng phí của trời, một điểm cũng không sai, Luyện hồn bích chính là bản thể của Bàn Cổ phiên mà ta lại một mực vận dụng phá toái hư không chi lực tiến hành công kích, đối với lĩnh ngộ nó ta bất quá chỉ là bì mao mà thôi "

Tần Vũ nói:

" Vô luận là thế nào bản thế của nó vẫn là một kiện Nguyên thủy chí tôn linh bảo, có thể lấy lực lượng của nó để một lần nữa sáng tạo Nguyên thủy trục tâm … Sương nhi cùng Thần Tôn bọn họ đâu, chẳng lẽ còn chưa trở về?"

Vũ Văn Thác lắc đầu:

" Còn chưa về, bất quá thời gian một nén nhang nữa Tử thủy thiên tinh tự nhiên sẽ triệu hồi bọn họ trở lại, chúng ta nên đợi "

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã qua thời gian một nén nhang. Tử thủy thiên tinh chợt phóng xuất từng đạo tử sắc quang hoa, hai đạo thân ảnh xuất hiện trong Thần Thiên đại điện.

Là Tôn Ngộ Không cùng Hồng Quân

Hồng Quân lộ ra vẻ cực kì chật vật được Tôn Ngộ Không dìu đi, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng nhưng khóe miệng lại hiển hiện một nụ cười khiến cho tận đáy lòng mọi người an tâm

" Tiểu Quân, ngươi thế nào rồi, có thành công không?" Cổ Bàn vội vàng tiến đến đỡ lấy hắn vội hỏi

Hồng Quân có chút miễn cưỡng cười nói:

" Dĩ nhiên là thành công, chỉ là Mạt Long kia thật sự quá lợi hại, chúng ta không cách nào diệt sát nó bất quá vẫn có thể đoạt lại Tà Long thứ trở về "

Khi đó, Tôn Ngộ Không đánh một kích chí cực mạnh lên Mạt Long, trực tiếp oanh phá một bên phóng ngự của nó. Lần này bị thương nặng khiến Mạt Long bức Tà Long thứ bên trong cơ thể xuất ra, nhưng nó cố chịu đựng đau đớn đuổi giết hai người. Nếu như không phải Tử Thủy thiên tinh kịp thời truyền tống thì sợ rằng đã trở thành mĩ thực trong bụng nó rồi.

Tôn Ngộ Không hung hăng nhổ một bãi nước bọt, cả giận nói:

" Con rồng béo ú chết tiệt, chờ Lão Tôn ta đây đạt tới cảnh giới Đấu chiến hai ngàn côn nhất định phải bắt nó đập cho nát thịt!"

Tần Vũ thấy hai người bình yên vô sự trong ánh mắt toát ra vẻ từ ái, một tay phất ra xuất hiện một cỗ sinh mệnh nguyên lực vô cùng cường đại phóng vào thân thể hai người. Vô luận là linh hồn hay là thân thể đều đang hồi phục với tốc độ kinh người, Bất diệt phách thể trạng thái giải cấm thứ chín hình thành thương tổn nay cũng đang từ từ khôi phục.

Tần Vũ nhận thấy được tốc độ khôi phục cự nhiên lại chậm chạp như vậy không khỏi cau màu nói:

" Tiểu Quân, thương thế kia là chuyện gì xảy ra?" Hồng Quân lập tức đem chuyện giải cấm bất diệt phách thể nói ra một phen

Tần Vũ dường như có sở ngộ, trầm giọng nói:

" Nếu như vậy không nên sử dụng lại trạng thái lực lượng đó nữa, chỉ sợ rằng nếu tái triển khai đừng nói là thân thể hay là linh hồn cùng không thể thừa nhận được "

Hồng Quân khẽ gật đầu, nét mặt bất đắc dĩ. Lúc này, khả năng chịu đựng của Hỗn Độn thân thể thật sự có hạn, xem ra phải tăng cường độ của nó lên, còn cần tu luyện một khoảng thời gian nữa.

Lập tức bàn tay ngửa lên, môt thanh vũ khí toàn thân ngăm đen xuất hiện trong tay. Hình dáng vũ khí kia rất cổ quái, mặt trước cực kì sắc bén, có ba cái gai theo thứ tự chĩa ra các hướng rồi lại vòng ra phía sau, toàn thân nó thấu vọng lại một cỗ khí tức quỷ dị khiến sắc mặt tất cả mọi người xung quanh trắng bệch.

" Rất tốt!" Tần Vũ thấy Tà Long thứ ánh mắt sáng ngời, bây giờ cũng chỉ còn lại Thần Nguyệt đỉnh của Thiên Cực hạc nữa.

Hồng Quân hỏi:

" Mạc quân sư đâu?"

" Hắn đã rời đi, cũng không biết là đi đâu " Vũ Văn Thác cười nói

Lúc này, tử sắc quang hoa lại lóe lên tiếp sau đó là lưỡng đạo thân ảnh xuất hiện trong đại điện, mọi người định thần nhìn lại chính là Thần Tôn cùng với Huống Thiên Minh

" Thật là kịp thời, nếu không linh hồn ta nhất định bị xé rách " Huống Thiên Minh thở dài một hơi, nét mặt toát ra vài phần hưng phấn. Mà trong tay của hắn hách nhiên cầm một thanh đồng sắc cự đỉnh

Sắc mặt Thần Tôn trắng bệch, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nhưng sau khi về tới đâu cũng là không tự kiềm chế được cười lớn.

Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói:

" Lão Huống quả nhiên không tầm thường, nói xem các ngươi như thế nào lấy được Thần Nguyệt đỉnh?"

Không đợi hắn kịp nói, Tần Vũ đã thi triển Địa nguyên tố pháp tắc, từng đoàn từng đoàn sinh mệnh nguyên lực tiến vào trong cơ thể hai người. Trên phương diện tu phục linh hồn, sinh mệnh nguyên lực hiển nhiên có hiệu quả rất tốt, sắc mặt Huống Thiên Minh cùng Thần Tôn lập tức hồng hào lại.

Tần Vũ vỗ vỗ bả vai Huống Thiên Minh, mỉm cười nói:

" Các ngươi phải chịu khổ rồi "

Thần Tôn vội vàng đáp:

" Đây là điều thuộc hạ nên làm, Thần Thiên nói như vậy là quá lời rồi "

Huống Thiên Minh lộ vẻ sầu thảm cười nói:

" Lần này thật đúng là hung hiểm vô cùng, công kích linh hồn của Thiên Cực hạc thật sự quá mạnh mẽ. Hơn nữa phòng ngự của Thần Nguyệt đỉnh cơ hồ là vô phương công kích, nhưng nó thủy chung không thể phân thân đối phó cả hai người chúng ta, sau vài lần đánh lén Nguyên thủy ma thú kia bị phân tâm, nhân cơ hội đó chúng ta đã đoạt được Thần Nguyệt đỉnh "

Tần Vũ hít vào một hơi thật sâu:

" Rốt cục đã hoàn thành, Thất đại nguyên thủy chí tôn linh bảo đã toàn bộ tụ về, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay bây giờ!"

" Đi đâu?" Thần Tôn hỏi

Vũ Văn Thác trơn mắt:

" Ngươi ngốc thật hay là giả bộ, dĩ nhiên là phải tới địa phương Nguyên thủy trục tâm bị băng hủy "

Thần Tôn hừ lạnh một tiếng:

" Thần Thiên đại nhân, chúng ta cũng muốn cùng đi!"

Tần Vũ gật đầu đưa tay áp vào mặt ngoài Tử Thủy thiên tinh, theo quang hoa lưu chuyển tất cả mọi người đều đi tới địa phương kia.

Trên lí thuyết mà nói Nguyên thủy vũ trụ mặc dù vô cùng rộng lớn nhưng vẫn tồn tại biên giới ( điều này trước đây tác giả cho là không có biên giới), chỉ bất quá tìm cả đời cũng không được mà thôi. Còn Nguyên thủy trục tâm mà giải đất trung tâm chống đỡ cả Nguyên thủy vũ trụ, cũng là bởi nó tồn tại nên mới hình thành vô số không gian ngăn cách phân cắt các thế giới. Khi đi tới phiến tinh vực này một sát na, đáy lòng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác cực kì bất an.

Đưa mắt nhìn lại, mặc dù Nguyên thủy trục tâm băng hủy nhưng phiến tinh vực này còn chưa hoàn toàn bị Nguyên thủy vũ trụ cắn nuốt.

Nơi này chỉ có vũ trụ hư không, từng đoàn từng đoàn Hỗn Độn vật chất giống như tụ lại thành từng đám thể tích vô cùng lớn giống như những đám mây đen thong thả chuyển động. Nguyên thủy vũ trụ co lại ở chỗ này rất rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Vũ Văn Thác về lại nơi này tựa hồ còn có thể cảm giác lại được Hỗn nguyên băng hủy lúc ấy, tình cảnh tu vi bị phế hết thảy đều thoáng như ngày hôm qua. Thần Tôn thở dài thật sâu, dường như ở chỗ này vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của chân linh Thần Thiên.

Tần Vũ nhíu mày, trầm giọng nói:

" Là nơi này, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất sáng tạo tân lực lượng chống đỡ Nguyên thủy vũ trụ, nếu không khi đã tiến vào giai đoạn phân liệt cũng không còn cách nào khôi phục nữa "

Mọi người liền gật đầu, trên khuôn mặt toát ra thần sắc khẩn trương

Bình luận





Chi tiết truyện