chương 342/ 610

- Ngươi là ai?

Đó là một thiên nhân bốn cánh. Đôi mắt Tần Vũ lộ kim quang, nhìn kĩ Thiên nhân trước mặt, lạnh giọng hỏi:

- Vì sao nghe lén chuyện của ta?

Thiên nhân bốn cánh kia tựa như sợ không ít. Vừa rồi Tần Vũ dùng một cánh tay quỷ dị, tùy tiện chỉ vào một tảng đá cứng rắn, chỉ nghe âm thanh vang lên, tảng đá đã bị tan vỡ thành bụi. Điều đó làm hắn sinh ra tâm lý sợ hãi.

Thiên nhân kia há hốc miệng cả nửa ngày, đoạn mới tỉnh ra nhìn Tần Vũ nói:

- Ta là do Băng Băng tướng quân phái tới tuần tra Thiên Khanh, còn chưa biết tại sao các vị đi tới hướng này?

- Chúng ta đi đâu, ngươi không phải kẻ có tư cách hỏi! Có mau mà cút đi không? Chớ có lãng phí thời gian của đại nhân!

Cam Vân hừ nhẹ một tiếng, tiến lên phía trước, vẻ mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm Thiên nhân phía trước, lạnh lùng quát:

- Còn không mau cút đi! Còn đứng đó làm gì!

Thiên nhân bốn cánh kia khẽ động, oán hận nhìn thoáng qua Cam Vân, đoạn không cam lòng nói:

- Nơi đây là cấm địa Thiên giới, không có thủ lệnh của bát đại Thiên Vương, không kẻ nào được tiến vào. Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Dám phản lại quy định của Thiên giới chăng!

Mục Thiên khinh miệt cười, phất tay, một đạo khí lực phát ra, chỉ thấy Thiên nhân nọ kêu thảm một tiếng bay ra xa, bộ dáng cực kì chật vật.

- Được rồi! Chúng ta lên đường thôi!

Tần Vũ ngăn không cho Cam Vân đuổi theo, nhẹ giọng nói:

- Thiên Khanh này thật không phải đơn giản. Linh khí bên trong rất hỗn loạn, không cẩn thận sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong đó. Tất cả phải cẩn thận!

- Chả lẽ đến ngài cũng không bảo hộ được chúng ta?

Nghe được lời nói của Tần Vũ, Cam Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu với lời nói trái với thường lệ trước kia của Tần Vũ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Tần Vũ cười hắc hắc, bình thản nói:

- Vì sao phải bảo vệ các ngươi? Nếu như đến nơi này mà các ngươi cũng không vượt qua nổi thì sao có thể cùng nhau tiến vào Tu La giới, tìm chí bảo của Tu La tộc?

Ba người im lặng. Lúc này mọi người đã tới gần Thiên Khanh. Một cỗ áp lực kinh khủng truyền vào thân thể ba người khiến ba người phải nhanh chóng vận chuyển lực lượng trong cơ thể để chống lại cỗ uy áp đó. Trong tâm mọi người lúc này cũng bắt đầu sinh ra tâm lý sợ hãi đối với Thiên Khanh. Nhưng Tần Vũ lúc này cũng mặc kệ không nhúng tay vào giúp đỡ, càng khiến ba người thêm sợ hãi, thần thái toát ra vẻ khiếp đảm.

Tần Vũ nhanh chóng đã quan sát được thần sắc cả ba người, trong lòng thầm than thở: "Ba người này so với Hầu Phí và Hắc vũ còn nhát gan nhiều lắm", đồng thời cất tiếng:

- Thần thức của ta đã dò xét Thiên Khanh này rất rõ ràng. Nơi này tràn ngập nguyên lực dư thừa. Nếu các ngươi có thể nắm lấy cơ hội này, tin rằng khi rời khỏi đây, các ngươi sẽ rất nhanh tấn cấp. Cho dù không thể tấn cấp thì chí ít cũng làm cho căn cơ các ngươi thêm vững vàng, con đường tu luyện sau này càng rộng mở dễ dàng hơn.

Ba người nghe xong đều nhìn nhau, nhưng thấy vẻ mặt Tần Vũ nghiêm túc, trong lòng biết rằng ông đã sớm có tính toán. Ba người đành bất đắc dĩ gật đầu mà không có biện pháp nào khác.

Còn Tình nhi thì vẻ mặt ngây thơ nhìn Tần Vũ, âm thanh thanh thúy từ đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng phát ra:

- Vũ ca ca, muội có phải là có thể đột phá cảnh giới năm đôi cánh hay không?

Tần Vũ bật cười ha hả, nhìn Tình nhi thanh cao thoát tục ấy như quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, ôn nhu nói:

- Ngươi vừa mới tiến vào cảnh giới bốn cánh hạ giai, căn cơ chưa ổn định. Nếu lúc này mà đột phá thì đối với ngươi chỉ trăm điều hại mà không có lợi gì!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình nhi tập tức sụ xuống, cái miệng nhỏ nhắn chu lên đầy bất mãn:

- Nếu đã vậy thì còn để muội tiến vào Thiên Khanh làm chi cho phí sức, cũng có đột phá được đâu!

Ba người nghe xong không khỏi đều cười ầm lên, ánh mắt đều nhìn về phía Tình nhi đầy thiện ý. Mục Thiên dù ở cùng Tinh nhi không lâu nhưng vẫn luôn cưng chiều Tình nhi bé bỏng, ôn nhu giải thích:

- Ý của đại nhân là chúng ta tiến vào Thiên Khanh, trải qua sự khắc nghiệt của nó, đối với căn cơ của chúng ta như được một lần ma luyện càng thêm vững chắc. Căn cơ mà vững chắc thì những khó khăn, thống khổ khi đột phá cũng sẽ giảm thiểu. Tình nhi chớ nên coi thường.

Thấy Tần Vũ nhìn Mục Thiên vẻ tán thưởng, Tình nhi chợt hiểu, cảm kích gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã thêm chút thần sắc kiên định nói:

- Vũ ca ca yên tâm, Tình nhi nhất định sẽ đem toàn lực ra đối phó, mau chóng tiến vào cảnh giới năm đôi cánh để có sức trợ giúp Vũ ca ca đánh người xấu!

Tần Vũ xoa xoa đầu Tình nhi cười nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, Chúng ta nên nắm lấy cơ hội này mà tiến vào Thiên Khanh đi thôi!

Nói xong, quanh thân tỏa ra một cỗ khí thế vô hình, thoáng chốc đã cuốn mọi người vào trong Thiên Khanh. Ba người chỉ cảm thấy thân thể như đụng phải cái gì đó, một cỗ ngoại lực mềm dẻo bám lên thân thể bọn họ, làm họ rất không thoải mái.

- Phá!

Tần Vũ nhẹ giọng quát, một cỗ lực lượng như mũi tên trong nháy mắt phát ra từ ông, cơ hồ không có chút nào dừng lại, đâm thủng màng mỏng ngăn cách đó, mở ra lỗ hổng đủ cho cả ba người tiến vào.

Trước mắt chỉ thấy bóng tối khôn cùng, Mục Thiên khẽ quát một tiêng, một vầng sáng màu trắng phát ra từ thân thể, bao phủ lấy Cam Vân và Tình nhi, thấp giọng quát:

- Nơi này bốn phía đều có khe không gian. Hai người ở bên trong điều tức, đợi ta không kiên trì được thì hai ngươi ra đối phó!

Tình nhi và Cam Vân nghe Mục Thiên nói thì không hề do dự liền nhắm mắt lại tu luyện.

Mục Thiên mừng thầm, đôi mắt lập tức nổi lên quang mang mãnh liệt nhìn tới phía trước. Một cái khe không gian đen ngòm vô thanh vô tức xuất hiện ở xung quanh, tiến đến gần Mục Thiên mới phát giác. Trong lúc sợ hãi Mục Thiên vội vàng đem thân thể lướt ngang cách chỉ có một trăm thước, không ngờ lại lọt vào trong một cái khe không gian khác.

Tần Vũ hét lớn một tiếng, một đạo quang mang trong nháy mắt từ trên tay phát ra, lực lượng đó giống như tấm lưới phủ lấy quanh thân Mục Thiên, trong khoảnh khắc lôi hắn ra từ trong khe không gian.

Toàn bộ quần áo của Mục Thiên đều bị vỡ nát, thậm chí trên mặt còn mang theo những vết thương lớn. Bộ dáng chật vật ngồi trong khu linh khí do Tần Vũ bố trí, không ngừng thở dốc, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ.

- Khe không gian này với tu vi của ngươi bây giờ chưa đủ để có thể ngăn cản. Nếu như chưa đạt tới tu vi lục cấp trung giai thì vạn lần không cách nào né tránh. Bởi vậy trong quá trình di chuyển thì phải tập trung chú ý khống chế lực lượng toàn thân, cố gắng tránh bị rơi vào trong khe!

Mục Thiên cảm kích gật đầu, ánh mắt càng thêm kiên định, nhũ quang màu trắng trên thân lại tỏa ra, rồi từ trong vòng bảo vệ của Tần Vũ bay ra ngoài.

Phía xa, có ba đạo thân ảnh rất nhanh bay về phía Tần Vũ và Mục Thiên. Đi đầu chinh là một nam tử anh tuấn sắc mặt lạnh lùng, chính là Băng Băng. Lúc này Băng Băng vẻ mặt đầy sát khí nhìn Tần Vũ, hiển nhiên là đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

- Các ngươi là ai? Dám xông vào Thiên Khanh! Không muốn sống nữa chăng?

Băng Băng sắc mặt tối sầm, mấy ngàn năm qua cho tới giờ chưa có kẻ nào dám cãi lại mệnh lệnh của đế quân mà đi tới bên Thiên Khanh, càng không có kẻ nào gan lớn xông vào Thiên Khanh. Cảnh tượng mà hắn nhìn thấy hôm nay càng khiến hắn kinh ngạc hơn là phẫn nộ. Cũng có kẻ dám tự tiện xông vào Thiên Khanh trong lúc hắn đang thủ vệ nơi này.

Tần Vũ không trả lời, chỉ cười lạnh một tiếng, thân thể chợt động, nháy mắt đã hiện ra ngoài trăm thước. Thân thể như một cành cây đong đưa hai bên, lắc lư vài lần đã lách mình tránh khỏi khe không gian mà đuổi nhanh tới bên cạnh Mục Thiên.

Lúc này mồ hôi Mục Thiên vãi đầy mặt. Nơi này có những khe không gian cực kì kinh khủng. Chỉ một chút xao lãng là có thể quệt phải, thân thể đau đớn như bị dao cắt. Không chỉ có thế, những vết thương lại như bị lở loét rộng ra rồi khí lực toàn thân bị tràn ra từ chỗ đó mà tiêu thất.

Tần Vũ đi tới bên cạnh hắn khiến Mục Thiên như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật sâu. Lúc này hắn đang thiết lập vòng bảo vệ, bên trong là Tình nhi và Cam Vân đang chuyên tâm khôi phục thể lực, tranh thủ thời gian để có thể mau chóng thay thế cho hắn.

Chỉ là những khe không gian trong Thiên Khanh này thật sự dữ dội, gần như không cho hắn thời gian thở. Mục Thiên cảm giác được lực lượng trong cơ thể bắt đầu cạn dần. Hắn nhìn Tần Vũ đang đi lại dễ dàng như hành vân lưu thủy (mây trôi nước chảy) mà vô cùng khâm phục.

Phía sau đột nhiên có một tia sáng quỷ dị kéo tới, Mục Thiên cả kinh muốn tránh nhưng khí lục toàn thân đã dùng để chống lại áp lực của Thiên Khanh rồi, một chút dư lại cũng không còn, chỉ đành nhìn về phía Tần Vũ vẻ chờ đợi, hy vọng Tần Vũ sẽ giúp hắn ngăn cản tia sáng đó.

Tần Vũ cũng không để hắn phải thất vọng, tiến lên vung tay, một bức tường vô hình hiện phía sau hai người. Tia sáng kì dị nọ đụng phải bức tường thì như dòng suối đổ vào biển, không một tiếng động mà mất tăm mất tích không còn dấu vết. Chứng kiến điều này Băng Băng như bị dọa mà giật mình.

Chỉ là, Băng Băng dù giật mình nhưng không một chút sợ hãi mà lại có cảm giác bị làm nhục. Điều đó khiến lửa giận bốc lên thiêu đốt trong lòng, hắn hét lớn một tiếng, một đạo quang mang màu đỏ lại đánh úp sau lưng Tần Vũ.

Cảm nhận được tiếng gió truyền tới, Tần Vũ đang nhìn về phía trước, con ngươi chợt lạnh, hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh lay động, dễ dàng tránh khỏi quang mang màu đỏ đó. Sau đó lãnh quang trong tay thoáng hiện trong nháy mắt đánh Băng Băng lùi lại ba bước.

Nơi này là bình chướng thứ nhất của Thiên Khanh, giống như hư không. Mọi người đều bị trôi nổi trong không trung. Chỉ thấy trong mắt Tần Vũ nổi lên sát ý, lạnh lùng quát:

- Đừng làm mất thời gian của bọn ta! Nếu không giết không tha!

Băng Băng thiếu chút nữa thì mũi xịt khói. Thân là cảnh giới bảy cánh thượng giai nên tâm hắn cực kì cao ngạo, sao có thể chịu được âm thanh miệt thị trong lời nói của Tần Vũ? Hắn không nói gì, thân ảnh chợt lóe lại điên cuồng nhằm về phía Tần Vũ.

Thấy hắn hung hăng vọt tới, Tần Vũ nhướng mày, ánh mắt lộ ra một tia sát ý.

Một tay hoa lên vẽ một vòng tròn trong không trung, một đạo bình chướng hình tròn trong suốt hay về hướng Băng Băng.

- Oanh!

Tiếng nổ truyền đến, Băng Băng bị bắn lui về sau trăm thước, vẻ mặt thận trọng nhìn Tần Vũ cùng với khu vực xung quanh. Chỉ thấy nguyên khí bốn phía bị kình khí phát ra từ hai người dẫn dắt đang bị hỗn loạn, từng đạo từng đạo bay tứ tung xẹt qua ba người. Tần Vũ hình thành một quả cầu lớn xung quanh bảo vệ lấy Mục Thiên cùng Tình nhi, Cam Vân. Một tràng tiếng nổ nhỏ vang lên bên tai, Tần Vũ cười lạnh, thân ảnh khẽ động, đánh một quyền về phía Băng Băng đang cố gắng khống chế thân thể.

Bình luận





Chi tiết truyện