chương 445/ 610

Người nọ ở bên trong kim quang mãnh liệt căng xé cứ như vậy tan thành mây khói. Không lưu lại một chút dấu vết phảng phất như không có tồn tại. Song, giờ phút này Hồng Quân cảm giác một chút bất an, nghi hoặc nói:

"Người nọ mặt dù đã chết, nhưng nó hình như không có chân linh, hoặc giả nói chân linh bị một lực lượng khác hấp thu mà không có tiến nhập vào Tử giới của ta."

Cổ Bàn trầm tư trong chốc lát:

"Có lẽ vũ trụ nguyên thuỷ này có khả năng tồn tại một Tử giới khác cũng không chừng".

Đối với người nọ sau khi chết đi về đâu, Huống Thiên Minh cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa đối với thực lực của nó càng nghi hoặc:

"Các ngươi nghĩ thực lực của người này đạt tới trình độ gì?"

Tôn Ngô Không ở bên cạnh nhíu mày, nói:

"Không sai biệt với cấp Thần nhân. Chẳng qua, lão Tôn ta tại chỗ này không phát huy được thực lực tưởng muốn giết hắn quả thật có chút khó khăn."

"Rất hiển nhiên, thực lực của người dân nơi đây cao hơn Hồng Mông vũ trụ một tầng. Hơn nữa, pháp tắc của phiến vũ trụ này còn áp chế chúng ta. Tình huống hiện tại đối với chúng ta cực kỳ bất lợi."

Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng:

"Nếu tại Hồng Mông vũ trụ Thiên đạo chi nhận của ta một kích có thể giết chết hơn trăm người. Nhưng tại chỗ này bó tay bó chân, thật sự là đáng ghét. Xem ra chúng ta mỗi một bước đi cần phải hết sức cẩn thận."

Mọi người biết rõ là sự hạn chế pháp tắc đối với năng lực của mình mạnh mẽ biết bao, cũng rất tán đồng ý của Huống Thiên Minh. Bất quá trong lòng Cổ Bàn vẫn đang suy nghĩ về lời nói của người cầm liêm đao trước khi chết, nghi hoặc nói:

"Các ngươi nghe rõ điều hắn nói không, cái gì Loạn Thần giới, hình như là có một cái thế lực."

Hồng Quân khẽ gật đầu:

"Muốn biết hết thảy, nhất định phải vào xem một chút mới được." Vừa nói, ánh mắt hướng đến chiến trường nơi tán phát ra khí lưu năng lượng kia.

Trải qua trận đánh vừa rồi, bốn người đã hiểu rõ lực lượng của bọn chúng, cho nên đều che dấu khí tức của chính mình đến cực hạn. Có điều mọi người cảm thấy nghi hoặc nhất chính là thân thể quái nhân kia vì sao lại có một loại cảm giác hư vô, dường như không chân thực, rồi lại giống như chỉ là một cái bóng ảnh mơ hồ nhưng lại bộc phát ra lực lượng thật cường đại như thế. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Khoảng cách vài trăm dặm này chỉ trong chốc lát đã đến điểm cuối. Tại một mãnh đen mờ trong sơn lĩnh, từng tràng tiếng gào thét liên tiếp không ngừng truyền ra.

Lúc này, Tôn Ngộ Không là người đầu tiên xông ra ngoài, dựa vào mục lực ưu việt. Rõ ràng nhìn thấy trong sơn lĩnh ấy từng đám từng đám quang ảnh màu xám, mù mịt cơ hồ bao phủ toàn cả ngọn núi. Và trong một cái sơn cốc, đang đứng mấy trăm tên binh sĩ mặc khải giáp tử sắc, thế nhưng thân thể của bọn chúng lại rất là chân thực, chính đang cùng với những quang ảnh màu xám kia quấn lấy nhau chiến đấu không rời.

"A!" Chứng kiến một màn này. Huống Thiên Minh cũng bị dọa cho kinh hãi.

Từng đám từng đám quang ảnh màu xám kia hiển nhiên chính là những quái nhân hư vô giống như tên vừa mới gặp. Bọn họ đồng dạng cùng cầm trong tay liêm đao đen nhánh, nhìn không rõ mặt, chỉ có hai con ngươi đỏ như máu tán phát ra lãnh quang trông thật phát khiếp.

Cổ Bàn lặng lẽ quan sát tình huống chiến trường, hắn phát hiện trong sơn lĩnh phủ kín đầy thi thể. Bọn chúng đều mặc khải giáp tử sắc chết trận tại chỗ, không khỏi cả kinh nói:

"Xem ra trận đại chiến này đã kéo dài rất lâu rồi, binh sĩ mặc khải giáp tử sắc này coi như đã không còn cầm cự được nữa rồi."

Tôn Ngộ Không nhìn thấy trận kịch chiến như thế, vô thượng chiến ý trong cơ thể cũng rục rịch muốn động thủ, cực kỳ hưng phấn nói:

"Vậy chúng ta xông vào giúp đỡ những người này chứ?"

Hồng Quân không đồng ý, lắc đầu:

"Quyết không được phép hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta hiện tại còn không biết lai lịch của mấy thế lực này. Huống chi hiện tại đánh ra ngoài rất có thể sẽ có nguy hiểm."

Tôn Ngộ Không có chút oán giận nhíu mày:

"Bất kể là giúp ai, cây côn của lão Tôn ngứa ngáy khó mà chịu nỗi, tiểu Quân từ lúc nào trở thành nhát gan như vậy?"

"Đây không phải là nhát gan, hiện tại cũng không phải ở Hồng Mông vũ trụ. Người nơi này thực lực mạnh yếu còn chưa có phân định được rõ ràng. Chúng ta quyết không được tùy tiện hành sự." Nghe Cổ Bàn giải thích. Tôn Ngộ Không đành nhẫn nại nén nhịn.

Đột nhiên, trên mặt Hồng Quân xuất hiện một nụ cười quỷ dị, nói:

"Ta nghĩ ra một cái chủ ý hay." Mắt Tôn Ngộ Không sáng ngời:

"Chủ ý gì?"

Tuy nhiên, Hồng Quân cố tình phớt lờ thản nhiên cười không trả lời hắn. Bốn người cứ như vậy lặng lẽ quan sát tình thế của trận chiến, cũng không có ý muốn trợ giúp bên nào. Dù sao bây giờ cũng không biết nguyên nhân chiến tranh cùng tình huống thế nào, trợ giúp bất cứ phương thế lực nào cũng có thể lâm vào tình cảnh bất lợi.

Bên trong sơn lĩnh, quang ảnh màu xám tại trên bầu trời không ngừng vần vũ, liêm đao phát xuất ra tiếng rít chói tai, từng đạo từng đạo hàn quang trùng trùng điệp điệp đan xen vào nhau cùng hướng về bọn binh sĩ mặc khải giáp tử sắt chém tới. Tuy nhiên, Hồng Quân trông thấy cực kỳ rõ ràng, những quang ảnh đó mặc dù có hơi hỗn loạn nhưng lại là một loại công kích theo một quy luật kỳ diệu đối với những binh sĩ này gây ra thương tổn rất lớn, dường như ẩn chứa một loại sát trận nào đó cực kỳ xảo diệu.

Giờ phút này, bọn binh sĩ đã hoàn toàn rơi vào tình thế phòng thủ. Cơ hồ ngay cả năng lực phản công cũng không có, huống chi nói tới chạy thoát khỏi nơi này. Mấy trăm người trên ngọn núi tạo thành vòng tròn, tuyến phòng ngự trong ba tầng ngoài ba tầng. Nhìn qua mặc dù có hiệu quả nhưng nhân số dù sao quá ít. Dưới công kích mãnh liệt như thế hiển nhiên không thể chống đỡ trong thời gian dài.

Đối với tình thế của trận chiến, bốn người cũng không quá để ý, ngược lại mọi ánh mắt đều tập trung vào năng lực phòng thủ cùng với công kích của bọn họ.

Khải giáp tử sắc của những binh sĩ đó tán phát ra quang mang mơ hồ, mặt ngoài còn bao phủ tầng tầng vật chất màu xám. Tuy không dễ dàng phát hiện, nhưng làm cho màu sắc của khải giáp phai nhạt đi vài phần. Nhìn đến vũ khí của bọn họ cho dù là lợi kiếm hay khoái đao cũng đều có hiện tượng giống như vậy.

Hồng Quân đã phát giác ra điểm huyền ảo này, liếc mắt đã nhận ra vật chất Hỗn độn, điều này có thể nói rằng đó là một loại phương pháp luyện khí. Đem vật chất Hỗn độn ngưng tụ vào trong khải giáp và binh khí, có thể gia tăng thêm lực lượng phòng ngự cùng với công kích. Nhưng cuối cùng vẫn muốn xem năng lực lĩnh ngộ của đám binh sĩ đó đối với Hỗn độn, nếu như có được năng lực khống chế cực mạnh, như vậy từ trong Hỗn độn chuyển hóa thành lực lượng công kích lẫn phòng thủ cũng theo đó mà tăng mạnh lên.

Phương pháp tấn công của những binh sĩ mặc khải giáp tử sắc này cực kỳ đơn giản, cũng không có tăng thêm bất cứ hiệu quả gì, nhưng lại có thể miễn cưỡng ngăn cản công kích như thủy triều của quang ảnh.

Bất quá, nghi hoặc trong lòng Hồng Quân đã được giải khai, thực chất của những quang ảnh kia rốt cục là cái gì, không có nhục thể không có huyết dịch. Thực thể dường như là một linh hồn biến dạng nhưng lại có được năng lực vô cùng cường đại. Tuy nhiên từ trong chiến đấu, hắn có một chút phát hiện: Bên trong những quang ảnh kia đồng dạng ẩn chứa khí tức của vật chất Hỗn độn, chỉ có điều do tử khí quá nồng đậm cho nên mới bị áp chế mà thôi.

Đối với đủ loại nghi hoặc về vũ trụ nguyên thủy, với đám người Hồng Quân hiện giờ vẫn chưa có biện pháp cảm ngộ. Tuy nhiên, bốn người họ còn đang trầm tư suy nghĩ, toàn trận đại chiến tựa hồ đã từ từ đi vào giai đoạn chót.

Bên trong quang ảnh đang biến ảo đa dạng như thế, một đạo thân ảnh màu xám nổi bật khác thường, cũng không phải vì bộ dáng của hắn khác biệt với người khác, nhưng là tử khí từ thân thể hắn phóng thích ra cực kỳ nồng đậm. Tại trong trận quần công đến lúc này, hắn cũng không nóng lòng xuất thủ, ngược lại yên lặng bất động ở một bên dường như đang chờ thời cơ.

Sau lại, công kích của quang ảnh ngày càng dày đặc, binh sĩ mặc khôi giáp tử sắc càng ngày càng khó mà chống cự, cơ hồ đến tình cảnh không cách nào chống đỡ, thậm chí ngay cả trận hình phòng thủ cũng không thể duy trì. Đến lúc này, đạo quang ảnh đó đột nhiên phát động công kích phóng thích ra tử khí mãnh liệt. Liêm đao trong tay bạo phát ra quang mang so với quang ảnh còn muốn âm hàn hơn, hung hăng đâm thẳng vào giữa trận hình.

Trong mắt bốn người, cái này có thể nói là một kích trí mệnh hoàn mỹ nhất. Cả trận hình phòng thủ của binh sĩ giờ khắc này hoàn toàn tan vỡ. Vô số quang ảnh màu xám phát động thế công giống như lang hổ cực kỳ ác liệt so với vừa rồi càng mãnh liệt hơn, binh sĩ lớp chết lớp bị thương chỉ trong khoảnh khắc đã hơn phân nửa.

Hồng Quân chú ý tới quang ảnh có tử khí đậm đặc đó, tuy nhiên không thể nghi ngờ mặc dù chỉ phát động một lần công kích cuối cùng lại trở thành một kích kinh khủng nhất kết thúc trận chiến.

"Tên khốn rất lợi hại, ngươi chú ý tới nó phải không!" Ánh mắt Huống Thiên Minh cũng gắn chặt lên mình tên quang ảnh màu xám đó.

Cổ Bàn khẽ gật đầu, trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:

"Năng lực công kích của hắn phi thường cường đại, nếu như cùng hắn đơn độc đối kháng, tình huống của chúng ta bây giờ đang bị áp chế tưởng muốn thắng được hắn chỉ e rằng sẽ rất gian nan."

Lúc này, Hồng Quân hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói:

"Bất quá đừng quên chúng ta còn có linh bảo, xem ra thời cơ rốt cuộc tới rồi, chúng ta bắt đầu tác chiến."

Huống Thiên Minh trong lòng cả kinh:

"Chẳng lẽ chủ ý của ngươi chính là...?"

Tôn Ngộ Không tựa hồ cũng đoán được ý của Hồng Quân, cười ha ha nói:

"Cuối cùng lão Tôn cũng có cơ hội biểu diễn, Ha Ha, nhìn Đấu Chiến côn pháp của lão Tôn ta đây!"

Trên mặt Hồng Quân mang theo tia cười cực kỳ tự tin:

"Binh sĩ chiến bại, bọn quang ảnh kỳ quái này cũng giảm đi không ít, đúng lúc chúng ta thi triển những cái mà mấy năm nay bế quan tu luyện, ta không tin lại thua trong tay bọn chúng."

Cái gọi là "bọ ngựa rình bắt con ve sầu, chim hoàng tước chực chờ ở phía sau", Hồng Quân chờ thời cơ này rốt cuộc cũng tới, mọi người cũng đã chuẩn bị thật tốt để tham gia vào một trận đại chiến.

Sau một phen ác chiến, số lượng quang ảnh đã giảm đi rất nhiều, tên quang ảnh tử khí đậm đặc đó phóng xuất ra một loại khí thế của thống lĩnh, vô số quang ảnh nhất thời hướng về hắn tụ tập lại.

"Điệp điệp điệp điệp!"

Hắn phát ra tiếng cười lạnh, giống như u hồn lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trên đỉnh núi, ánh mắt đỏ như máu lạnh lẽo mang theo vài phần sát khí, yên lặng nhìn bọn binh sĩ kia vẫn đang còn thoi thóp chờ chết.

Lúc này, số lượng binh sĩ còn chưa tới hai mươi người, hoàn toàn dựa vào bản năng tự bảo vệ để tiến hành phòng ngự một cách khó khăn.

Quang ảnh tử khí đậm đặc đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng, khàn giọng nói:

"Loạn... Loạn Thần giới..., chết!"

Chữ chết hết sức rõ ràng. Và đúng lúc đao phong của liêm đao trong tay chém vút qua.

Bình luận





Chi tiết truyện