chương 579/ 610

Có thể hay không cướp lấy Thần Nguyệt đỉnh là chuyện quan hệ đến sự tồn vong của cả Nguyên thủy vũ trụ, Thần Tôn cùng Huống Thiên Minh tất nhiên biết tầm quan trọng của nó, cho dù phải ở chỗ này tan xương nát thịt cũng phải đoạt lại Thần Nguyệt đỉnh

Thiên đạo chi nhận một lần nữa lại khiến Huống Thiên Minh sáng hẳn lên, một tia quang mang vàng vàng bao phủ toàn thân, linh hồn đang không ngừng rung động cũng thoáng ổn định lại

" Ta khuyên các ngươi tốt nhất mau rời đi, nếu không nhất định sẽ chết ở chỗ này!" Thanh âm Thiên Cực hạc lạnh lẽo dị thường, từ rất xa truyền tới vang vọng không ngừng trong tai hai người

Thần tôn hít vào một hơi, trầm giọng nói:

" Nếu là Nguyên thủy ma thú ta nghĩ ngươi cũng đã biết được tới lúc Nguyên thủy trục tâm băng hủy cũng sẽ khiến cho cả vũ trụ này thay đổi, không lâu nữa tất cả sẽ không còn tồn tại lâm vào sự hủy diệt vĩnh hằng. Mà Thất đại Nguyên thủy chí tôn linh bảo là phương pháp duy nhất có thể ngăn cản kiếp nạn này, vô luận là thế nào chúng ta cũng phải lấy Thần Nguyệt đỉnh!"

Huống Thiên Minh ôm ngực, sáp thanh nói:

" Đoạt lại Thần Nguyệt đỉnh chính là chỉ ý của tân nhậm Thần Thiên, Thượng nhâm Thần Thiên đã gặp thần kiếp mà chết rồi!"

" Đã chết?" Thiên Cực hạc chất vấn, lạnh lùng nói:

" Thần Thiên có chết hay không với ta cũng không quan hệ, nhưng Thần Nguyệt đỉnh tuyệt không thể cho các ngươi!"

Ánh mắt Thần Tôn cứng lại, hét lớn:

" Đọat đỉnh!"

Chỉ tích tắc, cả người Thần Tôn dưới sự khu động Phong nguyên tố pháp tắc đã biến mất vô ảnh tung. Thiên Cực hạc hừ lạnh một tiếng cũng di chuyển, tốc độ cũng là vô cùng kì quái

Thần Tôn trong lòng không khỏi kinh hãi, thoáng chốc Thiên Cực hạc không ngờ lại xuất hiện cách đó không xa. Thần Tôn vội vàng diễn hóa pháp tắc lực, một cỗ hấp lực vô hình tựa như một vũng xoáy bỗng nhiên xuất hiện trong hư không

" Hãm không!"

Đây là lĩnh ngộ của Thần Tôn đối với Trạch nguyên tố pháp tắc, phải nói nếu là cấm thuật Tử Dạ Thương Long hiển nhiên mạnh hơn Thần Tôn nhiều nhưng nếu là điều khiển trạng thái nguyên tố pháp tắc thì Thần Tôn lại trên một bậc

Vũng xoáy kia với một tốc độ kinh người không ngừng nới rộng, Thiên Cực hạc chợt bị cỗ lực lượng này ảnh hưởng, tốc độ giảm đi đáng kể. Ánh mắt Thần Tôn nhất liễm trong lòng biết thời cơ đã đến, một tay úp xuống tựa hồ cả hư không đều giống như tan chảy, từng hỏa cầu đột nhiên xuất hiện, cuồng phong dữ dội cuốn tới Thiên cực hạc

" Hỏa nguyên tố pháp tắc, Thiên Hỏa Lạc Sát!"

Từng viên hỏa cầu màu tím lộ vẻ phá lệ quỷ dị nhưng phảng phất ẩn chứa sức nóng có thể tan chảy mọi thứ, Thiên Cực hạc ngó qua hỏa cầu bao vây bốn phương tám hướng hiển nhiên không có đường tránh. Giờ phút này, một trận oanh minh phá không nổi lên, Thần Nguyệt đỉnh đột nhiên chuyển động cực nhanh, một hỏa cầu rất lớn xuất hiện trên đỉnh không ngừng phát ra tiếng oanh long

Thần Tôn thấy thế sắc mặt cũng trở nên khó nhìn, Thần Nguyệt đỉnh kia chính là Nguyên thủy chí tôn linh bảo, lực lượng phòng ngự không giống với bất kì thứ gì khác, cho dù là Chủ thần cũng không có biện pháp dễ dàng kích phá, nói chi là người không có Chủ thần lực như Thần Tôn.

" Ha ha ha, chỉ bằng vào ngươi cũng vọng tưởng đọat Thần Nguyệt đỉnh, quả thật nằm mơ, phải là Thần Thiên tự mình tới đây!" Thiên Cực hạc hét lên, âm thanh cuồng tiếu quanh quẩn trong óc Thần Tôn.

Sưu!

Đột nhiên, một âm thanh xé gió vang lên, xa xa chỗ một đạo lưu quang vàng trắng dường như đang xé rách hư không đồng thời lấy tốc độ kinh người phóng đến. Thiên Cực hạc không kịp chuẩn bị liền phất động đôi cánh, tuy nhiên ngay cả động tác cũng bị hạn chế rất lớn. Ầm ầm, đạo quang nhận hung hăng đánh vào cánh phía bên trái màu trắng.

Thiên Cực hạc toàn thân chấn động, lại bị lực đẩy của quang nhận kia bức lui vài trăm thước.

" Hừ, đánh lén?" giờ phút này, bên cánh trái của Thiên Cực hạc xuất hiện một vết thương màu đỏ nhạt, một tia Hỗn Độn khí từ miệng vết thương không ngừng phụt ra.

Cách đó không xa lắm, Huống Thiên Minh thở hổn hển, như trước vẫn ở tư thế phóng xuất Thiên đạo chi nhận, sắc mặt tái đi rất nhiều, xem ra mới vừa rồi linh hồn bị ảnh hưởng không phải ít.

Thần Tôn thấy Thiên Cực hạc bị thương khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hưng phấn:

" Xem ra phân tán sự chú ý của nó tạo cơ hộ cho Huống Thiên Minh là biện pháp tốt nhất, bất quá hắn còn có thể chịu đựng được bao lâu?"

Linh hồn Huống Thiên Minh lúc này đang bị thương, Thần Tôn cũng không thể nào nhận định hắn còn có thể duy trì cường độ công kích trong thời gian bao lâu nữa, mà với tình hình hiện giờ cũng không còn có thể thi triển sinh mệnh nguyên lực chữa trị cho hắn nữa.

Huống Thiên Minh nghiến chặt hàm răng, Thiên đạo chi nhận khẽ di chuyển, bề mặt nổi lên một tia quang hoa màu xám phảng phất đang xúc thế đợi phát. Thần Tôn hiểu ý, biết hắn đang đợi mình tạo thời cơ, một tay úp xuống Hỗn Độn vật chất xung quanh đang lưu động đột nhiên bị diễn hóa, Lôi nguyên tố pháp tắc biến ảo thành một tia diện mang sí liệt dưới sự điều khiển của hắn không ngừng tích tụ, trong lòng bàn tay hình thành một quang cầu to bằng nắm tay, điện mang lưu chuyển khiến cho bốn phía ánh lên sáng chói

Thiên Cực hạc hai cánh phiến động:

" Có Thần Nguyệt đỉnh phòng ngự, ta cũng muốn xem các ngươi có bao nhiêu thủ đoạn, tới đây!"

Sắc mặt Thần Tôn cực kì nghiêm trọng, năm ngón tay chuyển động, lôi điện quang cầu kia cũng thong thả chuyển động, đây cũng là điều khiển Lôi nguyên tố pháp tắc trạng thái cực hạn của Thần Tôn. Ánh mắt gắt gao nhìn Thiên Cực hạc, thanh âm già nua trầm trầm, nói:

" Tập … Diệt … Lôi … Thần!"

Trong nháy mắt không có bất cứ một dấu diệu nào nhưng tốc độ của Thần Tôn đã tăng lên tới cực hạn, chỉ thời gian bằng một cái hô hấp khoảng cách so với Thiên Cực hạc đã không tới trăm thước.

Dưới sự bảo hộ của Thần Nguyệt đỉnh Thiên Cực hạc căn bản không cần phải tránh nhưng đã được một bài học nó tất nhiên chú ý hơn tới Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh. Đôi cánh vũ động, một đạo khí lưu chợt bộc phát ẩn chứa trong đó là công kích linh hồn cực kì khủng khiếp, với tốc độ không thể tưởng tượng phóng tới.

Thần Tôn lúc này đột nhiên cảm giác được linh hồn giống như đang bị xé ra thành từng mảnh, đau đớn không thể nhịn.

" Sưu!"

Thiên đạo chi nhận chợt bính xạ ra giống như đuôi của một thiên thạch xanh lè rơi xuống

" Dễ như vậy sao?!"

Thiên Cực hạc trong lòng thầm cười nhạt, chuyện như vậy tất nhiên sẽ không thể lặp lại trên người nó lần thứ hai, thúc dục Thần Nguyệt đỉnh điên cuồng chuyển động, từ thân đỉnh xuất ra một tia sáng xanh sáng lóa, khi chạm đếm Thiên đạo chi nhận cả thân đỉnh liền rung động phát ra một trận tiếng vang. Mà Thiên đạo chi nhận chợt đứt đoạn, băng hủy rồi biến mất trong hư không.

Rất hiển nhiên, toàn lực Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh cũng không cách nào phá vỡ được phòng ngự của Thần Nguyệt đỉnh. Thiên Cực hạc được thể lại đắc ý cuồng tiếu, đôi cánh trắng phất một cái, một đạo quang vụ tuyết bạch sắc trong nháy mắt bao phủ Huống Thiên Minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Huống Thiên Minh phát hiện liền kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, gân xanh nổi đầy trán, da thịt toàn thân hiện lên huyết sắc đỏ tươi. Mà trong cơ thể linh hồn dường như đang bị vặn xoắn kịch liệt, phảng phất như đang dần tách ra

Linh hồn công kích của Thiên Cực hạc mặc dù không thể bằng Âm Vương Thất Sát trùy nhưng nếu muốn xé rách linh hồn của Huống Thiên Minh lại là chuyện quá dễ dàng.

Tuy nhiên ngay khi Thiên Cực hạc phát ra lực lượng một sát na, một lôi điện chi quang phóng lên cao

" Không ổn!" Thiên Cực hạc dường như ý thức được điều gì vội vàng quay đầu lại, lúc này đồng tử sáng như châu ngọc tràn ngập sự khiếp sợ

Thần Tôn ngạo nghễ đứng trước mặt nó, một tay giờ lên nắm lôi điện quang cầu có chút chuyển động

" Tập diệt lôi thần!"

Một tiếng thét điên cuồng từ trong cổ họng Thần Tôn bộc phát ra, một quyền oanh xuất, quang cầu bé bằng nắm tay kia hung hăng đánh lên người Thiên Cực hạc. Thiên Cực hạc không kịp tránh, lúc này hiển nhiên cũng không có thời gian khởi động phòng ngự của Thần Nguyệt đỉnh. Hai cánh che trước ngực, đây cũng là phòng ngự cuối cùng của nó

Lôi điện quang cầu khi chạm đến thân thể Thiên Cực hạc một sát na chợt bộc phát, một đám điện quang phóng lên cao. Giờ khắc này cơ hồ mỗi một tấc không gian cũng bị Lôi nguyên tố lực lượng tràn ngập. Tiếng lôi điện chói tai giống như ngàn vạn con hải điểu đang điên cuồng gào thét

Quang vụ bao phủ thân thể Huống Thiên Minh đột nhiên tiêu tán, cảm giác linh hồn đang bị xé ra cũng hoàn toàn biến mất, từ từ ổn định

Huống Thiên Minh thở dài một hơi, kinh dị xem tình cảnh trước mắt mà dưới ánh sáng của những tia lôi điện đã không còn nhìn rõ bất cứ vật gì



Lúc này, Tần Vũ cùng Cổ Bàn đã đi tới địa phương Ma Thiên hổ đang ẩn núp

Không gian bất ổn được tạo ra phía trước hiển nhiên là thủ đoạn của Nguyên thủy ma thú, trong phiến không gian này hoàn toàn là pháp tắc Nguyên thủy vũ trụ khống chế tất cả, một lượng lớn Hỗn Độn vật chất không ngừng lưu chuyển, cả không gian cũng từ đó mà co rút lại.

Tần Vũ quan sát đám Hỗn Độn vật chất đang co lại rất nhanh, thán thanh nói:

" Tốc độ co lại của Nguyên thủy vũ trụ đang không ngừng tăng nhanh, chúng ta phải hành động nhanh hơn "

Cổ Bàn khẽ gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói:

" Tam ca, với thực lực Thần Thiên cảnh giới của huynh muốn đối phó một Nguyên thủy ma thú hắn là thừa sức. Tại sao còn muốn đệ theo tới đây, đệ nghĩ đi giúp bọn Huống Thiên Minh tốt hơn!"

Tần Vũ cười nhạt một tiếng:

" Ta gọi đệ tới đây tất nhiên là có nguyên do, đến lúc đó sẽ biết "

Cổ Bàn vẫn còn mơ hồ, nhưng Tần Vũ đưa hắn tới đây tất nhiên là phải có nguyên do nào đó, cũng không hỏi gì. Cổ Bàn hai mắt quan sát xung quanh, thoáng nhìn thấy phía xa xa có một đám Hỗn Độn vật chất thể tích rất lớn dường như đang bao bọc lấy một vật gì đó

" Đó là gì vậy?" Cổ Bàn nghi hoặc hỏi

Tần Vũ cười nhạt:

" Đó chính là nơi của Ma Thiên hổ, khi bọn Nguyên thủy ma thú nghỉ ngơi chúng rất thích dùng Hỗn Độn vật chất đắp lên thân thể, thoạt nhìn giống như một đám mây đen "

Bình luận





Chi tiết truyện