chương 104/ 610

Hồng Quân mấy người bí mật ẩn vào một cái tiểu thiên viện, giống như là biến mất tại Bạch Hổ Thành, vài ngày nay chưa từng hiện thân, người của thành chủ phủ cùng Bạch Vạn Kiếm đều đang âm thầm phỏng đoán, đoàn người Hồng Quân rốt cuộc là ai?

Bên trong thiên viện, Hồng Quân đang đợi Liễu Nhất Minh. Kể cả việc thu nạp Lý Thanh Minh, bọn người Liễu Nhất Minh mấy năm nay lập công lao không ít, rốt cuộc cũng đạt được mơ ước của mình, thượng phẩm tiên khí, mà trung phẩm tiên khí của bọn họ Hồng Quân cũng không có thu hồi, để cho bọn họ sau này có thể chiêu lãm thuộc hạ cho chính mình.

Lý Thanh Minh như nguyện ý, muốn trung phẩm tiên khí, đã có trung phẩm tiên khí, lại nghe nói chuyện bên trong thành, Lý Thanh Minh trong lòng hoàn toàn yên tâm, Hồng tiên sinh thần bí lại mang theo nhưng người cũng rất là thần bí, không có người nào Lý Thanh Minh có thể nhìn thấu.

Hồng Quân cuối cùng tìm hiểu chính là Triệu Vân Hưng, Tôn Ngộ Không, Huống Thiên Minh, La Băng cùng nhau ngồi trên cái bàn tròn ở trong phòng, Triệu Vân Hưng ngồi đối diện với bọn họ.

Tôn Ngộ Không cố ý phóng thích ra chính mình sát khí, chỉ là sát khí này đối với Triệu Vân Hưng không có tác dụng, ngược lại làm kích lên sát khí trên người Triệu Vân Hưng, hơn nữa sát khí trên người Triệu Vân Hưng đại thịnh, điểm ấy để cho bọn Hồng Quân kinh ngạc.

Triệu Vân Hưng tại phàm nhân giới chính là tướng quân chỉ huy hang ngàn binh mã, giết chết không biết bao nhiêu người cùng với yêu thú, so với Tôn Ngộ Không còn muốn nhiều hơn, sau này một đường phi thăng đến đây, vì bảo vệ bằng hữu bên người mà giết thêm không ít, bởi vậy sát khí của Tôn Ngộ Không làm sao có thể so sánh.

"Ngươi, theo lời bọn hắn nói chính là Hồng tiên sinh? Không sai, chính là anh hùng xuất thiếu niên.!" Hồng Quân mấy người còn chưa nói chuyện, Triệu Vân Hưng đã chủ động mở miệng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

"Triệu tướng quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, có thể tu luyện ngoại công tới trình độ này, tướng quân để cho Hồng Quân thật là bội phục!" Hồng Quân a a cười, trong giới chỉ lấy ra một lượng lớn rượu ngon, loại rựu này bình thường Tôn Ngộ Không muốn uống cũng không được.

"Chỉ là tu luyện một công pháp thô thiển, không có gì đáng để bội phục." Triệu Vân Hưng cũng không khách khí, mở vò rượu uống, uống xong một ngụm, con mắt sáng ngời, thở ra khỏi miện tửu khí, không ngừng kêu lên vài tiếng hảo tửu.

"Triệu tướng quân nguyên lai là người ở nơi nào?" Năm vò rượu phân cho năm người, Tôn Ngộ Không uống nhanh nhất, một vò rượu không đủ để thỏa mãn cái miệng của hắn, đáng thương a a nhìn Hồng Quân, Hồng Quân cười khổ một tiếng, cho hắn thêm một vò nữa.

"Địa phương cũ, đã quá xa xăm rồi, không đề cập tới cũng được." Triệu Vân Hưng có chút thở dài, cẩn thận nhấm nháp chút hảo tửu.

"Triệu tiên sinh có điều chẳng biết, ta cũng là người của tiên ma yêu giới, bây giờ đã thấy Triệu tiên sinh cùng với nhiều người tiên ma yêu giới như vậy, đặc biệt cảm thấy thân thiết."

Hồng Quân có cảm giác Triệu Vân Hưng này rất giống với người mà cha nhắc tới, Tần vương triều trước kia Triệu Vân Hưng, chính là đại tướng quân thống lĩnh hàng ngàn binh lính, Triệu Vân Hưng bây giờ, được coi là nhân nghĩa tướng quân.

Ngoại công đặc biệt hơn so với công pháp chuyên tu luyện thân thể, giống như khủng long tộc, kim hình tông, bọn họ đều có chính mình tu luyện công pháp, coi như là thuộc một loại của ngoại công, còn loại ngoại công của Triệu Vân Hưng chỉ là công pháp của phàm nhân giới, vẫn chỉ là tu luyện thân thể, bất luận là xương đầu hay là toàn thân, đều trong vòng rèn luyện mà thành, so với hai loại công pháp trên còn yếu hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng tu luyện tới thành tựu như vậy, nếu đem ra so sánh, Triệu Vân Hưng chính là thật lợi hại.

"Tiên ma yêu giới, a a, tan gay cả tiên ma yêu giới cái dạng gì đều chưa thấy qua," Triệu Vân Hưng cười khổ một tiếng, hắn biết chính mình thuộc tiên ma yêu giới, nhưng mà tiên ma yêu giới quả thật hắn chưa có đi qua.

Hồng Quân con mắt sáng ngời, lại thêm một điểm phù hợp, "vậy Triệu tướng quân có biết Tử huyền tinh, có biết Tần vương triều?"

"Triệu Vân Hưng tay cầm rượu rõ ràng run lên một chút, hai mắt cũng hiện lên một đạo hôi quang, hơi một chút dừng lại, liền nhấc vò rượu lên tiếp tục uống.

Hồng Quân chính là đã thấy động tác nho nhỏ của Triệu Vân Hưng, lại nói, "
Triệu tướng quân, chẳng biết ngươi còn nhớ kỹ năm đó đã dạy một tiểu hài tử không thể tu luyện nội công, tên là Tần Vũ sao?"

"
Tần Vũ, ngươi nói Tần Vũ? Ngươi như thế nào biết hắn?" Triệu Vân Hưng vẫn đang bảo trì bộ dáng điềm tĩnh, nghe những lời Hồng Quân nói đột nhiên thất thần, kích động đứng lên, trong tay vò rượu đã rơi xuống đất lúc nào không biết.

"
Triệu tướng quân, ta sẽ trả lời ngươi, nhưng trước mắt ngươi nói cho ta biết, ngươi có đúng hay không là vị Triệu tướng quân của Tần vương triều, cũng chính là sư tôn đầu tiên của Tần Vũ?"

Hồng Quân cũng đứng lên, Tôn Ngộ Không ánh mắt tiếc nuối nhìn vò rượu vừa rơi xuống đất, lại nhìn vò rượu của mình chỉ còn sót một ít, nhíu nhíu mày.

"
Ngươi rốt cuộc là ai? Không sai, ta chính là Triệu Vân Hưng Tần vương triều, uất ức chết trong tay của một người tu chân, chính là ta, Triệu Vân Hưng."

Triệu Vân Hưng buồn bã thở dài, lúc trước hắn uất ức chết đi, tới giờ vẫn không muốn đề cập đến chuyện này, đương nhiên trên chiến trường, Triệu Dương tông thiếu tông chủ Đông Phương Dụ, bị Triệu Vân Hưng mắng mấy câu, xấu hổ phẫn nộ, sử dụng kiếm hất Triệu Vân Hưng lên, từ không trung chém đứt tay và chân, sau đó đặt lên mặt đất, cho chiến mã giẫm đến chết Triệu Vân Hưng.

Việc này chính Tần Vũ cũng không biết, Triệu Vân Hưng chết quá thảm, nếu trực tiếp chết do Đông Phương Dụ giết cũng tốt, đằng này bị ngựa giẫm chết, như thế nào cũng là chuyện nhục nhã, nên sau sự tình không có ai nói cho Tần Vũ.

"Ngài thật chính là … vị Triệu tướng quân kia? Ta gọi là Tần Sương, nhi tử của Tần Vũ!" Hồng Quân đối với vị Triệu tướng quân đã từng dạy dỗ cha không chút giấu diếm, thân thế mình đều nói ra.

(to be continue...)

Bình luận





Chi tiết truyện