chương 239/ 610

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Vũ Hoàng không còn lựa chọn nào khác là dừng lại đối mặt. Cho dù không cách nào giải thích nổi hiểu lầm này, cũng không thể bị phiền muộn dù phi kiếm đánh chết, chém chết cũng phải kéo theo một vài tên lót lưng.

Mặc dù hai người đều là Hạ bộ Thiên Thần vừa phi thăng không lâu, nhưng qua nhiều năm song tu phối hợp, đôi gian tình này đã phối hợp vô cùng ăn ý. Hai người là Hạ bộ Thiên Thần cùng liên thủ, đối phó với vài tên Hạ bộ Thiên Thần khác thì ưu thế có dư. Còn nếu muốn toàn mệnh dưới sự truy sát của đám Thiên Thần này thì phải xem vận may thế nào.

Chúng Thiên Thần thấy Vũ Hoàng dừng lại thì cũng vội dừng lại nhìn để tránh gặp phải mai phục.

"Các vị đại ca, các người cũng thấy được tên tiểu tử Nghịch Ương kia nếu là người của ta, sao ta bị thương nặng thế này mà không đến giúp?" Vũ Hoàng giờ phút này có thể nói là khổ tâm giải thích, trong lòng vô cùng buồn bực, thân đã bị thương nặng mà còn phải giải thích cùng người khác, làm hắn vốn đã buồn bực lại càng thêm sầu muộn.

"Đừng nói nhảm nữa. Hừ! Đừng cho là ta ngu xuẩn không nhìn ra tên tiểu nhân đê hèn bỉ ổi ngươi. Cái khổ nhục kế nho nhỏ để kéo dài thời gian chờ viện trợ, ngươi coi chúng ta là kẻ ngu hết chắc? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn giảo hoạt".

Lần này Vũ Hoàng thật sự nhịn không được. Mở miệng mắng to:

"Ngươi! Các ngươi thật sự cho mình là thông minh chăng? Một đám ngu xuẩn bị người dắt mũi mà không biết. Muốn giết cứ giết, ta cũng muốn xem xem, lũ ngu xuẩn các ngươi có thể có bao nhiêu năng lực".

Vũ Hoàng lúc này tâm ý nguội lạnh, chết thì chết. Bị đám ngu xuẩn này vũ nhục, chi bằng là chết cho thống khoái, chẳng qua là vẫn còn nuối tiếc…

"Hy nhi, xin lỗi!"

"Vũ ca, muốn trách thì trách tên Nghịch Ương kia cùng với bọn ngu xuẩn này. Không thể trách huynh được! Lần trước không được chết cùng một chỗ với huynh. Lần này…" Tuy là khóe miệng Huyền Hy dính một ít máu xám, nhưng hình ảnh này khiến người ta vẫn có cảm giác không phải đang trong chiến trường mà lại có chút lãng mạn dưới trăng.

"Dám mắng bọn ta?" Chúng Thiên Thần bị kích động như thế, đâu còn để ý đến xung quanh có mai phục hay không, cả bọn liền nổi giận lập tức bay ào tới.

Vũ khí trong tay hai người Vũ Hoàng lúc này chẳng qua chỉ là hai thanh thần khí bình thường, so với Vô Song Cảnh kiếm năm xưa cũng không bằng. Nhưng hai người lúc này lại có Thiên Thần lực, lại có nhiều năm từng phối hợp song tu, uy lực có thể nói là hơn hẳn năm xưa nhiều lắm.

Vũ Hoàng hai người dù phối hợp tốt với nhau nhưng vẫn không thể phủ nhận được thực lực chênh lệch quá xa. Rất nhanh hai người rơi vào thế hạ phong, thương tích trên người không ngừng tăng thêm.

Mắt thấy khó thoát khỏi cái chết, Vũ Hoàng cùng Huyền Hy hai người cùng ngừng lại, nhắm mắt cùng đợi sát chiêu.

Hai người khi vừa bắt đầu kịch chiến đã bàn qua, dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết. Dù liều mạng cũng chỉ có thể giết được một hai người bọn họ, chi bằng giữ lại thực lực cho chúng để bọn chúng đi đối phó với Nghịch Ương. Trong lòng hai người, Nghịch Ương mới đúng là kẻ chủ mưu đáng tội chết. Bởi vậy, dù phải chết thì cũng phải chết cho đáng.

"Hừ! Các ngươi đừng tưởng rằng giết chúng ta là xong. Huynh đệ Nghịch Ương của ta sẽ tìm tới tận cửa các ngươi đánh giết. Lai lịch, bộ dáng các loại thông tin về các ngươi ta đã sớm giao cho Nghịch Ương, các ngươi cứ chờ đi, hắn sẽ báo thù cho ta. Ha ha ha!"

Vũ Hoàng quả nhiên là kẻ thông minh, trong lúc nguy cấp mà có thể nghĩ thông được như vậy. Đem giá họa cho Nghịch Ương, thuận tình thế mà dẫn dắt chúng Thiên Thần. Chết như vậy mới là cái chết có giá trị.

"Đến chết rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Hừ! Chờ hắn tới báo thù sao? Ngươi cho là chúng ta ăn chay a? Giống như lũ chuột nhắt Đệ Nhị Thần Giới các ngươi chỉ giỏi trốn chui trốn lủi. Chúng ta bất kì ai cũng không sợ!". Chúng Thiên Thần nghe lời cuối cùng của Vũ Hoàng đáp lời, tay vẫn không ngừng công kích.

"Như vậy là tốt rồi!" Vũ Hoàng thầm nghĩ, cười thỏa mãn, càng nắm chặt tay Huyền Hy hơn.

Trong hoàn cảnh chắc chết, hai người vừa đợi cái chết, vừa tưởng tượng tới kết quả của kế gắp lửa bỏ tay người vừa rồi. Nhưng kết quả chưa thành hiện thực thì…

"Kinh Thiên bảy mươi hai côn!" Một tiếng quát vang lên bên tai Vũ Hoàng. Ngay sau đó vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Bọn Vũ Hoàng không nhịn được phải mở mắt ra xem.

Nhìn tràng cảnh trước mặt, Vũ Hoàng cùng Huyền Hy đều không khỏi sững sờ thất thần.

Một bóng người cầm trong tay cây côn màu vàng đang rất nhanh xuyên qua chúng Thiên Thần. Vô số côn ảnh múa tung trời, đánh túi bụi vào chúng Thiên Thần.

"Kinh Thiên ba mươi sáu côn!"

"Ha Ha Ha! Quá đã, thật sự quá đã! Nghịch Ương, thực lực đám con cháu này mà dám khua môi múa mép báo thù cho Tông Quân sao? Thật là làm nhục nhã uy danh của Tông Quân a!" Tôn Ngộ Không vừa đánh vừa ha hả cười. Đánh dồn xung quanh làm cho bọn kia không chống đỡ nổi phải dồn lại một đống, sợ hãi bao trùm.

Mấy tên Thượng bộ Thiên Thần căm hận nghiến chặt hàm răng, cái tên tiểu tử trước mắt này thi triển côn pháp quá quái dị, rõ là đồng bọn với Nghịch Ương, gần tới thực lực của Thượng bộ Thiên Thần, vậy mà chỉ có một mình đánh với hơn bốn mươi người còn chiếm ưu thế.

Rốt cục, hai Thượng bộ Thiên Thần trong đó không nhịn được, thân ảnh chợt lóe, hai người phân biệt hai hướng chạy đi. Mục tiêu không ngờ là bọn Nghịch Ương và Vũ Hoàng.

"Phá Thiên Cửu Kiếm!" Thân ảnh xông về hướng Nghịch Ương còn chưa hiện rõ liền bị bốn lưỡi đao sắc bén đâm tới, mặt khác năm lưỡi dao còn lại hướng tên Thượng bộ Thiên Thần đang xông tới Vũ Hoàng chém chết ngay tại chỗ.

Thu hồi Thiên Thần khí, Nghịch Ương ngang tàng cười một tiếng:

"Phong Vũ, phải do ta giết chết hoặc tự bạo mà chết mới được."

"Oái! Nghịch Ương lão tiểu tử, ngươi thực là ngược ngạo, Ngươi thật không có đạo nghĩa!"

Tôn Ngộ Không thấy hai Thượng bộ Thiên Thần bị giết thì không khỏi tức giận. Phải biết rằng, sau lần chém giết sảng khoái này sẽ bế quan tu luyện lâu dài. Đối với sự hiếu động của Ngộ Không thì đó là nỗi bi ai rất lớn. Không biết sẽ phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể có được cơ hội chém giết thống khoái như thế này.

"Kinh Thiên bảy mươi hai côn!". Tôn Ngộ Không mặc dù tức giận nhưng cũng biết khống chế tâm tình, không thể vừa đến đã đánh ra Kinh Thiên nhất côn hoặc Kinh Thiên liên hoàn côn, không thể thoáng cái giết hết, như vậy thì không đã cơn ghiền.

Vũ Hoàng và Huyền Hy lúc này trợn tròn mắt. Bọn họ không thể nghĩ tới được tình huống này, Không ngờ Nghịch Ương lại cứu bọn họ. Càng khiến hai người ngạc nhiên chính là, hai người kia thân ảnh vừa lóe lên, rõ ràng muốn tự bạo cũng không kịp. Nghịch Ương ngay trước khi họ tự bạo đã xuống tay giết chết rồi. Điều này làm cho Vũ Hoàng hai người tâm ý nguội lạnh, ý định tự bạo để liều mạng với Nghịch Ương cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Thật ra, Nghịch Ương có phần may mắn. Thực lực của ông bây giờ chỉ là Hạ bộ Thiên Thần, bản thân cũng là phần tử hiếu chiến. Nếu muốn an tâm tu luyện thì không biết phải bế quan bao nhiêu năm mới có thể có được thực lực của Thượng bộ Thiên Thần. Thừa dịp có kẻ tự thân đưa đến tận cửa thì phải đánh cho sướng tay. Hơn nữa, Vũ Hoàng vừa mới nhắm mắt chờ chết, Nghịch Ương cũng không nghĩ là chiêu này của Thượng bộ Thiên Thần, vừa khéo sao đánh trúng điểm yếu hại mà lưu lại tính mạng của hắn.

Dù Tôn Ngộ Không đã kiềm chế, nhưng trận chiến vẫn nhanh chóng kết thúc.

Chỉ có ba người có thể tự bạo thành công làm cả người Tôn Ngộ Không nhuốm đầy máu. Nếu hắn không nhanh nhẹn thì e là phải cần tới sự giúp đỡ của Nghịch Ương và La Băng.

"Thương tích này không hề hấn gì. Ha ha! Chỉ hơi mệt chút thôi. Nhưng lần này đánh thật quá đã sướng cả tay. Ha ha!" Tôn Ngộ Không đi tới bên cạnh Nghịch Ương, ánh mắt đắc ý.

"Đúng là điên cuồng!". Nghịch Ương mắng thầm, liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái rồi lại đảo mắt nhìn về phía bọn Vũ Hoàng.

Vũ Hoàng hai người đã bị Phá Thiên Cửu kiếm của Nghịch Ương làm cho chấn động tận đáy lòng. Lúc này không dám có ý niệm chạy trốn. Trong không trung lúc này tản đầy mùi máu tươi, như nhắc nhở cho hai người biết, bất kể chạy trốn kiểu gì, kết quả cũng đều giống nhau. Dù sao cũng chết thì cũng phải chết sao cho có cốt khí một chút.

"Vũ huynh à! Ngươi cũng không cẩn thận tí nào. Ta mới chỉ nói có mấy câu thôi mà đã sợ chết khiếp vậy. Thế nào? Không cam lòng phải không?".

Nghịch Ương đại cừu sắp báo được, lúc này trong lòng vô cùng sảng khoái. Từng bị trúng độc trùng của thần giới mà chết nên tâm tình có chút buồn bực. Nghịch Ương cũng muốn bức bách hai người để bọn Vũ Hoàng phải chết trong sự buồn bực, trả món nợ năm xưa bị sỉ nhục.

"Muốn giết cứ giết. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Vũ Hoàng lúc này chánh khí lẫm liệt, ngược lại bọn Nghịch Ương lại giống như bọn tiểu nhân gian trá tầm thường.

"Ài! Nói thế nào đi nữa thì chúng ta đã từng là bằng hữu một thời gian. Ta làm sao có thể giết ngươi được?".

Nghịch Ương trên mặt đầy vẻ chân thành, phảng phất như Vũ Hoàng và hắn là lão bằng hữu, làm Tôn Ngộ Không thiếu chút nữa cũng phải tin là thật. Không đợi Vũ Hoàng phản bác, Nghịch Ương lại nói tiếp, nhìn sang Tôn Ngộ Không vẻ hài hước:

"Ta và ngươi quen biết đã lâu, sẽ không giết ngươi, huống chi ngươi cũng đã mang lại cho bọn ta một hồi đánh giết sướng khoái. Tuy nhiên người bên cạnh cùng ta giao tình không ra sao, cho nên, Ngộ Không à…"

"Không!" Vũ Hoàng vừa định che trước người Huyền Hy nhưng thân lại thụ trọng thương, tốc độ chậm hơn rất nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn nỗi thống khổ trước mặt.

"Phốc!" Nhất thời miệng Vũ Hoàng phun máu xám, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, khiến người ta có chút ảo giác, hai mắt của hắn vốn màu xám nhưng giờ dường như có chút sắc thái phẫn nộ đỏ bừng.

"Hy nhi, chúng ta đã bàn rồi, nếu phải chết thì cùng chết!" Vũ Hoàng ngực nhuộm máu xám, hai tay run rẩy, lại phun máu tươi. Sau đó thì "Oanh" một tiếng tự bạo.

Làm cho đối thủ được thể nghiệm tâm tình như mình khi xưa đã từng bị độc trùng Thần giới cắn, Nghịch Ương đã cảm thấy thỏa mãn. Cuối cùng cũng có thể an tâm mà bế quan tu luyện.

"Tệ hại! Nói tự bạo là tự bạo luôn. Thật lãng phí a!" Tôn Ngộ Không nhìn đám bụi thịt đang tiêu tán trong không trung, tiếc rẻ nói.

"Biến thái". La Băng bất đắc dĩ mắng thầm đoạn hướng song long sơn mạch bay đi trước.

"Ài! Lại bắt đầu bế quan nhàm chán rồi…" Ngộ Không thu hồi kim bổng cùng Nghịch Ương bay về hướng song long sơn mạch.

Ba người tại song long sơn mạch dọn dẹp một chút đồ vật, tiêu hủy nơi này. Sau đó lập tức tìm một nơi yên tĩnh để có thể an tâm bế quan.

Hồng Quân trong không gian gia tốc thời gian đã ròng rã năm mươi năm. Một khí phôi hình tháp trước mặt đang trong giai đoạn quan trọng chậm rãi dung hợp với một linh hồn Thần vương.

Cũng chỉ có hắn, nhờ có Sinh Mệnh Thần Vương Tả Thu Mi trợ giúp nghiên cứu thấu triệt về linh hồn, mới có thể tại mỗi kiện vũ khí dung nhập vào nhiều linh hồn như vậy.

"Ông!" Tại thời điểm cuối cùng. Một chân linh hoàn toàn dung hợp với khí phôi, vật hình tháp kia trong giây lát bộc phát một trận quang mang màu xanh. Âm thanh chấn động thật lớn làm lay động các vật phẩm trong không gian, thậm chí ngay cả không gian gia tốc thời gian cũng phải chấn động theo.

Sau khi an tĩnh trở lại, Hồng Quân nâng lên cái linh bảo vật mà mình đã tốn năm mươi năm tâm huyết luyện chế ra. Ánh mắt sáng ngời, giọng nói run run:

"Thiên tôn linh bảo,… vậy mà là Thiên Tôn linh bảo…"

Đúng là Hồng Quân đã luyện quá nhiều kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Ấy mà chính mình luyện chế thành công một kiện Thiên Tôn linh bảo lại xúc động khó nhịn được. Nếu là một đại sư luyện khí khác có lẽ đã kích động đến mức thổ huyết ngay đương trường rồi.

Nhớ lại năm đó, đại sư luyện khí của Thần giới thứ nhất là Xa Hầu Viên Tượng Thần đã phải hao phí vô số thời gian cùng tinh lực mới có thể luyện chế ra một kiện Không Gian linh bảo không đầy đủ Không Gian Pháp Tắc. Còn Hồng Quân, tại phương diện luyện khí đã tuyệt đối vượt qua phụ thân Tần Vũ. Tu vi này cũng đủ để tự thị kiêu ngạo trước mặt người trong nhà rồi.

Hồng Quân sẽ không còn là tiểu tử bồng bột năm xưa. Mặc dù vẫn còn tâm tư muốn chứng minh ngay trước mặt người nhà, nhưng tuyệt đối không vì vậy mà thỏa mãn, con đường tiến của hắn vẫn còn rất dài.

Sau khi lấy máu nhận chủ, nhìn thấy thuộc tính năng lực của linh bảo hình tháp, Hồng Quân lúc này vô cùng hưng phấn, bởi hắn đã xem xét được thuộc tính của linh bảo hình tháp là – Lĩnh Vực Tuyệt Đối!

Nguyên là Hồng Quân muốn dựa theo hình dạng Khương Lan Giới tạo nên một kiện pháp bảo phòng ngự không gian thời gian, nhưng đối với Thời Gian Pháp Tắc, Hồng Quân lĩnh ngộ không nhiều lắm. Không thể khác hơn là đem tất cả khả năng có thể, cùng một chút lĩnh ngộ thời gian gia tốc, với sự lĩnh ngộ Thiên đạo của bản thân để luyện khí.

Kết quả không ngờ là có thể hình thành nên một kiện Thiên Tôn linh bảo như thế.

Nếu như Thiên Tôn linh bảo có phân cấp bậc, vậy Thiên Tôn linh bảo hình tháp này tuyệt đối là loại tốt nhất. Đối với lĩnh vực này người khác có thể không biết nhưng qua Lôi Vệ giải thích với Hồng Quân thì biết là lĩnh vực là tuyệt đối lợi hại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hiện đang ở trong Lĩnh vực Tinh thần của Lôi Vệ, thì tất cả Không gian pháp tắc cùng Thời gian pháp tắc tạm thời mất đi hiệu lực, thậm chí có thể định ra một không gian thời gian pháp tắc lần nữa, khiến cho dù là Thần Vương hay thậm chí là Thiên tôn ở bên trong cũng chỉ có thế có thực lực tựa như Thiên Thần hoặc cùng lắm là mạnh hơn Thiên Thần chút ít. Còn lĩnh vực mà Thiên tôn linh bảo của Hồng Quân tạo ra thì cao hơn một bậc. Có thể chứa người bên trong, chỉ cần người khống chế linh bảo muốn thì cũng chỉ có thể xuất hiện như thần nhân, Không Gian Pháp tắc hoàn toàn bị khống chế, Thiên tôn cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng cơ thể để phi hành.

Hơn nữa, bên trong Lĩnh vực Tuyệt Đối, theo ý muốn của mình có thể định chế pháp tắc của mười một khu vực chính mình có thể sử dụng.

Nói cách khác, cho dù là một thần nhân bình thường, khi có được sự trợ giúp của Thiên Tôn linh bảo, thì có thể trực tiếp tấn thăng thành cao thủ cấp bậc Thiên Tôn, có thể sử dụng tất cả Không Gian pháp tắc và Thời Gian pháp tắc, cũng có thể làm cho không thể sử dụng bất cứ pháp tắc nào.

Nếu như Thiên Tôn không có Thiên Tôn linh bảo hoặc Hồng Mông linh bảo mà tiến vào trong lĩnh vực tức thì bị hãm nhập, như vậy đối với một tên Thần Vương trên người có nhất lưu Hồng Mông linh bảo, có thể xuất ra được hay không cũng là một vấn đề.

"Cái… này cũng thực khiến người ta khó có thể tin được." Hồng Quân cầm linh bảo hình tháp trong tay, trong lòng hưng phấn dị thường.

Có được sự trợ giúp của Thiên Tôn linh bảo này, như vậy hắn đã có đủ thực lực để đối phó với Lưu Quang và Chu Viêm rồi. Một kiện linh bảo mà có thể làm cho thần nhân bình thường biến thành Thiên Tôn. Đây quả thực xứng đáng với danh xưng là Thiên Tôn linh bảo.

"Bên trong Lĩnh vực Tuyệt Đối rộng tới trăm vạn dặm. Không biết, sau khi sư tổ thấy được thì sẽ có vẻ mặt gì". Hồng Quân vẻ mặt chờ mong, khóe miệng mỉm cười.

Thiên tôn linh bảo này sinh ra, tuyệt đối không phải do Hồng Quân đã lĩnh ngộ được Thời Gian pháp tắc đỉnh cao, để kiện Thiên Tôn linh bảo kia có được năng lực hy hữu như vậy, mà hoàn toàn nhờ vào "Thiên đạo" chính mình lĩnh ngộ được.

"Thiên đạo…" Hồng Quân nhớ tới sự trợ giúp của người thần bí đó, chính linh hồn mình hấp thu những tri thức không ngừng kêu lên đó, cũng thực sự đã tiến gần đến ranh giới của Thiên đạo.

"Trước Thiên đạo, Không gian pháp tắc, Thời gian pháp tắc thật như trò cười". Bây giờ có được sự trợ giúp của Thiên Tôn linh bảo, Hồng Quân mới thật sự cảm nhận hết lời nhận xét này.

"Thiên đạo…" Hồng Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, thì thầm tự nói: "Cái gì là Thiên đạo?"

Hồng Quân lại nghĩ tới lúc Hàn Thư và Lâm Phi chết, chính mình đã lập lời thề.

"Thiên đạo đích thực có tồn tại sao? Nghịch Thiên cải đạo, ta thật sự có thể sao?" Cảm nhận căn cứ vào Thiên đạo mà luyện chế ra Thiên Tôn linh bảo. Hồng Quân trong lòng một mảng mờ mịt: "Thiên đạo, có lẽ Thiên đạo còn cách ta xa lắm…"

Hồi lâu sau, Hồng Quân tâm tình lắng xuống:

"Không cần biết như thế nào, con đường đi tới vẫn cần phải tiếp bước".

Nói xong, Hồng Quân nâng kiện Thiên Tôn linh bảo hình tháp lên, trong lòng nhớ tới kiện không gian thần khí của Khương Lan gia gia gọi là Khương Lan giới, chợt động tâm cười nói:

"Vậy thì, sau này ta gọi ngươi là Hồng Quân giới vậy."

HẾT Q9 - ĐÓN XEM TIẾP Q10

Bình luận





Chi tiết truyện