chương 492/ 610

Ở trong bốn người, với tốc độ nhanh nhất của Hồng Quân, dưới sự gia tăng thêm trạng thái phách thể giai đoạn thứ năm, nháy mắt hắn đã tới bên ngoài của khỏa tinh cầu kia.

Có thể cảm giác được rõ ràng, quang mang màu bạch kim lóng lánh ngưng tụ ở đỉnh của tinh cầu, không ngừng phóng thích ra một cổ sóng dao động năng lượng cuồn cuộn. Toàn bộ hư không dường như đều ở dưới sự khống chế của cổ lực lượng này. Nhưng mà khiến Hồng Quân cảm thấy rất kinh ngạc chính là cổ lực lượng ẩn chứa kia đang phóng ra dường như theo quy luật nào đó cứ giống như một loại hô hấp bình thường.

Sắc mặt hơi biến đổi, Hồng Quân dường như từ trong đó cảm giác được cái gì, khiến cho hắn không tự chủ được dừng bước lại.

"Sao vậy?" Đám người Cổ Bàn lúc này đã đi theo tới, nhìn thấy nét mặt của Hồng Quân chần chừ không nhất quyết, hỏi.

Hồng Quân khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:

"Có cảm giác không ổn, ở bên trong khỏa tinh cầu này giống như đang tồn tại một thứ gì rất đáng sợ."

Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu, nghi hoặc khó hiểu hỏi:

"Ngươi nói là Chí Tôn linh bảo kia sao?"

"Không giống, dường như ngoại trừ Chí Tôn linh bảo ra, còn có một cổ lực lượng rất đáng sợ ẩn núp ở bên trong tinh cầu, nó thậm chí cắt đứt thần niệm của ta, vì thế không cách gì tiến hành dò xét."

Trong lòng Cổ Bàn cả kinh, vận dụng thị lực hết mức nhìn tới, sau đó lại kinh nghi lắc lắc đầu:

"Chẳng lẽ là ảnh hưởng hạn chế của vũ trụ nguyên thủy, ta bây giờ cũng không cách gì thấy rõ cảnh tượng trong cái tinh cầu kia."

Huống Thiên Minh nói:

"Chúng ta lúc này đã không có đường lui, bất kể như thế nào cũng phải vượt lên trước để giành được Chí Tôn linh bảo mới được!"

Đích thực, bên ngoài có đại quân của Tử Thần giới cùng Loạn Thần giới với quy mô vượt quá trăm vạn đang chờ đợi bọn họ, hơn nữa Đệ tam Giới Vương cùng với Binh Vương Long Chiến hai người có thực lực cao thâm khó lường cũng đang đợi bọn họ, có thể nói đến lúc này đã không có bất cứ con đường lui nào.

Ngay vào lúc mọi người có chút do dự, một đạo tia sáng lục sắc hung tàn pha lẫn với tiếng cười điên cuồng đột nhiên ập tới trước mặt bốn người, toàn thân Đệ tam Giới Vương được bao phủ tử khí đen như mực, trong con ngươi bắn ra tia sáng lục sắc u ám, oai hùng nói:

"Đã chuẩn bị tìm cái chết sao, chờ ta đoạt được Chí Tôn linh bảo, cho dù là Binh Vương Long Chiến thế nào cũng không dám chiếm của ta, ha ha ha!"

"Không xong!"

Trong lòng bốn người cả kinh, không nghĩ tới tốc độ của Đệ tam Giới Vương nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tôn Ngộ Không khó chịu hừ một tiếng, quang hoa kim sắc trong tay bắn tung ra, Vô Thượng Chiến Ý cũng bạo phát theo tới, gầm lên:

"Đã không có đường lui, thì cứ thẳng một đường đi tới, Chí Tôn linh bảo này Tru Thần giới chúng ta nhất định phải giành lấy!"

"Nằm mơ!"

Đệ tam Giới Vương múa liêm đao, hung hãn hướng vào hư không chém xuống, một đạo quang nhận lục sắc hung tàn phủ trùm xuống, phát ra một tiếng kêu mãnh liệt bén nhọn chói tai. Nhưng mà không gian cũng không có vì vậy mà xé ra, thậm chí không có một chấn động nhỏ nào, có thể thấy được không gian của vũ trụ nguyên thủy cực kỳ ổn định.

Hồng Quân biết rõ thực lực của Đệ tam Giới Vương, với thực lực hiện tại của Tôn Ngộ Không tuyệt đối khó mà đỡ lấy được một kích toàn lực của hắn, vội vàng nói:

"Tránh ra!" Nhưng thế công của Tôn Ngộ Không đã hoàn toàn phát động, muốn đình chỉ đã không có khả năng.

Kim quang hừng hực chỉ trong nháy mắt phân hoá thành hơn trăm đạo côn khí màu vàng kim, nhìn thoáng qua so với khói lửa còn muốn sáng đẹp hơn, nháy mắt cả người Đệ tam Giới Vương đều bị bao phủ lên.

Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, đạo quang nhận lục sắc ác liệt giống như một thanh tỏa đao trực tiếp xé rách Đấu Chiến côn khí của Tôn Ngộ Không, tiếp tục hướng tới ngực của hắn mà bắn đến, thậm chí ngay cả tốc độ cũng không có giảm chút nào.

Hết thảy đều trong chớp mắt, Cổ Bàn giơ lên Bàn Cổ phiên, lực lượng phá toái hư không kia cũng không có đem không gian nơi này nghiền nát, nhưng tại trong thời gian rất ngắn bẻ cong quỹ đạo vận hành của đạo quang nhận kia, "Vù" một tiếng xẹt qua ngang vai trái của Tôn Ngộ Không, tức khắc bắn tung ra một đạo huyết quang.

Tôn Ngộ Không mở to hai mắt, nhìn vào Đệ tam Giới Vương cực kỳ giận dữ, nơi ngực đã dâng lên một hơi lửa giận. Nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người lại quá rõ ràng.

Đệ Tam Giới Vương đắc ý giơ cự hình liêm đao lên, nói:

"Nếu như không phải mệnh lệnh của Tử Thần đại nhân không cho phép, một mình ta có thể giết sạch toàn bộ Tru Thần giới, những năm gần đây chỗ ngươi bắt binh sĩ làm tù binh đã quá nhiều, chờ sau khi ta giết các ngươi, là có thể đoạt được quyền khống chế Tru Thần giới, chẳng khác nào thực lực của Tử Thần giới chúng ta lại tăng lên một tầng, tới lúc tiến công Loạn Thần giới thì không còn cố kỵ gì nữa, hắc hắc, điều này ta còn phải cảm ơn các ngươi rất nhiều!"

"Ngươi nằm mơ!"

Huống Thiên Minh nhìn thấy Tôn Ngộ Không bị thương, vốn đang trong cơn giận dữ, nghe hắn nói ra những lời này càng giận không chịu được, trực tiếp từ trong cơ thể bức ra bản thể của Thiên đạo chi nhận, quang nhận kia giống như trăng tròn giữa bầu trời âm vang "ầm ầm" bắn vèo tới, ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Huống Thiên Minh, trong giây lát đã tiến gần đến trước người của Đệ tam Giới Vương.

Lúc này, trên mặt của Đệ tam Giới Vương hiện ra một nét cười hung ác dữ tợn, từng tia từng tia hỗn độn khí ngưng tụ ở xung quanh đao phong, vật chất hỗn độn màu xám đen chợt diễn hóa thành một cổ lực lượng mênh mông huyền ảo màu xanh tăm tối.

"Hôm nay hãy để cho các ngươi được nhận thức lực lượng linh hồn của Tử Thần giới chúng ta!"

Ưu thế đối với lĩnh ngộ vật chất hỗn độn của Tử Thần giới, đúng là thuộc về bọn chúng, có thể sử dụng vật chất hỗn độn cùng linh hồn tiến hành dung hợp, kế đó bỏ đi thân thể, nhưng mà chỉ có sau khi cảnh giới lĩnh ngộ đạt tới mức độ cao nhất định nào đó, mới có thể vận dụng lực lượng linh hồn.

Lực lượng huyền kỳ màu xanh tối tăm kia ở trong tay của Đệ tam Giới Vương bỗng bành trướng lên, biến ảo hóa thành một cái đồ án khô lâu thật lớn, nhìn qua giống như một đoàn lân tinh màu xanh, gào thét hướng Thiên đạo chi nhận nghênh đón tới.

Đông!

Sau khi hai cổ lực lượng trong khoảnh khắc ngắn ngủi tiếp xúc ầm ầm nổ tung lên, từng tia linh hồn lực trực tiếp xông vào trong đầu của Huống Thiên Minh, cảm giác được linh hồn của hắn cũng đang kịch liệt xao động, giống như bị một loại chú lực vô hình xé rách toang.

Toàn thân Huống Thiên Minh chợt chấn động, cả người nặng nề lui về phía sau ba bước, sắc mặt trong nháy mắt biến thành vô cùng tái nhợt, một ngụm máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

"Lão Huống, ngươi thế nào?" Cổ Bàn có chút lo lắng hỏi. Huống Thiên Minh tiện tay lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói:

"Ta không có gì đáng ngại... Lực lượng linh hồn thật đáng sợ, mọi người hãy cẩn thận!"

Tuy rằng không có bị thương tổn quá lớn, nhưng Huống Thiên Minh mỗi khi nghĩ lại vẫn còn rùng mình, nếu như không phải Thiên đạo chi nhận phá tan đi một bộ phận lực lượng linh hồn của Đệ tam Giới Vương, có thể linh hồn của hắn nói không chừng đã bị nghiền nát hoàn toàn.

Sắc mặt của Đệ tam Giới Vương cũng hiện ra có chút kinh sợ, với thực lực tu vi của Huống Thiên Minh, cổ lực lượng kia lẽ ra phải gây thương tổn nặng cho linh hồn của hắn, nhưng không nghĩ tới hiệu quả so với suy nghĩ của hắn lại có chênh lệch lớn như thế.

Hắn quay đầu lại nhìn hắc động, vẫn không phát hiện bóng dáng của Thiên Địa Ma Quân, không nhịn được thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Loạn Thần giới nghĩ muốn chờ sau khi ta đoạt được linh bảo, sau đó mới đánh chết ta để đoạt bảo... Hiện tại các Giới Vương khác ắt hẳn cũng tới rồi, hay là nên đánh nhanh thắng nhanh!"

Chợt cả giận hừ một tiếng, Đệ tam Giới Vương giơ liêm đao lên, đem đao phong chỉ về hướng đám người Hồng Quân, oai nghiêm nói:

"Ta cũng không cùng đám hậu bối vô năng các ngươi lãng phí thời gian, cũng đến lúc kết thúc hết thảy rồi!"

Lúc này, thân thể của Đệ tam Giới Vương đột nhiên mơ hồ hẳn lên, trong từng lỗ chân lông ngoài da kia đều đang phóng thích ra từng tia từng tia hỗn độn khí, sau đó không ngừng bao bọc trên phong nhận liêm đao không có chút tia sáng gì. Liêm đao cự đại kia giống như đang bốc cháy, bốc lên làn khói tối đen như mực.

Tất cả mọi người cảm giác được cổ lực lượng này thật đáng sợ, ánh mắt Hồng Quân chợt thu lại, trong mọi người, chỉ có thực lực của hắn mạnh nhất, trước thế tấn công chấn động này, hắn bất kể như thế nào cũng phải chống lại.

"Tiểu Cổ, thời điểm mấu chốt hãy đem bọn họ vào trong Bàn Cổ thế giới, nơi này rất nguy hiểm!" Hồng Quân truyền âm nói. Thần sắc Cổ Bàn thoáng ngưng trọng, sau đó gật gật đầu.

Hồng Quân hít một hơi thật sâu, cơ nhục toàn thân đều tại lúc này căng phồng lên, trên từng tấc da đều chớp động ánh sáng hỗn độn u ám.

"Cũng đến lúc lực lượng giải cấm rồi, thực lực của Đệ tam Giới Vương khoảng chừng là ở Hoàn Hư trung kỳ, nói cách khác nhất định phải giải cấm tới trạng thái thứ hai mới có thể kích chết hắn..." Hồng Quân dự tính trong lòng, cắn răng rất kiên quyết, trầm giọng nói:

"Vậy thì trực tiếp phóng thích trạng thái thứ ba, ta cũng không tin ngươi còn có thể thật sự tồn tại!"

Lúc này, toàn thân của Hồng Quân đều đang xảy ra từng biến hóa kỳ diệu, vật chất hỗn độn trong huyết mạch kia đột nhiên xảy ra biến chất, giống như một dạng sôi trào, đang tiếp tục tách rời, dung hợp, biến hóa hoàn toàn. Cùng lúc này, ánh sáng hỗn độn ở bên ngoài thân thể Hồng Quân cũng biến thành màu đỏ sậm.

Đệ tam Giới Vương trông thấy tình huống này, không nhịn được vẻ mặt chợt biến: "Lực lượng kỳ quái... Loại người này bây giờ không trừ đi, ngày sau nhất định sẽ trở thành họa lớn!"

Một cổ lực lượng phát tác kỳ diệu đang ở trong thân thể Hồng Quân ngưng tụ. Hồng Quân thở ra một hơi thật dài, cơ thể thoáng động một cái, toàn thân lại phát ra âm thanh kẽo kẹt kỳ dị, mà tựa như mỗi một tấc cơ nhục dường như đều đã được cương hóa, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ vững chắc.

"Nếu như không phải hạn chế của vũ trụ nguyên thủy, chỉ dùng lực lượng pháp tắc cũng có thể hủy diệt các ngươi, hiện tại để cho các ngươi phá lệ nhìn xem thực lực chân chính của bổn vương, Lục Luân Trảm Sát!"

Đệ tam Giới Vương gầm lên một tiếng, khí khói màu đen trên đao phong nháy mắt phát ra, sáu đạo ánh sáng màu đen nhánh pha lẫn vô tận tử khí đột nhiên bắn tới, men theo quỹ đạo công kích kỳ dị với tốc độ không thể tưởng tượng hướng Hồng Quân bức đến.

"Đến đây đi, để ta xem xem Đệ tam Giới Vương rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!" Hồng Quân tự tin sau khi giải cấm sẽ lấy cường thế tuyệt đối kích chết Đệ tam Giới Vương, tiếp đó ngay lúc chuẩn bị giải cấm trạng thái thứ ba thì bỗng nhiên toàn bộ không gian xảy ra biến hóa.

"Grừ!"

Một tiếng gào thét khàn khàn cực kỳ phẫn nộ từ phía sau đám người Hồng Quân truyền tới, tiếng gào kia ẩn chứa lực lượng linh hồn khủng bố, tất cả mọi người đều cảm thấy như linh hồn bị xé rách với mức độ cực cao.

Thế công của Đệ tam Giới Vương nháy mắt bị ngăn chặn lại, hắn ôm đầu đau đớn, ánh mắt chiếu trên khỏa tinh cầu kia, run run giọng nói:

"Kia... Kia là cái gì vậy?"

Bình luận





Chi tiết truyện