chương 192/ 610

Chu Lam đã chết, nhưng ngay cả điều này cũng không khiến Chu Kinh chú ý. Mỗi một người khi đi làm nhiệm vụ quan trọng thì trong tộc cũng chuẩn bị thêm một sự hi sinh nữa. Từ khi người đó đi thực hiện nhiệm vụ thì trong tộc đã sớm chuẩn bị " Hậu sự" và tuyển thêm người mới.

"Ta giết ngươi" Tôn Ngộ Không hai mắt đỏ bừng, toàn thân kim quang bộc phát. Hướng Thạch Thừa Thiên lao tới, cũng lúc này Huống Thiên Minh, La Băng, Nghịch Ương cũng xông tới Thạch Thừa Thiên. Họ lao đi không hề nói một câu nhưng nhìn sắc mặt của họ ai cũng thấy được bi thương, phẫn nộ.

Thạch Thừa Thiên giờ phút này đặc biệt cao hứng, hoàn toàn không để ý tới những người vây quanh hắn, yêu vương giờ này đã nhận lệnh của hắn thu thập các thiên thần khí của Hồng Quân. Thạch Thừa thiên đứng trong vòng vây nhưng vẫn cười đắc ý.

" Như thế nào?? Nhìn bộ dáng các ngươi phẫn nộ căm hận như thế, chắc là muốn vì HỒng Quân báo thù hả?" Thạch Thừa Thiên vừa nói vừa nhìn Yêu Vương cách đó không xa. Ý tứ rõ ràng là "Bằng vào bổn sự của các ngươi mà cũng muốn trả thù cho Hồng Quân sao?"

" Mẹ nó. Ăn một bổng của lão Tôn đi" Tôn Ngộ Không đã bi phẫn cực độ, chiêu thức gì cũng không có, hoàn toàn như một người bình thường đánh nhau, đưa bổng lên cao nhằm đầu Thạch Thừa Thiên đập xuống.

Thạch Thừa Thiên giờ phút này tâm tình cực tốt, chỉ ha ha cười, căn bản không thèm để ý tới một bổng của Ngộ Không, một côn chưa kịp tới người của hắn thì bỗng nhiên hắn một tay tùy ý giơ lên phất nhẹ một cái.

" Bùng" Âm thanh kim loại va chạm vang lên, Tôn Ngộ Không trong miệng thổ huyết, rất nhanh bị đánh bay ra phía ngoài. Quỹ tích của Ngộ Không bị đánh bay cũng lưu lại một vệt máu dài.

" Nghịch Thiên Nhất Kiếm" Nghịch Ương giờ đã đến phía sau của Thạch Thừa Thiên, khởi động Nghịch Thiên nhất kiếm khiến thân kiếm xuất hiện một mảng kiếm quang, như tia chớp bổ thẳng vào người Thạch Thừa Thiên

" Hừ, chút tài mọn", Thạch Thừa Thiên cả người vừa chuyển, cây Thước Tử của hắn đã nhanh chóng đón Nghịch Thiên nhất kiếm của Nghịch Ương.

" Uỳnh" Hai cỗ kình khí cường đại va chạm nhau bộc phát ra năng lượng cường đại bắn về bốn phương tám hướng. Nghịch Ương bị dư kình của đạo năng lượng đó chấn lui bay đi thật xa, trong khi đó Thạch Thừa Thiên một chút cũng không động đậy, mạnh yếu một chiêu đã rõ.

Huống Thiên Minh giờ đã chung cực biến thân, ánh mắt phát ra kim quang dữ dội, rất nhanh bay tới vây quanh Thạch Thừa Thiên, tìm những góc độ hợp lý thỉnh thoảng lại công kích lên trên người Thạch Thừa Thiên. Nhưng dù sao Huống Thiên Minh cũng đã bị thương, nên công kích cũng không phát huy được tối đa toàn lực, đối với Thạch Thừa Thiên mà nói căn bản không tạo thành thương tổn.

La Băng vẫn chỉ ở một bên nhìn, trong ánh mắt lạnh lùng đến khó nói thành lời, không hề có một chút ý tưởng nào là động thủ, nàng cứ như vậy nhìn huynh đệ của Hồng Quân điên cuồng vì hắn mà báo thù

" Băng Nhi, thật ra từ lâu tới nay ta thực sự rất muốn nói với muội một câu: Ta Yêu Muội" Tiếng nói của Hồng Quân vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng. Mặc dù theo lý thuyết thì nếu họ có chết cũng chỉ là mới chết có một lần, nhưng sau khi chết sẽ xuất hiện ở đâu? Thời gian nào? Thậm chí ngay cả có xuất hiện lại nữa hay không nàng cũng không biết.

Đột nhiên nàng như nghĩ được chuyện gì đó, ánh mắt có chút ướt át, nàng quay người đi một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

" Huynh, lý tưởng của huynh muội nhất định sẽ giúp huynh thực hiện" La Băng thầm nhủ thầm thầm thì thì trong miệng, thân hình nhoáng lên đã đến trước mặt Thạch Thừa Thiên

" Thạch Thừa Thiên, hôm nay ngươi nhất định phải chết" Thanh âm của La Băng lạnh như băng không hề có chút cảm tình nào trong đó, đồng thời trong mắt kim quang bắn ra, một cỗ năng lượng xanh biếc toàn thân nàng, đồng thời một vụ khí màu đen bao vây lấy Thạch Thừa Thiên

" Ta nhất định phải chết? Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha" Thạch Thừa Thiên phảng phất như hắn nghe được truyện cười hay nhất trên đời, khinh thường nhìn La Băng " Tiểu nha đầu, chỉ bằng ngươi cũng muốn giữ ta lại? Có vẻ như ngươi rất đề cao chính mình?"

" Bùng" Nắm đấm của Huống Thiên Minh vừa lúc này cũng đánh mạnh vào người Thạch Thừa Thiên, hắn nổi giận quát " Cút nhanh cho ta, chỗ này không phải của ngươi" Vừa nghe xong, Huống Thiên Minh cảm thấy nắm tay mình dường như dính chặt trên người Thạch Thừa Thiên, rốt cuộc rút cũng không ra.

" Thạch Thừa Thiên, đi chết đi" Thanh âm của La Băng lại vang lên. Lời này không dọa được Thạch Thừa Thiên nhưng lại khiến cho Huống Thiên Minh kinh sợ. Cương Thi nhất tộc và Tu La nhất tộc đã có bao nhiêu năm chiến đấu với nhau, giờ này tình huống của La Băng Huống Thiên Minh là người rõ nhất, màu quang mang xanh biếc kia chính là tính mạng nguyên lực, vụ khí màu đen nhạt chính là linh hồn lực của La Băng.

" Cút" Thạch Thừa Thiên hét lớn một tiếng, giơ tay phải lên đánh Huống Thiên Minh văng ra xa, nhưng mà cũng chính lúc này, một sự tình khiến hắn sợ hãi đã xảy ra. Bất Tri bất giác (không biết, không cảm giác), thân thể của chính mình không có cách gì cử động. Vụ khí màu đen sau khi tiến vào đã hoàn toàn trói buộc hắn.

Đó chính là một tuyệt kỹ của Tu La Ma hoàng đạo, lợi dụng tính mạng nguyên lực cùng linh hồn lực đối phó đối thủ. Chỉ cần cảnh giới chênh lệch không quá lớn. hoàn toàn có thể khiến đối phương không hoạt động được.

" Yêu Vương" cũng may tinh thần cũng không bị ảnh hưởng. rất nhanh hắn truyền lệnh cho Yêu vương. Hắn cũng hoảng sợ kinh khủng khi phát hiện Yêu vương đang bị Tứ đại thú tộc vây quanh, căn bản không có cách nào thoát ra, mà chính bản thân hắn cũng không có khả năng để mở nắp hồ lô.

" Băng nhi, phần còn lại giao cho ta đi" Một âm thanh nhàn nhạt vang lên nhưng lại mang vô tận thương cảm, tại chiến trường vang lên khiến tất cả mọi người đều nghe được, thậm chí nhiều người còn cảm thấy chói tai, gần như đã vang vọng toàn bộ tầng không gian này.

Trong mấy trăm năm.La Băng nhìn Hồng Quân rất là thất vọng, trong rất nhiều năm này, nàng thấy Hồng Quân không đủ yêu nàng

"Băng nhi, thật ra đã rất lâu rồi ta muốn nói với nàng một câu, ta thích nàng"

Hồng quân lại hiện ra tình cảnh ngày đó tự bạo, câu nói đó đã đè nén trong lòng nhiều năm ròng. Tính từ lúc trong dòng màu xám năng lượng đi ra, mỗi khi nhìn thấy La Băng đều có vẻ mất tự nhiên.Nhưng chuyện này Hồng Quân không biết nói như thế nào, hay chính là nghĩ hiểu được nhưng nói không nên lời.

Hồng Quân sắc mặt xấu hổ, khuôn mặt tươi cười nói:

"cái đấy,Băng nhi, ta đã nói đương nhiên là thật"

Hồng Quân mặc dù nói là thật, mặc dù vẻ mặt xẩu hổ tươi cười, nhưng lại làm cho người ta cảm giác bất an.

" Hồng Quân"

Hồng Quân khôi phục vẻ mặt, nhìn La Băng nói:

" Băng nhi, sau này không nên gọi ta là Hồng Quân, ta tên thật là Tần Sương, nếu nàng nguyện ý thì nen gọi ta một tiếng là Sương ca đi nhé"

Hồng quân không có thác đại (ở đây ko dịch được nên đanh để vậy) ý tứ,vốn ngay lúc tại thần giới sinh ra, hay là đang ở thời gian gia tốc tu luyện, sau lại rồi đi, vừa lại trải qua địa cầu dưới danh phận của một con người trong cái văn minh huỷ diệt.Hồng Quân tuổi tác so với La Băng vấn hơn.

La Băng thật ra cũng biết tên thật của Hồng Quân, đã không có tính toán ai tuổi lớn hơn, chì nhẹ nhàng khe khẽ gật đầu nói:

"Sương ca, thât ra ngay từ lúc tại tầng sáu, ta đã biết trong lòng đã có ngươi, nhớ kĩ lại khi cho ta một kiện thần khí tên là gì?"

Hồng Quân sửng sốt, lúc này mới nhớ tới. Lúc đầu La Băng hướng chính mình yêu cầu một kiện thần khí, gọi là "Quân Tâm"

"Quân Tâm, Quân Tâm"

Hồng Quân nhẩm lại hai lần, lập tức tự giễu cười:

" a a, nghĩ không ra như vậy đơn giản, vấn đề đơn giản đó ta đều không nghĩ tới"

La Băng sắc mặt trắng không còn giọt máu liếc mắt một cái nói:

" Sợ rằng không phải không nghĩ tới, mà căn bản là một không tưởng" ( quá ngu hê hê)

Hồng Quân mặt đỏ lên, gãi gãi đầu nói:

" Thật ra ta không thế nào nghĩ tới vấn đề này"

" tiên... trước không nói nữa"

La Băng cắt đứt nhìn Hồng Quân:

" Sương ca, thực lực của chàng bây giờ là gì?"

La Băng nhìn lại chính mình mới là trung phẩm thần nhân, thực lực cũng đạt tới thượng phẩm thần nhân nhưng vẫn chưa đẫn tơi thiên kiếp. Nếu Hồng Quân bây giờ là thượng phẩm thần nhân đỉnh núi, vậy thì gần phi thăng, vậy có nghĩa là bọn họ lại tách ra.

Hồng Quân không có nghĩ tới ý nghĩ của La Băng trong đầu:

" Băng nhi, ta bây giờ thực lực nếu tính lên hẳn là thần vương cảnh giới.Nói cách khác, ta hoàn toàn có thể bỏ qua tầng thứ tám trực tiếp phi thăng lên tầng thứ chín"

"Thần vương!"

La băng trong lòng chấn động, nghĩ không ra hồng quân một lần tự bạo, đã đạt tới thần vương cảnh giới

" Nói thế, chúng ta lại tách ra một đoạn thời gian dài nữa"

Nghe được La Băng nói, Hồng Quân lúc này mới hiểu được La Băng tại sao muốn hỏi

cảnh giới của mình, lập tức cười nói.

" Băng nhi, điểm ấy nàng yên tâm, nói đến ta là một người, dường như đặc thù thần vương, ta trong cơ thể năng lượng, hoàn toàn không đạt tới thần vương cảnh giới, dường như không gian pháp tắc ta đã hoàn toàn lĩnh ngộ. thậm chí thời gian pháp tắc đã cũng lĩnh ngộ được một chút, cho nên ta có thể tại đây tầng không gian này bố trí cho nàng, một cái thời gian gia tốc trận pháp, năng lực hiện tại của ta gia tốc tới gấp năm trăm lần hẳn là không có chuyện gì, đến lúc đó các ngươi đô đều cũng vào thời gian gia tốc trận pháp tu luyện, chúng ta gặp mặt nhau nhanh hơn."

La băng tâm tư đã hoàn toàn không chú ý tới cái gì không gian pháp tắc cùng thời

gian pháp tắc.Sâu kín nói:

"Cho dù như vậy, chúng ta cũng phải trải qua tầng thứ tám mới có thể đi tới tầng thứ chín."

Hồng quân đưa tay kéo qua La Băng thủ:

"Băng nhi, nàng yên tâm, tới tầng thứ chín, chánh thức trở thành thần vương lúc đó ta

hẳn là có thể đi tới các tầng khác, đến lúc đó ta có thể quay lại tầng thứ tám tìm các nàng"


La băng con mắt sáng ngời

"Thật sự?"

Hồng quân cười, hỏi lại:

"Băng nhi, nàng thấy ta đã lúc nào nói dối chưa?"

La băng không nói gì, tựa vào ngực Hồng Quân,Hồng Quân cũng tự nhiên ôm La Băng trong người, hai người ở cùng một chỗ

Hồng mông không gian. Hồng Mông, Lâm Mông, Tần Vũ, ba huynh đệ nhìn Cổ Bàn

"Ông" một trận chấn động, Cổ Bàn tân sáng tạo tầng thứ ba thần giới không gian đã đại thành, lúc này Cổ Bàn giống như lúc đầu Tần Vũ, trong đầu trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều tin tức, kể cả thành tựu huyền hoàng bất diệt khí không ngừng tiến vào trong cơ thể Cổ Bàn,một năm khi Cổ Bàn hoàn toàn hấp thu tới sáu thành huyền hoàng khí,thành tựu tới huyền hoàng bất diệt thân thể.

"Nghĩ không ra, nghĩ không ra, như thế này trong vũ trụ cư nhiên có thể hữu như thế cường đại tồn tại."

Cổ Bàn thần thức cảm thụ trong thân thể, cái loại…này cường đại, đã hoàn toàn tự mình ngẫm lại, Cổ Bàn có loại cảm giác, tức khiến cho hắn chưa thấy qua cái gì thiên thần, thần vương, nhưng Cổ Bàn bây giờ nghĩ lại, cho dù là thần vương tuyệt đối sẽ không là đối thủ của mình.

"Cái loại…này cường đại như thế nào hình dung? phất tay có thể làm cả tiên ma yêu giới hoàn toàn tiêu diệt, là như thế cảm giác nắm trong tay thiên địa "

Cổ bàn nhắm mắt lại, trong lòng cảm nhận lại thực lực của mình

"Ba ba ba" chưởng tiếng vang lên, Cố Bàn mở mắt, nhưng lại nhìn thấy trước mắt đứng ba người.

"Tần Vũ tiên sinh?"

Cổ Bàn kinh ngạc nhìn bên trái ba người, đúng là lúc đầu trên địa cầu cùng hắn gặp qua Tần Vũ, mặt khác hai người còn lại không nhận ra.

Tần Vũ mỉm cười hướng Cổ Bàn gật đầu. Lâm Mông ha ha cười to nói.

"Cổ Bàn. lợi hại, thật sự là lợi hại, nghĩ không ra ngươi tuy không có bất luận kẻ nào trợ giúp dưới tình huống như vậy cũng sáng tạo ra vũ trụ, so với tam đệ Tần Vũ cũng nhanh hơn a."

Tần Vũ phát triển hoàn toàn trong mắt lâm mông, tính từ bắt đầu sáng tạo vũ trụ tới khi vũ trụ đại thành.cho dù bỏ thời gian gia tốc không tính, Tần Vũ cũng chỉ dùng mấy ngàn

năm mới hoàn thành, nhưng Cổ Bàn, lúc này mới mấy trăm năm a, nhanh gấp chục lần.

"các ngươi hai vị là "

Cổ Bàn nghi hoặc hỏi

"Cổ Bàn, tới ta giới thiệu cho ngươi."

Tần Vũ chờ Cổ Bàn đi tới trước hai người, chỉ vào hai người nói:

"vị…này là đại ca Hồng Mông. vị…này là nhị ca Lâm Mông. Còn ta thì ngươi gọi một tiếng tam ca"

" Đây l à chuyện gì xảy ra?"

Cổ Bàn một đầu u mê, hoàn toàn nghe không hiểu Tần Vũ nói gì,

"chúng ta vào trong nhà rồi nói."

Hồng mông mở miệng nói, có chút chuyện là muốn giải thích rõ ràng cho Cổ Bàn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Hảo!"

Ba người đồng thời đáp. đi theo hồng mông đi vào trong phòng.(Hồng Mộng lấy đâu ra nhà nhỉ)

Hồng mông đưa một ngón tay, một lá cây phi tới trong tay Cổ Bàn

"Tứ đệ, ngươi xem có thể hiểu được"

Cổ bàn trong nháy mắt đưa thần thức tiến vào lá cây,chỉ một lát sau, cổ bàn liền hiểu được hết.

"đại ca, Nhị ca, tam ca, ta hoàn toàn hiểu được rồi."

Cổ bàn cười nói,Hồng mông cười nói.

"hiểu được là tốt rồi, tứ đệ, chúng ta còn có chuyện cần ngươi hỗ trợ."

"đại ca xin mời nói."

"Tứ đệ, vốn cùng ngươi Hồng Quân, chính là con thứ hai của tam ca ngươi. ta biết ngươi và hắn cùng một chỗ.Chúng ta suy đoán tại tu la ma giới, cái…kia suối chảy màu xám hẳn là mang bọn ngươi tiến vào luân hồi chi đạo. hoặc là đó cũng là một cái không gian." Hồng mông mở cửa kiến sơn nói.(ko hiểu câu này)

Cổ Bàn có chút cau mày nói "

"
chính là như thế này, nếu nói là luân hồi chi đạo, còn không bằng nói là một cái thế giới người chết, bởi vì chúng ta cho tới bây giờ cũng không có tìm được nơi luân hồi "

"
cái gì?"

Cái này ba người đều là cả kinh,

"
không có nơi luân hồi?"

"
có…hay không ta không biết, chỉ là chúng ta cho tới bây giờ không có xem qua nơi luân hồi."

"
vậy ngươi là như thế nào từ cái…kia không gian đi ra?"

Tần Vũ hỏi.Cổ bàn suy nghĩ một chút đáp.

"
ta một mình tu luyện tử hồng quyết, trong cơ thể có một la bàn vẫn tồn tại trong nguyên anh. ngày đó lúc ta tu luyện,khi la bàn nổ mạnh. chờ ta lại tỉnh thì đã tới tại hồng mông không gian"

"
chúng ta đây làm sao không thể đi tới cái…kia không gian? như thế nào đi tới?'

Tần Vũ vội vàng hỏi lại

"Tam ca, ngươi trước tiên đừng có gấp, ta nghĩ chúng ta có thể đi vào cái…kia không gian. chỉ là phương pháp đi tới thì phải cho ta một đoạn thời gian, ta hẳn là có thể tìm được đường đi tới cái…kia không gian "

Cổ Bàn nhớ lại vô danh không gian trung, nhớ lại tình cảnh la bàn nổ mạnh, hắn xác định, chỉ cần có thời gian nhất định hắn tuyệt đối có thể tìm được thông đạo đi tới cái…kia không gian.

Tần Vũ cũng chỉ có thể tiên…trước an tâm, bất quá không lại vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Tứ đệ, tiểu sương mấy ngày nay y còn tốt?"

Cổ Bàn đương nhiên biết Hồng Quân đó là tiểu Sương trong miệng Tần Vũ, cười nói: "Tam ca yên tâm, tiểu quân không có việc gì, mặc dù hắn tới cái…kia người chết không gian nhưng hắn hoàn toàn còn sống."

Cổ bàn tự mình biết hết thảy tất cả đều nói cho Tần Vũ, đương nhiên Cổ Bàn không biết Hồng Quân đã chết. Tần Vũ nghe được tiểu sương không có việc gì cũng yên lòng, về phần tiểu tư. dựa theo Cổ Bàn cho dù tới thần vương tầng không gian, ỷ vào vài món nhất lưu hồng mông linh bảo trong tay, cũng không ai khả năng khi dễ hắn

Hồng mông trên tay đột nhiên hiện ra một đoàn màu xám vật chất, nhìn Cổ Bàn hỏi:

"Tứ đệ, ngươi nhận ra loại này vật chất."

"
chính là tất cả trong cái kia không gian trung, hoàn tất cả đều thị loại này vật chất cấu thành."

Cổ Bàn nhìn thấy màu xám vật chất con mắt sáng ngời, hưng phấn nói.

"chỉ cần có đủ, đủ loại này vật chất tinh thuần, ta tuyệt đối mở ngăn cách giữa Hồng Mông không gian cùng tử vong không gian."

Tần Vũ trong lòng chấn động, trên mặt không ngừng hưng phấn vẻ mặt nhìn Hồng Mông cùng Lâm Mông nói:

"đại ca, nhị ca, cái này là người chết mới gặp phải sao, chúng ta nhanh lên sưu tập."

Hồng mông không để ý đến Tần Vũ nói:

"tay kia xuất hiện một đoàn màu xám vật chất, chỉ là một đoàn, so với vừa rồi tinh thuần cũng rấtnhiều.Tứ đệ ngươi xem loại này được không?"

Cổ bàn thần thức tiến qua một chút nọ màu xám vật chất

"đủ rồi như vậy một đoàn, có nữa mấy trăm ta nghĩ ta có thể phá vỡ tầng này ngăn cách."(dịch sai rùi hi hi)

Hồng mông cười nhìn cổ bàn

" ngươi cũng biết này là ai sau khi mới có thể lưu lại?"

Lần đầu dịch.Có j sai xin thứ lỗi

Mà xin lỗi vì post trước, không biết lúc nào đến luợt mình nên post trước.Vài ngày tới có việc không post được.Anh em chịu khó chờ nhé.có lẽ mình sẽ gửi cho lão Bạchmicôngtử để lão biên tập rồi post cho mọi người.Bye Bye

Bình luận





Chi tiết truyện