chương 507/ 610

Ngay sau đó, trong tay hắn liên tiếp diễn hóa ra hỏa diễm màu trắng, vàng và xanh biếc. Liệt hỏa tam sắc dường như ẩn chứa quy luật nào đó, với tiết tấu nhất định phụt ra, từng đốm lửa nhỏ li ti không ngừng nhảy nhót. Trên thạch đài màu trắng xanh một đoàn cát mịn đột nhiên cuộn tròn lại phiêu phù trên tam sắc liệt hỏa, phát ra một âm thanh quái hưởng kì dị

Tôn Ngộ Không nhìn không chớp mắt quan sát phong thái tự nhiên tiêu sái của Mạc Túy Sinh, dường như mỗi động tác đều hoàn mỹ, ánh mắt cũng toát ra vẻ vô cùng khâm phục

Lúc này, trong tay Mạc Túy Sinh đột nhiên chớp động ánh sáng, một cái búa to liền xuất hiện

Mạc Túy Sinh nhắm hờ hai mắt, hít một hơi thật sâu trầm giọng nói:

" Luyện khí chi đạo của Mạc mỗ chính là Thiên hồn binh đạo, chú trọng đả tạo binh hồn. Nếu như một kiện linh bảo mất đi linh hồn thì bất quá nó cũng chỉ là linh bảo, vĩnh viễn không cách nào đạt tới Chí tôn linh bảo "

Tôn Ngộ Không chỗ hiểu chỗ không liền gật gật đầu, quan sát từ đầu tới cuối mỗi một động tác của hắn

Giơ cái búa lớn lên, Mạc Túy Sinh tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân đập mạnh vào đám vẫn linh trên thạch đài. Vẫn linh kia chính là vẫn thạch được bao phủ bởi Hỗn Độn vật chất sau ngàn ngàn năm dựng dục từng tia nhỏ bé Hỗn Độn vật chất thấm vào mỗi khe hở trong vẫn thạch, khiến nó trở nên vô cùng cứng rắn

Trên thạch đài, không gian hình như cũng uốn éo theo, các loại nguyên liệt không ngừng chấn động

" Đông … đông … đông!" tiếng vang không ngừng cất lên

Dưới những nhát búa uy lực cộng thêm tam sắc liệt hỏa thôi luyện, hình dáng của vẫn linh từ tròn tròn đã thành hình. Vào lúc này, trong hư không đã không còn âm thanh nào ngoài tiếng búa nặng nề cùng với tiếng rít xé gió mãnh liệt

Tiếng rít kia có lúc thì như cuồng lôi bạo vũ, khi thì mềm mại quanh co, tất cả đều kết hợp rất hoàn hảo

Ánh mắt Tôn Ngộ Không toát ra vẻ khâm phục lại vừa khiếp sợ, lúc trước ở Tử giới hắn đã từng thấy qua Hồng Quân luyện chế Hôi mông linh bảo nhưng thủ đoạn luyện binh có gì khác so với Mạc Túy Sinh cũng không phải vấn đề có thể nói rõ ràng. Tôn Ngộ Không lúc này có thể nói là đang hưởng thụ quá trình luyện binh của Bạc Túy Sinh, thậm chí so với việc uống rượu còn thích thú hơn

Mạc Túy Sinh nhìn qua mặc dù đã là một lão nhân, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút câu lũ nhưng mỗi một tấc trên da thịt đều chớp động hắc sắc quang hoa, những vết nhăn hoàn mỹ tựa hồ in lại sự tích hùng hồn luyện binh khi hắn còn trẻ. Chỉ thấy trên thạch đài cuồng phong gào thét lay động cả hai hàng lông mi của hắn

" Thật là luyện khí chi đạo hoàn mỹ, không hổ là Đệ nhất Binh vương!" Tôn Ngộ Không tận đáy lòng than thở

Giờ phút này, sắc mặt Mạc Túy Sinh trở nên lãnh đạm cũng không có một chút lo âu khẩn trương, dường như cũng đang hưởng thụ quá trình luyện khí vậy, tiết tấu hoàn mỹ cùng vận chuyển quy luật có thể coi là điềm báo một kiện Chí tôn linh bảo sắp đản sinh

Thời gian cứ thế trôi, thoáng chốc đã bỏ xa hai người, nháy mắt đã qua hai mươi năm

" Đông!"

Theo tiếng đập búa quyết định cuối cùng, cả thạch đài phát ra một tiếng oanh minh kịch liệt sau đó tiêu tán trong vô tận hư không, phôi khí rốt cục đã thành công

Đây là một kiện côn khí, hoàn toàn là vì Tôn Ngộ Không mà tạo ra côn khí, toàn thân nó chớp động tinh quang dày đặc hiển nhiên là những hạt cát tinh trần đã hoàn toàn nhập vào bên trong vẫn linh

Quá trình luyện chế của tất cả luyện binh giả giống nhau, đầu tiên là tạo phôi khí sau đó là thôi hỏa cùng với khải linh, ba giai đoạn quan trọng thiếu một bước cũng không được. Nhưng điều khác biệt chính là phương pháp luyện chế cùng khả năng điều khiển, hình thành sự bất đồng giữa mỗi một luyện binh giả

Binh vương Long Chiến cùng Đông Phương Giản chú trọng bước thôi hỏa khiến cho linh bảo luyện chế ra khả năng công kích lẫn phòng ngự đều có thể tăng lên hạn độ lớn nhất, còn Mạc Túy Sinh trong luyện chế giai đoạn mấu chốt chính là khải linh, kích thích linh hồn của linh bảo

Hai mươi năm qua, Tôn Ngộ Không vẫn ngồi ngay ngắn trong trận pháp cự nhiên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi người Mạc Túy Sinh tựa hồ mỗi một khắc đều đang hưởng thụ quá trình luyện khí của Đệ nhất Binh vương

Trải qua hơn hai mươi tuế nguyệt, đại trận kết giới tại nơi này đã hội tụ rất nhiều Hỗn Độn vật chất. Lúc này một đoàn Hỗn Độn vật chất đang ở trong tay Mạc Túy Sinh xảy ra biến đổi, diễn hóa thành trạng thái lỏng hoàn toàn bao phủ lấy đoàn phôi khí kia

Nắm trong tay của Mạc Túy Sinh, dịch thể xuất phát từ Hỗn Độn chất kia đang rất nhanh lưu động, trong lúc này cùng với phôi khí sinh ra va chạm, có thể cảm ứng được phôi khí đã thêm cứng rắn, càng thêm hoàn mỹ. Tình trạng côn khí kia cũng không ngừng được tăng lên

Lại qua ba năm, dịch thể Hỗn Độn vật chất kia tốc độ lưu chuyển cũng đã giảm dần, sau cùng một tiếng trán bạo phát ra, một luồng dịch thể Hỗn Độn bắn nhanh ra bốn phía

Giờ khắc này, tất cả đều đình chỉ, vô luận là kết giới vận chuyển hay là thôi hỏa cũng đều tĩnh chỉ

Mạc Túy Sinh xem đám côn khí kia, trong ánh mắt toát ra sự hưng phấn, thán thanh nói:

" Không nhớ rõ đã bao nhiêu năm chưa có luyện binh sung sướng như vậy, cảm giác thật tuyệt vời!"

Kể từ khi Loạn thần ra cấm lệnh đối với Mạc Túy Sinh thì hắn vốn đã không còn có một chút thời gian để luyện chế một kiện Chí tôn linh bảo, hắn thậm chí đã quên đi cái cảm giác sung sướng này, tuy nhiên tới hôm nay tất cả đã trở lại, bao gồm cả giấc mộng của hắn

Lúc này, Tôn Ngộ Không đã đi tới:

" Mạc tiên sinh, đã xong chưa?"

Mạc Túy Sinh trên mặt ẩn chứa nụ cười, lắc đầu nói:

" Bước trọng yếu nhất còn chưa bắt đầu, ta bây giờ phải chú tạo linh hồn cho nó!"

" Linh hồn?" trong ý thức của Tôn Ngộ Không một binh khí bất quá chỉ là phụ trợ tăng lên chiến đấu lực, về phần linh hồn vừa nói hắn quả thật cho là có chút hoang đường

" Hỗn Độn tinh phách, xuất!"

" Mạc Túy Sinh trầm hống một tiếng, lòng bàn tay xuất ra một luồng Hỗn Độn quang hoa, côn khí bốn phía nhanh chóng lóe lên vài cái, cuối cùng hình như dung hợp thành một, hòa vào bên trong thân côn

Giờ khắc này, trường côn kia chợt rung động hẳn lên, bề mặt thân côn ánh sáng của những hạt cát mịn sáng chói, chiếu sáng của nửa hư không. Tôn Ngộ Không rõ ràng nghe được từ bên trong trường côn truyền đến một tiếng tê hống hưng phấn dường như tiếng tuyên thệ khi xuất thế vậy, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nổi chợt bạo phát ăn chứa năng lượng khủng khiếp ba động, trong nháy mắt tản ra bốn phía xung quanh

Mạc Túy Sinh gật đầu mỉm cười, hài lòng nói:

" Khải linh đã thành công!"

Thân công rung động đột nhiên rời khỏi thạch đài trực tiếp bay thẳng tới chỗ Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không ánh mắt sáng ngời vung tay nắm nó lại, chỉ tích tắc khi chạm vào một cỗ linh hồn dao động đã truyền khắp toàn thân hắn

Giờ khắc này, Tôn Ngộ Không cảm giác được trong thân côn rõ ràng ẩn chứa một linh hồn sinh mệnh, giống như một chiến hữu cùng hắn kề vai sát cánh, một cỗ cảm giác quen thuộc

" Quả nhiên là Chí Tôn linh bảo, thật là không thể tưởng tượng nổi!" Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói, không tự kiềm chế được liền phóng thích Vô thượng chiến ý, đấu chiến côn điên trong nháy mắt bộc phát, một trăm mười đạo kim quang phóng lên cao phủ kín cảu hư không

Mạc Túy Sinh khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt cũng ánh lên thần sắc vô cùng hưng phấn

"
A a a a a!"

Một tiếng thét dài từ trong yết hầu Tôn Ngộ Không phát ra, theo đó là từng đạo côn khí không ngừng bộc phát, tuy nhiên côn ảnh màu vàng kia đột nhiên xảy ra thay đổi, màu sắc từ từ bíên thành bạch kim, vô luận là khí thế hay là năng lượng ẩn chứa đều tăng lên vài lần

Đồng thời trường côn trong tay Tôn Ngộ Không cũng đã mất đi đoàn kết dính mặt ngoài tản mất ra quang thải bạch kim pha trộn thêm tinh quang của những hạt cát trắng mịn, có thể dùng từ huyến lệ để hình dung

Tôn Ngộ Không cảm giác được từ trong côn khí truyền đến một năng lượng vô hạn, một loại cảm giác vĩnh hằng, đấu chiến côn pháp cũng từ đó mà được đề thăng, thẳng đến … Đấu chiến ba trăm côn!

Ba trăm cột sáng bạch kim phóng lên cao, hư không phương viên vạn dặm xung quanh cũng bị bao phủ bởi côn khí mãnh liệt này, cái loại lực lượng khí thế bàng bạc này giống như dòng nước dữ dội sông Trường Giang mới được thả ra vậy

Sau khi phát ra cực hạn lực lượng, Tôn Ngộ Không mới trở lại bên cạnh Mạc Túy Sinh, nét mặt vẫn mang theo vẻ vô cùng hưng phấn, nói:

" Đa tạ Mạc tiên sinh ban cho Ngộ Không Chí Tôn linh bảo!"

Mạc Túy Sinh hơi nhíu mày, khoát tay nói:

"
Đây chỉ là một chút tâm ý của Mạc mỗ mà thôi "

Tôn Ngộ Không dừng ở thân côn bạch kim, nói:

"
Côn này là do Mạc tiên sinh tạo nên, mời tiên sinh đặt tên cho nó "

Mạc Túy Sinh gật đầu, từ từ nói:

"
Trường côn này vì ngươi mà sinh hơn nữa đã rót vào Hỗn Độn tinh phách … Vậy gọi là Hỗn Thiên vô cực côn!"

"
Hỗn Thiên vô cực, Thiên hạ vô địch, hợp ý lão Tôn, đa tạ Mạc tiên sinh " Tôn Ngộ Không hưng phấn nhảy dựng lên

Mạc Túy Sinh đạo mạo cười một tiếng, nói:

"
Bất quá ngươi phải hiểu rõ, Chí tôn linh bảo do Mạc mỗ chế tạo sự tinh diệu cũng không khác gì ngoài phương diện cường độ công kích. Nếu như vậy bọn Long Chiến và Đông Phương Giản mạnh hơn ta rất nhiều, ngươi phải từ trong linh hồn Hỗn Độn vô cực côn lĩnh ngộ sự ảo diệu cũng như thuộc tính phụ của nó. Nếu như có thể lĩnh ngộ toàn bộ chúng thì đó với là thực lực chân chính cảu Chí tôn linh bảo mà ngươi đang giữ "

"
Ngộ Không đã hiểu!" Tôn Ngộ Không gật đầu nói

Mạc Túy Sinh nét mặt ẩn chứa nụ cười, thầm nghĩ:

"
Nếu như hắn có thể lĩnh ngộ được thuộc tính phụ gia kèm theo đấu chí cùng chiến ý hoàn mỹ uy lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, linh bảo này đúng thật là vì hắn mà sinh "

Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu:

"
Thấm thoát đã hơn hai mươi năm, chúng ta cũng nên trở về, phỏng chừng Tiểu Quân bọn họ đang chờ chúng ta "

Mạc Túy Sinh khẽ gật đầu, sau một khắc đã cùng Tôn Ngộ Không biến mất trong mang mang thái không vũ trụ

Bình luận





Chi tiết truyện