chương 228/ 610

"Thật mạnh a."

Tới giờ, Tôn Ngộ Không mới được chân thực chứng kiến sức mạnh của Huống Thiên Minh, cực hạn tốc độ kết hợp với công kích. Cũng nguôi giận, không so đo với Huống Thiên Minh vì đã không đúng như giao hẹn để lại cho hắn 2 người.

"Hô! Cuối cùng cũng giải quyết xong". Huống Thiên Minh thở dài. Vết thương trên cơ thể cùng liên tục chiến đấu cũng làm cho Huống Thiên Minh đột nhiên có một loại cảm giác mệt mỏi.

"Ta nghĩ, có lẽ ta phải nghỉ ngơi một chút". Huống Thiên Minh nói.

Bốn người tìm một nơi địa phương yên tĩnh. Huống Thiên Minh bắt đầu bế quan tu luyện. Cả Tôn Ngộ Không và mấy người cũng bắt đầu bế quan. Bọn họ hiểu rằng, nếu như muốn tồn tại thì phải có đủ thực lực. Huống Thiên Minh có, nhưng chẳng lẽ dựa mãi vào hắn. Mà theo lời Huống Thiên Minh thì hắn cũng sắp phi thăng rồi. Mà thực lực của ba người bọn họ thì vẫn còn thiếu sót nhiều để có thể sinh tồn ở tầng không gian này.

Bởi vậy, bọn họ bây giờ có mục đích khi bế quan tu luyện là phải đạt tới thực lực của thượng bộ thiên thần. Còn thực lực cấp thần vương thì phải cần tới kỳ ngộ rồi.

Ba mươi năm sau, khi Huống Thiên Minh tỉnh lại. Thương thế trên người đã sớm khỏi. Không gian pháp tắc dường như cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ. Nhưng ngay cả chính hắn cũng không thể nói được rõ ràng rằng tại sao tốc độ lĩnh ngộ của mình lại nhanh như vậy.

Dùng thần thức, Huống Thiên Minh đánh thức Tôn Ngộ Không ba người. Huống Thiên Minh có một chút bất đắc dĩ nói:

"Ngộ Không, La Băng, Nghịch Ương, ta bây giờ thời khắc phi thăng cũng chỉ còn khoảng 10 năm nữa thôi, nói khó nghe một chút, thực lực của các người bây giờ vẫn còn thấp. Ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài gây chuyện, nhất là ngươi, cái con khỉ này"

"Hắc hăc, ta biết". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Bởi khi còn ở tầng không gian thứ 7, Huống Thiên Minh đã lĩnh giáo sâu sắc bản lĩnh gây chuyện của Tôn Ngộ Không

"Mặc dù không biết chúng ta có hay không năng lực trở thành thần vương. Nhưng khi chưa có thực lực của thượng bộ thiên thần thì chúng ta cũng không nên phóng túng". Nghịch Ương cũng nói.

Huống Thiên Minh cười:

"Nói không chừng, lúc nào đó Hồng Quân có thể sẽ quay về tầng không gian thứ 8. Đến lúc đó, có hắn là thần vương tại không gian này, các ngươi còn không phải là muốn làm gì thì làm hay sao?"

La Băng thoáng buồn, nhưng lại không nói gì.

"Sau khi ngươi phi thăng rồi, nên hỏi qua Tiểu Quân, hắn nhiều năm như vậy rồi mà cũng không hạ xuống tầng không gian này, xem huynh đệ chúng ta thế nào". Nghịch Ương nói, đồng thời con mắt liếc La Băng.

"Ha ha! Cái này đương nhiên không thể quên rồi". Huống Thiên Minh hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Nghịch Ương, cười to.

Mười năm sau, trong mười năm đó, bốn người không bế quan, cũng không rời khỏi cái địa phương tĩnh mịch này. Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng theo ước thúc của Huống Thiên Minh không ra ngoài gây chuyện. Trừ phi cả ba đều là thượng bộ thiên thần, nếu không thì cũng không rời khỏi nơi này.

"Tốt lắm! Ngày mai ta sẽ phi thăng". Huống Thiên Minh đột nhiên trong lòng chợt động, cảm ứng được thời gian phi thăng của mình.

"Cục đất ngươi sau này cũng phải cẩn thận, đừng quên ở tầng không gian 9 đều là thần vương, bất kì kẻ nào cũng không kém ngươi đâu". Tôn Ngộ Không chạy lại giáo huấn Huống Thiên Minh.

"Yên tâm, được rồi, ta không phải là ngươi, mà không có việc gì lại đi gây chuyện"

"Có lẽ, ta chỉ nói là có lẽ thôi". Nghịch Ương nói. "Chúng ta ba người có thể có người vĩnh viễn cũng không thể trở thành thần vương. Vậy khi nào chúng ta mới có thể tương kiến đây"

Huống Thiên Minh khẽ cười một tiếng nói:

"Yên tâm đi, Hồng Quân đã nói là hắn có thể tìm được biện pháp xuống tới đây, thì đoan chắc là có thể. Vậy sau này chúng ta có thể gặp lại là lẽ tất nhiên. Chúng ta phải tin tưởng ở hắn".

"Còn có …." Huống Thiên Minh đột nhiên đứng lên nghiêm túc nói: "Bất kể sau này thế nào, chúng ta vẫn luôn là bằng hữu sinh tử chi giao"

"Thiên Minh". La Băng nói: "Ta cũng nói nếu như, nếu như chúng ta có cơ hội quay lại Tu La ma giới, chúng ta liệu vẫn còn muốn đánh nhau hay không?"

Huống Thiên Minh ngẩng đầu suy nghĩ một chút nói:

"Kì thật, ta cũng đã nghĩ qua. Tu La ma giới cũng có đủ tinh cầu để có thể sinh sống, hai bên không cần phải đánh tới đanh lui làm gì, cứ đối xử hòa bình chung số có phải là càng khỏe hơn hay sao? Có lẽ chúng ta có thể cử đại diện 2 tộc ra luận bàn, như vậy cũng có thể đề cao thực lực 2 bên"

"Bất quá, dù chúng ta có quay lại Tu la ma giới thì tất cả cũng đã phi thăng Thần giới rồi" La Băng bất đắc dĩ nói.

"A! đến lúc đó tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, chúng ta cũng không cần quá lo lắng"

"Lão Huống, bây giờ ta thừa nhận không phải đối thủ của ngươi, chờ bọn ta, lão Tôn lúc nào đó thành THần vương sẽ lại tìm ngươi phân thắng bại" Tôn Ngộ Không đối với thực lực mình sẽ trở thành thần vương không hề nghi ngờ. Thật không biết tự tin ấy của hắn lấy từ đâu ra. Tất cả mọi người đều biết, cho dù có thể tu luyện đến thượng bộ thiên thần đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể trở thành Thần vương.

"Đươc! Ta đợi ngươi, bất quá, người cũng phải nhanh lên, đừng để người ta đợi quá lâu". Huống Thiên Minh vừa cười vừa nói. "Tốt lắm, ta sẽ điều chỉnh một chú trạng thái để chuẩn bị phi thăng, mặc dù không có thiên kiếp, nhưng có trời mới biết, phi thăng sẽ làm ta tới nơi nào, có lẽ lại đụng phải một kẻ giống như Ngộ Không nhàn rỗi vô tích sự chỉ hay gây chuyện"

Huống Thiên Minh tận dụng một chút thời gian này để điều chỉnh thân thể ở trạng thái tốt nhất. Ngẩng đầu nhìn hắc động trên trời, trong lòng cảm khái vạn phần, vạn lần không nghĩ được, nhờ có Hồng Quân – địch nhân của Cương thi nhất tộc, mà ta lại may mắn trở thành Cương thần. Rồi lại tu luyện tới cảnh giới thiên thần, Không lâu trước lại đột nhiên biến thân bốn lần rồi lại đạt tới biến thân lần thứ 5, thực lực đội nhiên tăng mạnh. Chính mình bây giờ nếu muốn là lại có thể phi thăng thành Thần vương. Ngẫm lại cả quá trình đó giống như nằm mơ.

"Ngộ Không, La Băng, Nghịch Ương ta đi. Các ngươi đều phải hảo hảo bảo trọng". Huống Thiên Minh thân thể phi tới không trung bị hắc động trên trời hấp dẫn.

Tôn Ngộ Không ba người hướng tới Huống Thiên Minh phất tay, ý bảo hắn yên tâm, sau đó, sơ mắt nhìn thân thể Huống Thiên Minh bị hắc động nuốt

"Hô" Một trận gió thổi qua, trên tầng không gian thứ 9, bên cạnh ao phi thăng xuất hiện một bóng người, áo vàng, diện mạo anh tuấn. Đúng vậy, chính là Huống Thiên Minh vừa mới phi thăng

"Nơi này là tầng không gian thứ 9 sao. Âm thanh vang lên vắng lặng". Đảo qua phương viên mấy ngàn dặm đều không thấy môt bóng người.

"Cũng không biết Hồng Quân bấy giờ ở nơi nào" Huống Thiên Minh nghĩ tới, thần thức trong nháy mắt phóng đại tới mức tận cùng, cố gắng tìm bóng dáng Hồng quân. Tuy nhiên gần một canh giờ trôi qua, một chút thu hoạch cũng không có.

"Gã này thật khó tìm", Huống Thiên Minh cười cười, cũng hiểu được tìm người khó khăn thế nào.

"Thuấn di, thần thông này thuộc về Thần vương, ta cũng nên thử xem sao, dù là ở Tu la ma giới cũng không phải không có thuấn di". Huống Thiên Minh tâm vừa động, bóng người biến mất, sau một khắc xuất hiện ngoài vạn dặm. "Quả nhiên cũng huyền diệu". Thuấn di, cho dù ở không gian tiên ma yêu giới, cương thi đều có thần thông này, giờ đây, Huống Thiên Minh thành Thần vương, đã lĩnh ngộ không gian pháp tắc trở thành Cương thi Thần vương, Thuấn di thần thông là dấu hiệu của Thần vương đương nhiên phải có.

"Di! Đúng là Huống Thiên Minh". Bên trong tinh thần lĩnh vực của Lôi Vệ, Hồng Quân vẫn dùng thần thức xuyên qua tinh thần lĩnh vực, không ngừng lục soát tìm kiếm vật liệu có thể luyện chế Hồng Mông linh bảo. Thần thức này khó có thẻ bị phát hiện, sở dĩ là vì do Lôi Vệ đem theo tin thần lĩnh vực không gian liên tục thuấn di. Hồng Quân bên trong thỉnh thoảng lại điều tra bên ngoài. Lúc này, Hồng Quân đột nhiên phát hiện ra hơi thở Huống Thiên Minh.

"Tổ sư, cách nơi chúng ta đứng, phía trước ba vạn ngàn dặm, có một thần vương là bằng hữu của ta ". Hồng Quân nói.

"Hảo! " Thần thức Lôi Vệ cũng phát hiện ra Huống Thiên Minh. Ta sẽ qua đó đem hắn thu vào tinh thần lĩnh vực

"Hô" Đột nhiên lúc đó, Huống Thiên Minh phát hiện xung quanh mình có chút xao động khẩn trương. Không phải cảnh vật thay đổi, mà là không gian pháp tắc thay đổi. Bản thân cũng không thể thuấn di được, thậm chí ngay cả Không Gian Tháp Hãm cũng không làm được.

Huống Thiên Minh trong nháy mắt nhận ra đã bị người bao vậy, nhanh chóng tỉnh táo, trầm giọng hỏi: "Người nào?"

"Thiên Minh, là ta." Nương theo âm thanh, nhân ảnh Hồng Quân trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Huống Thiên Minh.

"Hồng Quân, thật là ngươi?" Huống Thiên Minh mừng rỡ, nhưng lại chợt phát hiện "không đúng, nơi này đang có chuyện gì xảy ra? Ta vừa rồi vẫn dùng thần thức tìm ngươi, cũng chưa tìm được ngươi, ngươi làm sao tìm được ta, còn nữa, tại sao cái không gian này so với bên ngoài không giống a?"

"A, đây là tinh thần lĩnh vực của sư tổ của ta, ở chỗ này, ông ấy chính là chúa tể, có thể tùy ý thay đổi không gian pháp tắc. Người bên trong tinh thần lĩnh vực có thể dùng thần thức xuyên qua ra quan sát bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể dò được bên trong tinh thần lĩnh vực"

"Tổ sư?"Huống Thiên Minh có chút nhức đầu.

"Đúng, là sư phụ của phụ thân Tần Vũ của ta, Lôi Vệ" Hồng Quân giới thiệu với Huống Thiên Minh.

"Tiền bối, Thiên Minh chào ngài". Huống Thiên Minh hướng Lôi Vệ cúi người thi lễ.

"Ha ha! Không nên đa lễ, không sai, tiểu tử này, một thân gân cốt đã có thể so với cực phẩm thiên thần khí rồi". Lôi Vệ kinh ngạc thở dài nói. Mặc dù Ngao Phương và Lam DIệp bây giờ cường độ thâm thể cũng đạt tới cực phẩm thiên thần khí, nhưng bọn hắn đều đã đạt tới cảnh giới thần vương thật lâu rồi mới được như vậy. Mà kẻ trước mắt này, Huống Thiên Minh rõ ràng vừa mới phi thăng thành Thần vương mà cũng đã có thân thể cương mãnh như vậy.

"Ân" Hồng Quân đột nhiên nhíu mày: "Thiên Minh, bộ dáng ngươi bây giờ có đúng là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Ta nhớ rõ, ngươi tựa như không có cấp biến thân nào có bộ dáng như vậy."

"Ha ha", Huống Thiên Minh cười lớn, nhắc tới sự biến thân của chính mình cũng có chút tự hào:

"Hồng Quân, lúc ở thượng bộ thiên thần cảnh giới, ta đã lĩnh ngộ ra cấp biến thân lần thứ năm, bây giờ ta không cần dùng tới bất kì lực lượng nào để bảo trì bộ dáng biến thân này. Hơn nữa, lực lượng so với nguyên bổn của Chung Cực Biến thân mạnh hơn thập bội."

"Đúng rồi". Tôn Ngộ Không, Nghịch Ương đại ca, còn có Băng nhi thế nào rồi." Hồng Quân hỏi.

Huống Thiên Minh nhìn Hồng Quân, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thật sự giống như loài người, vẻ mặt lộ ra vẻ đùa cợt, tươi cười nói:

"
Tình hình ba người bọn họ, ta chỉ có thể trả lời cho ngươi một, ngươi phải nhớ nếu còn muốn hỏi, nói lại ta nghe, ngươi muốn hỏi về tình huống của ai?"

"
Ngươi!" Hồng Quân cười mắng: "Nhanh nói cho ta biết tình hình cả ba người, ai ta cũng đều muốn biết."

"
Tốt lắm, được rồi, không đùa với ngươi nữa! Ngộ Không bây giờ là cảnh giới trung bộ thiên thần, La Băng và Nghịch Ương vẫn còn là hạ bộ thiên thần, trước khi phi thăng ta cũng đã giao ước qua với bọn họ rồi. Bọn họ bây giờ đều đang bế quan tu luyện, chưa đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên thần thì chưa xuất quan. Ngay cả con khỉ Ngộ Không kia cũng đã đáp ứng ta sẽ không đi gây chuyện thị phi nữa.". Huống Thiên Minh nói.

"
Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi". Hồng Quân lẩm bẩm nhưng cũng cảm thấy yên lòng.

"
Có điều…" Huống Thiên Minh đổi giọng: " Chỉ là bọn họ đều vẫn một mực chờ ngươi xuống đó gặp họ."

Bình luận





Chi tiết truyện