chương 262/ 610

"Oanh! Oanh! Oanh Oanh Oanh!!" Trong một thời gian ngắn ngủi, Huống Thiên Minh điều khiển mấy trăm phân thân không ngừng tự bạo, mãnh liệt nổ khiến không gian tan nát hết, năng lượng ngập trời bùng phát, bốc lên cao trăm dặm, trong vòng phạm vi này không gian đều bị xé rách huỷ diệt tất cả.

Chỉ là không biết vì sao xung quanh trăm dặm này, năng lượng như biển kia căn bản không có cách nào thoát ra ngoài, mặc kệ bên trong thảm khốc đến cỡ nào bên ngoài vẫn an tĩnh như thường, phảng phất hết thảy mọi chuyện bên trong chỉ là hư ảo ngay cả một chút khí thế cũng không cảm nhận được.

Bên ngoài khu vực năng lượng tự bạo bùng nổ, một thân ảnh kim quang hư không đứng nghi hoặc nhìn về phía trước trong lòng khó hiểu không thôi: "Năng lượng này thật kì lạ, có thể ngăn cách năng lượng mãnh liệt như vậy." Lại tự hỏi: "Thiên Tôn không có khả năng chế trụ năng lượng cường hãn như vậy, người có thể làm chuyện này có thể là... cha."

Nghĩ đến Thiên Mông, Huống Thiên Minh trong mắt lại trào ra nước mắt, trong lòng bi phẫn ngửa mặt lên trời thét vang:

"Cha! Tại sao?"

Khi hắn ngửa mặt lên trời thét dài, một cỗ năng lượng nhàn nhạt bao bọc lấy Huống Thiên Minh căn bản âm thanh không thể truyền tới mười thước bên ngoài.

"Cha là người sao?" Huống Thiên Minh đã phát giác, cẩn thận dò xét cỗ năng lượng màu bạc kia chỉ thiếu một chút lại không thể nhìn thấu.

"Rất mạnh!" Huống Thiên Minh nhìn đám năng lượng kia đánh giá nhưng thần sắc lại sầu thảm: "So với cha càng cường đại, nhưng không phải hơi thở của cha."

Hồi lâu, Huống Thiên Minh bi phẫn ngửa cổ nhìn trời cao lẩm nhẩm: "Cha, lúc trước con không nên nghe người trở lại Nhân gian giới, nói không chừng có con ở lại đây người sẽ không..."

Huống Thiên Minh dừng lại hồi lâu. hai mắt lại đỏ bừng nói:

"Chu An, hết thảy đều là ngươi đáng chết, nếu không phải ngươi thì ta cùng cha sẽ không phải xa cách như vậy, Cha bây giờ hẳn sẽ không phải chết. Ta cùng cha có thể trở lại Thiên giới, mà cái tên Thiên đế hỗn đản kia bây giờ không có khả năng tiếp tục kiêu ngạo, người Tu La chúng ta cũng sẽ không bị Thiên nhân khi dễ."

Vừa nói Huống Thiên Minh tự giễu: "Hừ Hừ! Thật sự là buồn cười, Thiên nhân cùng người Tu La vận mệnh giống nhau, một Thiên Tôn nho nhỏ có thể biết sao Ha Ha Ha."

Cách khoảng không gian đang không ngừng đổ nát kia, một thân ảnh nho nhỏ, Huống Thiên Minh như ma thần ngạo nghễ mà đứng cười cả thế gain, trời đất không thể diệt.

Qua hồi lâu, cỗ năng lượng tự bạo cũng phát tiết xong, trời đất vô tận bị trấn nát trong nháy mắt đã khôi phục lại.

"Chu An, ta phải phanh thây ngươi ra làm vạn mảnh đưa linh hồn ngươi xuống địa ngục cho ngươi sống kiếp thú vật ngàn ngàn năm thống khổ! Không ngàn ngàn năm không đủ, phải nhiều hơn thế, nhiều hơn nữa mới có thể trả giá cho sai lầm của ngươi!" Huống Thiên Minh nghiến răng hống lên.

Tam giới có Thiên giới, Nhân giới cùng với Địa giới mà Thiên giới có Thiên đạo Thiên nhân, Tu La đạo Tu La nhân; Nhân giới có loài người, súc sinh Yêu nhân; Địa giới có Địa Ngục nhân, Quỉ đói.

Đây là thượng vị giả đối với tam giới lục đạo do thám mà biết nhưng mà trong tam giới này sợ là cao cao tại thượng vẫn là Chưởng khống giả. Thượng vị giả đối với những điều này biết rất ít, một cái luân hồi chi môn cũng đã không biết bí mật.

Xa xa Tần Vũ đang uống rượu đột nhiên khựng lại, rượ trong chén không ngừng rung rung, ánh mắt mọi người tập trung vào Tần Vũ. Tần Vũ trong lòng nghi hoặc nghĩ: "Chu An? Chu An không phải đã bị Nhị ca lúc ấy cho đầu thai thành súc sanh đạo ư, đáng tiếc Nhị ca không biết Lục đạo Luân hồi chỉ là lợi dụng quy tắc của Chưởng khống giả mà làm không nghĩ tới có thể lợi dụng luân hồi chi môn."

Sau khi nghe được Huống Thiên Minh nói câu sau, Tần Vũ càng ngồi không yên, Thiên Đế? Chẳng lẽ chính là Thiên trong truyền thuyết? Còn có cái gì là Thiên nhân? Địa ngục đạo? A tị nhân? Huống Thiên Minh là người của Thiên giới khó trách có năng lực đoán trước sự việc, có lẽ đó chính là Thiên đạo."

Liên tiếp gặp nghi vấn khiến cho Tần Vũ nghĩ phải lập tức đến chỗ Huống Thiên Minh hỏi chỉ bất quá thần thức hắn đột nhiên phát hiện một tin tức: "
Vừa rồi lại một Thiên Tôn xuất động!!! Không nghĩ tới một Thần Vương tại tầng không gian này mà cũng có thể khiến hai Thiên Tôn xuất thủ, thật sự là khó tin được a!"

Tần Vũ mỉm cười hẳn lên, nói với mọi người:

"
Sư tôn, các vị tiền bối, Tiểu Vũ có việc phải ra ngoài một chút, tiểu Tư cùng tiểu Sương phiền mọi người lo giúp."

Sau khi cáo từ thân hình Tần Vũ chợt loé lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Khu vực quanh Lưu Quang trăm dặm đã bị huỷ không còn gì, kể cả mặt đất đều biến mất vô ảnh tung, chỉ chừa lại một mảnh hình tròn trên mặt đất xung quanh sâu hơn mười dặm.

Mà Lưu Quang lúc này vẫn đang phiêu phù trên không trung nhưng quần áo đã nát bét, vệt máu loang lổ cả người. Bộ dáng khổ sở, nhìn như là không sống nổi.

Lưu Quang mệt mỏi nhìn Huống Thiên Minh ở xa xa trăm dặm, trong nháy mắt ngoại trừ mỏi mệt bên ngoài ra hắn không còn sắc thái gì hết phảng phất như là một người đã chết.

"Oanh!" Huống Thiên Minh đối phó với Lưu Quang hơn mười thời thần rốt cục cũng tìm được sơ hở.

Sau một tiếng oanh dường như là "
phát đạn" mở đầu cho một tràng âm thanh tiếp theo, tại phương viên trăm dặm xung quanh đã bị huỷ diệt.

Đáng thương cho Lưu Quang là không còn tỉnh táo liền bị năng lượng cường đại đánh sâu vào trong thân thể, khả năng phòng ngự hoàn toàn biến mất, lúc này hắn giống như một cái lá nhỏ trong bão, như trong sóng lớn quay cuồng.

Không lâu sau thì Lưu Quang đã không thể cầm cự được nữa, thân thể Thiên Tôn cũng không thể ngăn cản lực hấp thụ cường đại, bị khe không gian cắn nuốt vô ảnh tung.

Thế là xong một đời Thiên Tôn, mới lên chức Thiên Tôn này không lâu liền bị một Thần Vương nhỏ nhoi đánh chết, lại còn là chết hoàn toàn, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.

Mặc kệ là bất kể không gian nào, Thiên Tôn rất ít khi bị chết, huống chi là bị một Thần Vương giết, điều đó chẳng ai có thể đoán được, trước khi chết Lưu Quang không cam lòng ánh mắt căm hận đến cực điểm.

Sau hồi lâu, năng lượng bạo liệt khi trước rốt cục cũng tiêu tán, trăm dặm xung quanh cái khe cũng dần dần hồi phục, trên bầu trời đã im lặng như trước nhưng mặt đất vẫn còn những tiếng ầm ầm đồng thời có thêm vài cái lỗ sâu không thấy đáy.

Ngoài Lưu Quang điện trăm dặm, thân ảnh Huống Thiên Minh cao lớn lúc này lại hiển hiện, song quyền co lại run nhè nhẹ, trong miệng không ngừng thì thào hô tên một người: "Chu An."

"
Ha Ha Ha!" Một tiếng cười cuồng vọng chợt vang lên nhưng Huống Thiên Minh không có phát hiện gì.

Theo âm thanh tiếng cười cuồng vọng kia, một người cầm trong tay một trường kiếm đột nhiên xuất hiện trước người Huống Thiên Minh, ha ha cười nói:

"
Ta nhớ nhi tử ta nói nguyên lai là một Thần Vương a. Ha Ha Ha Ha, không nghĩ tới một Thần Vương lại có thể khiến một Thiên Tôn cấp bậc thành như vậy, không sai, ngươi rất đặc biệt!"

Huống Thiên Minh căn bản không có để ý tới người trước mắt, như trước trong miệng vẫn bi phẫn gọi tên Chu An, có chút nào không có để ý đến uy hiếp của người trước mắt.

Chỉ bất quá sau khi người kia xuất hiện không lâu, thần sắc Huống Thiên Minh vốn bi phẫn đột nhiên biến đổi, một cỗ hơi thở sắc bén xuất hiện nhưng ánh mắt Huống Thiên Minh lại nhìn trên trường kiếm trên tay người lạ mặt kia: "Chu An? Đây là hơi thở của Chu An?"

Huống Thiên Minh sớm đã biết Chu Viêm sắp đến nhưng điều hắn không thể tưởng tượng chính là thanh kiếm trong tay Chu Viêm cũng có hơi thở của Chu An, hơn nữa lại rất mãnh liệt.

"
Sao?" Chu Viêm cũng hứng thú nhìn thoáng qua Huống Thiên Minh cười khổ lắc đầu: "Không nghĩ tới ta đã cẩn thận che dấu như vậy cũng bị một Thần Vương phát hiện!"

"
Ngươi dùng linh hồn Chu An tu luyện thanh kiếm này??" Huống Thiên Minh nghi hoặc hỏi.

"
Như thế nào? Chẳng lẽ không được sao?" Chu Viêm lúc này không có chút nào là bất đắc dĩ mà vẻ mặt phấn khích nói: "Kiếm của ta dưới tình huống kết hợp với linh hồn hắn rất có linh tính, phẩm chất thế nào không dám nói nhưng khẳng định đã vượt qua Thiên Tôn linh bảo. Mà hắn muốn có thể bảo trì linh hồn bất diệt! A Ha Ha Ha Ha!" Chu Viêm điên cuồng nói.

Chu Viêm đã sớm đặt tai mắt tại xung quanh Lưu Quang điện bởi vậy Lưu Quang điện phát sinh chuyện trọng đại như vậy Chu Viêm là người thứ nhất biết, khi tới đây lại cho hắn thấy tình cảnh như vậy trong lòng cũng có chút rung động nhưng hắn mới dùng khí luyện thể tự tin không có ai có thể giết chết hắn, chỉ sợ Huống Thiên Minh sẽ dùng lại đám phân thân kia.

"Hừ hừ! Suốt đời bất diệt." Huống Thiên Minh cười lạnh nói:

"
Ngươi chuẩn bị mất thanh kiếm này đi?"

"
Ha ha ha ha, buồn cười, buồn cười, thật buồn cười. Ngươi nghĩ rằng một Thần Vương nhỏ nhoi có thể chiếm thế thượng phong với ta sao? Hừ hừ, cho dù là ngươi có nhiều phân thân cho dù mỗi phân thân đều có thực lực của bản thể ta cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nguơi. Trừ phi ngươi có khả năng biến linh hồn thành hư vô! Ha Ha bất quá cho dù ngươi có năng lực đó cũng đều không thể thắng ta chứ đừng nói là đoạt thanh kiếm trong tay ta!" Đối với tình huống trước mắt vô cùng tự tin.

Chỉ bất quá đáng tiếc là đúng như hắn nói mỗi phân thân của Huống Thiên Minh đều có năng lực như bản thể hơn nữa lại có thể biến linh hồn thành hư vô.

"
Nói nhiều! Ta bây giờ mới biết được nguyên lại Thiên Tôn vốn là võ mồm lợi hại căn bản là chẳng có tài cán gì!" Huống Thiên Minh chưa nói hết câu đã phân ra thành rất nhiều người vây quanh Chu Viêm.

Chu Viêm liếc mắt nhìn một chút thấy có cả mấy trăm Huống Thiên Minh có chút cười cười nói:

"
Tiểu xảo nho nhỏ a!" Vừa nói tay hắn vừa vung lên không gian chung quanh trăm dặm đã toàn bộ vỡ nát, khe không gian tuỳ ý xuất hiện mọi nơi tuỳ ý cắn nuốt mọi thứ.

Chu Viêm không biết Lưu Quang là như thế nào bị đánh bại cho nên cũng phạm phải sai lầm nhu Lưu Quang. Trong chốc lát mấy trăm Huống Thiên Minh đều thuấn chuyển ra trăm dặm bên ngoài hơn nữa điên cuồng hấp thu năng lượng từ không gian đã vỡ tan kia.

Không lâu sau thì không gian trăm dặm đã hồi phục hoàn toàn mà số lượng Huống Thiên Minh cũng từ mấy trăm tăng lên mấy ngàn người trong đó có một phần trăm kim quang loè loè chói mắt phi thường:

"Hừ hừ! Xem ra cũng có chút bản lĩnh!" Chu Viêm mặc dù ngữ khí đả kích nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc hẳn lên bởi hắn nhận ra mấy ngàn Huống Thiên Minh cơ hồ đều có thực lực giống chân thân hơn nữa Chu Viêm cũng không biết chân thân là người nào.

Quả thật mới vừa bắt đầu Chu Viêm đã nghĩ chỉ cần một chiêu cũng đủ để huỷ diệt Huống Thiên Minh nhưng tình huống bây giờ cho hắn biết nếu không tìm ra bản thể của Huống Thiên Minh căn bản không có biện pháp nào khác hoàn toàn tiêu diệt được y. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Chu Viêm giờ phút này đã bắt đầu cảm nhận được tia vô lực của Lưu Quang lúc trước bất quá hắn vẫn còn rất tự tin, chút cảm giác này chưa thấm vào đâu.

"Xoát!" Không đợi Chu Viêm có phản ứng một Huống Thiên Minh đã thuấn chuyển tới bên cạnh Chu Viêm công kích.

Hết thảy mọi chuyện đều giống Lưu Quang lúc trước, Chu Viêm lúc này tiếp không được quát Huống Thiên Minh, phát ra một hai chiêu lại bổ sung năng lượng cho phân thân của hắn.

*** Nội dung kế tiếp: cuối cùng cao trào cũng đã đến, bọn người Tần Vũ và ba vị Chưởng khống giả sẽ bắt đầu đại chiến.

Hống Quân sẽ tới cảnh giới gì? Tinh Thần biến của Tần Vũ có thể xuất hiện trở lại, Thiên giới là nơi nào? Thiên Mông rốt cục là ai, Tu La Thiên nhân là dạng tồn tại gì, Hàn Thư bọn họ có hy vọng sống lại hay không, nguyện vọng của bọn hắn có thể thực hiện hay không, Thiên đạo có thể theo đuổi hay không? Thiên đạo cùng Tinh thần? Công pháp đó đến cuối cùng sẽ to lớn thế nào?

Hồi sau sẽ rõ!!!

Bình luận





Chi tiết truyện