chương 390/ 610

Từ giữa không trung nhìn xuống, trước mắt là một mảng hoang tàn không tả nổi. Phía trên bình nguyên một toà thành lớn dường như là chỗ cao nhất trên mặt đất

" Sao? Chẳng lẽ đây chính là Tu La thành mà Cha vẫn thường tán dương? Như thế nào tường thành lại bị huỷ diệt?" Đế Tuyết Phong vẻ mặt kinh ngạc đứng trước đại thành, lúc này có thể thấy phần lớn binh tốt Tu La tộc và dân trong thành đang khẩn trương tự tu bổ lại tổn hại. Chỉ là dường như tường thành đã biến thành bụi phấn, những người này hiện tại không thể nói là tu bổ mà là đang xây dựng lại

Đế Thiên Hồn cũng tò mò nhìn phía trước, xa xa phía Tu La thành một đội hai mươi binh tốt Tu La tộc phân thành từng nhóm hai người mang theo vũ khí rất đề phòng hướng bến này đi tới

Hai người nhìn nhau, đúng là tình trạng Tu La thành như thế này có chút không thể giải thích được, hiển nhiên là theo như những gì nhìn thấy được nơi này chính là vừa mới trải qua một trận chiến đấu kịch liệt của các siêp cấp cao thủ, nếu không phải Cha lúc trước vẫn tán thưởng hộ thành đại trận sẽ nhất định không bị nghiến thành phấn thì hôm nay nhất định sẽ không thể hình dung được loại áp lực lúc trước của Cha

" Các ngươi là ai? Thiên nhân? Hừ! Thiên nhân đến Tu La giới chúng ta làm gì?" Tiểu đội trưởng cẩn thận kinh hãi đi tới trước mặt hai người, năm đôi cánh của hắn không cách nào tra ra tu vi thật sự của hai người cho nên lúc lên tiếng ngữ khí vô cùng xúc phạm

Đế Tuyết Phong thất tếu:

" Thiên nhân lại không thể đi tới Tu La giới sao? Chúng ta tới đây cũng chỉ là cùng Tu La nhân các ngươi trao đổi một chút nguyên thạch mà thôi!"

" Hừ! Tu La thành trước nay vẫn nghiên cấm ngoại nhân tiến vào, cho dù các ngươi lui tới hai giới nhưng cũng nên biết quy củ Tu La giới chúng ta chứ?" tiểu đội trưởng hiển nhiên biết trong hai giới luôn có những người như vậy, đối với câu trả lời của Đế Tuyết Phong cũng không thể hiện kinh ngạc nhiều. Chỉ bất quá Đế quân chí cao vộ thượng của Thiên giới Đế Thích Thiên vừa mới huỷ diệt tường thành cũng như hộ thành đại trận của bọn họ, tiểu đội trưởng này tất nhiên là không thể có thái độ tốt đối với hai người

Chỉ thấy hắn cười không ra tiếng, sát khí thập phần nói:

" Huống chi Đế Thích Thiên của Thiên nhân tộc các ngươi vừa mới huỷ diệt hộ thành đại trận của Tu La thành chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn nghĩ có thể thuận lợi mà tiến vào Tu La thành chúng ta sao? Bắt bọn họ lại cho ta!"

Vừa nói tay hắn liền vung lên, hai mươi binh tốt phía sau cùng hét lớn trong nháy mắt vây quanh hai người



Tần Vũ chầm chậm từ trong khe không gian xuất hiện, Tát Hải sắc mặt khó coi chí cực, hắn ngàn tính vạn toán cũng không có tính đến Tần Vũ đối với khống chế không gian lại có thể hiểu rõ như vậy

Tần Vũ trên mặt mang theo nụ cười nhưng qua ánh mắt có thể thấy được trong con ngươi thâm thuý lúc này không có chút mỉm cười nào, chỉ có sát ý lạnh như băng

Một đạo khí thế vô hình từ trên người hắn tản ra tràn ngập tử khí làm cho người ta trong lúc đó liền tâm sinh sợ hãi, chỉ thấy Tần Vũ lẳng lặng ở nơi này, nhàn nhạt nói:

" Không gian của ngươi hoàn toàn vô dụng với ta!"

Trong mắt Tát Hải hiện lên một ánh mắt không phục, lãnh thanh nói:

" Hữu dụng hay vô dụng thử qua mới biết được, vừa rồi chỉ là một thử thách nho nhỏ thôi, nếu ngay cả điều đó ngươi cũng không thể thoát tất nhiên không thể có tư cách cùng ta chỉ là ngươi lại có thể dế dàng phá trừ không gian ta bày ra xem ra ta đã thật sự đã xem nhẹ ngươi rồi!"

Tần Vũ dường như không thèm để ý chỉ cười cười, vẫn bình tĩnh như trước, ngữ khí khiến cho lòng người phát lạnh nói:

" Được rồi, nếu ta đã nếm thử mùi vị không gian của ngươi vậy cũng nên cho ngươi nếm thử Hỗn Độn tinh thần lực của ta!"

Nói đến đoạn sau, thanh âm hắn càng làm cho người ta sợ hãi, chỉ thấy không gian trong phương viên mười dặm dường như là đột nhiên bị giam hãm, trong nháy mắt đột nhiên xảy ra biến hoá thật lớn. Nguyên khí Thiên địa điên cuồng lưu động, nơi này tràn ngập khí tức bất an, ngoại trừ Hỗn Độn nguyên khí ngoài ra tất cả linh khí chỗ này đều đã không có cách nào bị người khác hấp thu

Tát Hải chỉ cảm thấy toàn thân chấn động nhất thơì tiến vào một không gian không cách nào hình dung, nơi này đều tràn ngập cuồng bạo linh khí nếu tiến vào sâu bên trong càng có cảm giác khiến cho người ta muốn ngưng trệ

Hắn cũng không giật mình càng không sợ hãi, dù sau ức ngàn năm không ngừng truy tìm người mạnh khiến tâm trí hắn đã được rèn luyện vô cùng kiên định cơ hồ cũng không có ngoại vật nào có thể ảnh hưởng đến tâm trí của hắn. Hơn nữa bản thân hắn đã là một thân kiêu ngạo, nếu không cũng sẽ không hao phí công pháp tổ bối Tu La giới truyền lại để tự mình sáng tạo ra một công pháp cho riêng mình

Cảm nhận được bốn phía áp bức, Tát Hải sắc mặt nghiêm nghị toàn thân lập vu tại chỗ, cánh tay phải chậm rãi từ từ giơ cao. Một đạo quang mang màu xám từ trên tay hắn dần bùng phát, hơn nữa khi quang mang đi tới phía nắm tay thì đột nhiên phát chói mắt hẳn

" Tử Vân Vô Cực, Toái ngọc quyền!" Dưới tình huống quang mang đã bùng phát đột nhiên một tiếng quát từ miệng Tát Hải truyền ra, chỉ thấy trên nắm tay của hắn quang mang đột nhiên co rút lại trong nháy mắt biến thành một quang quyền

Trong quang quyền kia không ngừng lưu động những đoàn ánh sáng màu xám, trông không sặc sỡ nhưng lại rất quỉ dị. Trong nháy mắt không gian bốn phía bị phá vỡ



Quang mang hiện lên, Đế Tuyết Phong ánh mắt lộ ra vẻ khinh khỉnh, chỉ bằng vào chừng này quần công mà cũng nghĩ có thể bắt được mình, quả thật là vũ nhục tu vi của hắn. Khí thế vô cùng cường đại từ trên người hắn phóng ra, trong số đám người kia bất quá tu vi cao nhất cũng chỉ có năm đôi cánh, cơ bản đều là binh lính Tu La tộc bốn cánh, lại có thể nào làm khó được Đế Tuyết Phong đã đạt tới cảnh giới bảy cánh thượng cấp?

Hai mươi binh tốt Tu La tộc kể cả cái tiểu đội trưởng năm cánh đã đặt câu hỏi với Đế Tuyết Phong nét mặt đều lộ ra thần sắc sợ hãi, vũ khí trong tay đều rơi hết xuống đất, chính là không thể có sát ý đối với hai người

Khí thế của Đế Tuyết Phong đưa phương viên năm dặm xung quanh bao phủ, binh tốt Tu La trong thành phải vận khởi toàn bộ lực lượng điên cuồng chống cự lại khí thế như muốn nghiền nát cốt nhục kia. Trong lúc nhất thời tất cả đều bị khí thế của Đế Tuyết Phong đã tiếp cận á hoàng giai làm cho im lặng hẳn

Dường như thật lâu vừa lại như chỉ trong nháy mắt một đạo ánh sáng ngọc từ trên trời xẹt qua trực tiếp bay thẳng đến trước mặt Đế Tuyết Phong, đôi cánh màu tím sau lưng phiến động không ngừng, chính là Tử Dực Thiên vương cảm giác được khí tức của Đế Tuyết Phong nên chạy tới nơi này

" Tử Dực? Các ngươi đều tới?" Đế Thiên Hồn và Đế Tuyết Phong tất nhiên là biết Đế Thích Thiên đã gọi bát đại Thiên vương của Thiên giới đến, vốn dĩ vẫn tưởng bọn họ vẫn đang trên đường đi nhưng không có nghĩ đến những người này lại đã tới trước phụ cận Tu La thành

Tử Dực hành lễ cung lính đối Đế Thiên Hồn đáp:

" Thuộc hạ tham kiến Đại vương tử, Nhị vương tử, Đế quân đã ở phía trước xin mời hai vị vương tử theo Tử Dực!"

Hai người đồng thời gật đầu, thân ảnh Tử Dực chợt loé nhất thời hoá thành đạo quang ảnh đã xuất hiện ở ngoài bầu trời cách đó mười trượng

Đế Tuyết Phong thu hồi khí thế cũng không định gây khó khăn cho đám binh tốt gác cửa này, dù sao bọn họ tất nhiên là đang hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới ngăn cản Đế Tuyết Phong và Đế Thích Thiên tới nơi này. Hơn nữa cùng vơi tộc nhân Tu La tộc tu vi thấp như vậy so đo chẳng phải là mất hết phong độ sao!

Đang muốn cùng Đế Thiên Hồn bay lên trời thì lại thấy trong mắt hắn hiện lên một đạo sát ý lạnh như băng, một đạo quang mang từ trong tay hắn phát ra ngoại trừ tiểu đôi trưởng Tu La tộc vừa rồi mới chất vấn hai người khó khăn lắm mới có thể gắng gượng ngoài ra hai mươi binh tốt đã bị Đế Thiên Hồn phát ra quang mang trong nháy mắt đánh tan thành khói tan vào trong gió rồi biến mất

Lông mày có chút nhíu lên, Đế Tuyết Phong cũng không có trách Đế Thiên Hồn nhưng cũng bất mãn nói thầm:

" Giết bọn họ có tác dụng gì? Tiểu tử gác cửa kia đối với chúng ta không có gì nguy hiểm!"

Đế Thiên Hồn lắc lắc đầu, thân ảnh chợt loé đã xuất hiện bên ngoài mười trượng phía sau Tử Dực

Bình luận





Chi tiết truyện