chương 60/ 258


"Đan dược gì?" Tần Sương hỏi.
"Vẫn còn chưa biết. . ." Bộ Tranh buột miệng trả lời.
". . . , cái gì? Vẫn còn chưa biết?" Tần Sương ngẩn ngơ, không tin nổi vào tai mình.
"Đúng vậy a, đã chế ra bao giờ đâu, đệ làm sao mà biết được nó sẽ là đan dược gì." Bộ Tranh gật đầu trả lời, thản nhiên cứ như không. Dường như gã cảm thấy nói như vậy là rất bình thường.
"Chưa luyện chế ra thành phẩm thì làm sao biết được loại gì, chẳng lẽ là ngươi hoàn toàn không biết mình định chế đan dược gì à?" Tần Sương thầm cảm thấy có phần bó tay. Chẳng lẽ là gã đang thí nghiệm luyện đan, nhưng đây đâu phải là việc một kẻ ở độ tuổi gã có thể làm được, thông thường chỉ có Luyện Đan Sĩ bản lĩnh thâm sâu mới có khả năng này.
Vào độ tuổi hiện giờ, Bộ Tranh có thể học được hết những loại đan dược sẵn có đã là không tồi một chút nào. Nhưng chẳng phải gã đã nói mình đã học được hết rồi sao, nếu vậy gã thực sự là một bảo vật rồi.
"Đúng vậy a, đệ không biết. Đệ chỉ đang thí nghiệm, cũng chẳng biết có thành công hay không nữa." Bộ Tranh trả lời.
"Ta hỏi này, ngươi biết luyện chế bao nhiêu loại đan dược?"
"Có rất nhiều a, ví như Luyện Khí đan, Kim Sang Dược, Giải Độc Hoàn. . ." Bộ Tranh thao thao bất tuyệt kể các loại đan dược mà mình biết luyện chế ra một lượt. Đương nhiên, Tần Sương không thể để gã dông dài thêm nữa, bởi vì nàng cảm thấy như thế là đã đủ hiểu. Những đan dược mà Bộ Tranh nhắc đến đều là một số loại cơ bản, thuộc về cấp bậc nhập môn.
Từ lúc bắt đầu nói, Bộ Tranh luôn chỉ nhắc đến một số đan dược cơ bản. Từ đó đã chứng tỏ, ngoại trừ đan dược cơ bản, gã hoàn toàn không thể chế ra loại khác, cho dù có biết thì cũng chỉ gói gọn trong một hai loại mà thôi.
Thành tựu như vậy, căn bản chỉ là mới bước chân vào ngưỡng cửa luyện đan. Nhưng hiện giờ, gã lại tìm cách luyện chế ra một loại mới, như vậy chẳng phải mơ ước viển vông thì là cái gì?
"Đủ rồi, ta đã hiểu lắm rồi. Giờ ta hỏi ngươi tiếp, ngươi đã thí nghiệm bao nhiêu lần, có bao nhiêu lần thành công?" Tần Sương lại tiếp tục hỏi. Nàng không thể nào tin tưởng được vào thuật luyện đan của Bộ Tranh. Gã chế ra được những loại đan dược kia có lẽ cũng chỉ là do tình cờ, là do vận may của kẻ mới vào nghề.
Bất kể trong một ngành nghề nào, kẻ mới vào nghề luôn có khả năng gặp vận may. Có một số vật phẩm ngay cả cấp đại sư cũng phải hâm mộ lại có xuất phát điểm từ vận may của kẻ mới vào nghề. Nhưng cũng chỉ có một chút vận may cỏn con như vậy mà thôi, sau khi nó biến mất thì kẻ đó lại trở nên tầm thường, những người như vậy thật sự nhan nhản ở khắp nơi.
"Đệ đã thí nghiệm rất nhiều lần, đại khái vài trăm lần gì đó, cũng có mấy lần thành công, ví như Thần Công Đại Lực Hoàn, Yếu Nhĩ Mệnh Nhất Bộ Đảo. . ." Bộ Tranh trả lời, thái độ có phần kiêu ngạo. Dù sao đi nữa, những vật phẩm này cũng do chính bản thân gã nghiên cứu luyện chế ra.
"Được rồi, ta đã biết. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi." Nghe thấy Bộ Tranh nói ra mấy cái tên không hề trong sáng sạch sẽ, nàng lập tức cụt hứng. Đồng thời, nàng cảm thấy, nếu chỉ mới thành công được có một vài lần, tỷ lệ như vậy thực sự là rất thấp. Hơn nữa, ấn tượng đầu tiên của nàng là hiệu quả của chúng chắc chắn không được tốt lắm.
Trên thực tế, trên phương diện luyện đan, nếu chỉ thành công có vài lần tỷ lệ đích xác đáng được coi là rất thấp. Nhưng vấn đề là tỷ lệ đó được xét trên bình diện của những người ở đẳng cấp cao nhất, hơn nữa, bọn họ phải chờ đến lúc đã nắm được chính xác phương hướng mới bắt tay vào thí nghiệm. Cho nên, không thể vơ đũa cả nắm áp đặt vào trường hợp của Bộ Tranh.
Bởi căn bản không có một chút kiến thức gì, nên Bộ Tranh phải rất nhiều lần thí nghiệm để xác định được dược tính. Đại đa phần số lần thí nghiệm đều tập trung vào phương diện này. Đương nhiên, gã cũng thành công được mấy lần, cũng có vài lần là vận may của kẻ mới vào nghề. Nhưng với khả năng hiện giờ mà gã có thể đạt tới được trình độ này, đã là điều không tưởng rồi.
Nói chung, cách nghĩ của Tần Sương là như vậy, còn Bộ Tranh thì lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì, mà cũng có lẽ là gã hoàn toàn không biết cách nghĩ của Tần Sương. Nhưng kể cả là có biết, gã cũng sẽ cho rằng như thế là rất bình thường, bởi vì gã chưa bao giờ có ý nghĩ thuật luyện đan của mình có thể cao minh bằng người khác, mà chỉ cảm thấy mình có khả năng luyện chế một số đan dược bán được mà thôi.
"Ah, giờ đệ phải đi nấu cơm đây, đói bụng rồi." Nói xong, Bộ Tranh lập tức ra khỏi phòng Tần Sương, đi xuống bếp.
Bộ Tranh nói đói bụng không phải là để viện cớ, mà gã thật sự đã đói mềm người. Lâu như thế rồi mà gã còn chưa được bỏ cái gì vào miệng, hơn nữa còn phải đi lại nhiều như vậy, cuối cùng còn phải vắt chân lên cổ mà chạy suốt một quãng đường dài ngoằng.
"Tiểu sư đệ, ngươi đã ra rồi a. Chúng ta vừa mới đánh cuộc, bao lâu sau thì ngươi sẽ đi ra. Nào, Triệu Chí Ngân, đưa cho ta mười lượng." Giọng nói có phần bỉ ổi của Tề Điền lọt vào tai Tranh, tiếp ngay sau đó là giọng nói tức giận của Triệu Chí Ngân.
"Bộ Tranh a, ngươi thật sự không nhiệt tình phấn đấu a, uổng công ca coi trọng ngươi!"
"? ? Cái gì?" Bộ Tranh hết sức khó hiểu, coi trọng ta cái gì, các ngươi đang đánh cuộc cái gì vậy.
"Hắn đang đánh cuộc, ngươi có thể thắp đèn trắng đêm nói chuyện với Tần Sương sư muội, tận hưởng đêm xuân. . ." Tề Điền đáp lại.
"Đêm xuân? Bây giờ đâu phải là mùa xuân." Bộ Tranh cắt ngang.
". . ."
"Triệu Chí Ngân, đừng dạy hư tiểu sư đệ!" Tề Điền răn đe Triệu Chí Ngân.
"Ài, là tự ngươi nói đấy nhé. Xét thấy ngươi đang vu hãm, ta quyết định yêu cầu bồi thường tinh thần mười lượng." Triệu Chí Ngân tiện thể chơi trò vô lại.
"Có ý gì đây?"
"Ý ta muốn nói, vừa rồi ngươi mới thắng ta mười lượng, giờ phải bồi thường cho ta, cho nên, huề nhau!"
"Con mẹ nó, ngươi có thể bớt vô sỉ một chút hay không?"
"Không răng? Đầy một mồm răng trắng bóc đây này, nhìn đi. . ."
". . ."
Bộ Tranh vẫy chào tạm biệt hai người, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không ngó ngàng gì đến động tác đó của gã. Bộ Tranh cũng chẳng buồn quan tâm, đi thẳng xuống bếp nấu đồ ăn. Gã lấy ra vô khối thịt rắn để làm một bữa đại tiệc chuyên về rắn.
Mặc dầu nói là đại tiệc thịt rắn, nhưng gã cũng chỉ làm có hai món nướng và canh, chỉ là số lượng tương đối nhiều một chút. Từng tảng thịt rắn một bắt đầu được nướng lên thơm lừng. Bộ Tranh vừa nướng vừa ăn. Gã thật sự đã đói mềm cả người.
Bữa đại tiệc thịt rắn này không phải được chuẩn bị để cho người khác ăn. Toàn bộ chỗ này đều là thịt yêu thú, Bộ Tranh mày dạn mặt dày ăn mảnh một mình. Nếu người khác cũng muốn ăn, vậy xin mời đưa nguyên liệu đây.
Về phần tại sao lại nấu nhiều như vậy, hầu như có thể đủ cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây cùng ăn, đó là vì Bộ Tranh muốn ăn. Gần đây, gã đã phát hiện ra, thì ra ăn thịt yêu thú nội lực của mình có thể gia tăng. Ăn càng nhiều, tốc độ gia tăng càng nhanh. Hơn nữa, chẳng biết có chuyện gì xảy ra, dường như gã có có thể ăn liên tu bất tận, vĩnh viễn không bao giờ đầy bụng.
Trên thực tế, cứ ăn thịt yêu thú vào là sẽ gia tăng nội lực, ai cũng như vậy cả, bởi vì trong thịt yêu thú có Linh khí. Nhưng vấn đề là, đối với mọi người, thông thường tốc độ gia tăng nội lực khi ăn thịt yêu thú không thể nào bằng ngồi hấp thu Linh khí rồi chuyển hóa thành nội lực được.
Nhưng Bộ Tranh dường như lại có điểm khác biệt. Tốc độ tăng trưởng nội lực của gã theo cách này dường như lại nhanh hơn so với tu luyện. Nói cách khác, gã có khả năng hấp thu thức ăn tốt hơn người khác, thịt yêu thú càng cao cấp thì càng nhanh. Hơn nữa, gã còn có thể ăn liên tục, mặc dù sẽ no nhưng lại không có cảm giác chướng bụng.
Nói một cách đơn giản, nếu như điều kiện cho phép, gã có thể liên tục ăn thịt yêu thú để gia tăng công lực. Đương nhiên, đó chỉ là mơ ước mà thôi, lấy đâu ra lắm thịt yêu thú như vậy!
Ăn uống như vậy, Bộ Tranh cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Thứ nhất, bản tính của gã rất háu ăn, hiện giờ lại có khả năng giúp ích cho tu luyện, vậy thì càng phải ăn nhiều. Thứ hai, gã hoàn toàn không biết chẳng ai ăn thịt yêu thú để gia tăng công lực cả. Gã chỉ nghĩ là người khác cũng giống như mình, cũng đều thu được hiệu quả tương tự.
Chính bởi nguyên nhân ăn thịt yêu thú có thể gia tăng công lực, Bộ Tranh mới tìm mọi biện pháp cắt thịt Thiết Đầu Xà. Cho dù cắt sạch thịt toàn thân của nó đi nữa, gã cũng vẫn không cảm thấy thỏa mãn. Đương nhiên, nếu như không được, gã cũng sẽ không cảm thấy mất mát.

Bình luận





Chi tiết truyện