chương 245/ 258

"Ầm!"

Đống tuyết nổ văng tung tóe, Đông Phương Như Mộng đi ra từ bên trng, dùng chân khí thổi bay tuyết bám trên người, khuôn mặt của nàng có chút đỏ bừng, cũng không phải bị băng tuyết đông lạnh, bằng công lực của nàng há có thể bị băng tuyết đông lạnh như vậy.

Mặt nàng đỏ chẳng qua là bởi một chuyện, đó là nàng lại bị Bộ Tranh đánh bay, rơi vào trong đống tuyết, nếu điều này bị người khác biết được mà nói, mặt mũi của bản thân chẳng biết giấu vào đâu a.

May mắn ở đây không có người khác!

Với lại, hiện tại nàng cũng không có thời gian suy nghĩ đến điều này mà nhìn chằm chằm về phía Bộ Tranh.

"Rốt cuộc bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới gì rồi?"

"Lục mạch lục trọng thiên." Bộ Tranh nói.

"..." Đông Phương Như Mộng tắt tiếng, từ trước tới nay nàng cứ đinh ninh rằng hiện giờ Bộ Tranh chỉ mới đạt hơn ngũ mạch mà thôi, vừa rồi cũng vì như thế cho nên nàng áp chế thực lực của mình xuống ngũ mạch ngũ trọng thiên, cho dù Bộ Tranh có cảnh giới ngũ mạch cửu trọng thiên thì nàng có ưu thế chân khí, vẫn có thể ứng phó.

Đương nhiên đây là đặt trong tình huống Bộ Tranh chưa tu luyện ra chân khí, bằng không tối đa cũng chỉ có thể áp chế xuống cảnh giới kém hơn một hai trọng thiên, xuống thêm nữa thì nàng cũng không được tự tin cho lắm.

Chẳng qua nàng không ngờ tới, cảnh giới của Bộ Tranh không ngờ đã là lục mạch lục trọng thiên, hơn nữa hắn còn tu thành chân khí, người có cảnh giới này, dù tối dạ thế nào đi nữa thì vẫn có thể tu luyện ra chân khí.

Sau khi nàng áp chế thực lực của mình xuống, đối mặt với người có cảnh giới cao hơn nàng đến những một mạch như Bộ Tranh, đương nhiên là sẽ không kịp phản ứng, không kịp tăng thực lực lên lại đã bị đánh bay rồi, bất quá năng lực phòng ngự của nàng cũng kịp phát động vào một khắc đó, giúp nàng ngăn trở được công kích, không khiến nàng bị thương.

Chỉ bất quá, việc nàng bị Bộ Tranh đánh bay là không thể chối cãi, sự việc này mà được truyền đi thì quả thật có chút dọa người, tuy rằng chỉ là không cẩn thận mà thôi, bởi vậy, nàng nhất định phải bắt Bộ Tranh giữ bí mật.

Bất quá hiện tại nàng không rảnh nói những lời này. Cả người nàng trở nên ngây dại khi nghe thấy cảnh giới của Bộ Tranh, nó đã hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng phong phú của nàng.

Nếu như chỉ là kém vài trọng thiên, dù cho nàng có giật mình kinh ngạc thì cũng không có khả năng ngây dại như bây giờ, đằng này là kém những một mạch cảnh giới, làm sao nàng lại không trở nên đờ đẫn cơ chứ?

"Lục mạch lục trọng thiên? Ngươi không gạt ta?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nói, mặc dù thời điểm Bộ Tranh ra chiêu, nàng cũng đã cảm giác được thực lực của Bộ Tranh, chẳng qua là chuyện này có chút khó tin, khiến nàng không nén nổi hỏi một chút.

"Chuyện này chỉ cần thử một làn là biết, ta lừa cô làm cái đếch gì?" Bộ Tranh tức giận nói.

"Ngươi tu luyện kiểu gì thế, giờ đây mới qua khoảng mười tháng, người từ tứ mạch đến lục mạch, nhất là cảnh giới lục mạch, đây là một trong những cửa ải khó khăn nhất của con đường võ đạo, năm đó ta phải mất đến hơn nửa năm mới có thể đột phá, rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?" Đông Phương Như Mộng nhìn chăm chú Bộ Tranh, nghĩ nát đầu vỡ óc cũng không thông được cái tốc độ này, những thiên tài trong thiên tài mà nàng từng nghe qua cũng không có được tốc độ này.

Thậm chí có thể nói, tốc độ của bọn họ đối diện với tốc độ của Bộ Tranh chỉ là cặn bã a!!

"Có thể là do lão đầu, mấy tháng kia mỗi ngày lão đều cho ta ăn nào là đan dược, nào là linh quả ngàn năm, nào là linh hạch vạn năm vân vân, ta cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa, khí đó cảnh giới của ta lên nhanh như tên bắn a." Bộ Tranh nói.

"À, nguyên lai là thế, bất quá, cho dù là vậy, tốc độ của ngươi cũng quá kinh người đi, với lại dường như cảnh giới của ngươi rất ổn định, vũ kỹ cũng rất không tồi." Đông Phương Như Mộng nói, tuy rằng Bộ Tranh chỉ mới ra một chiêu, nhưng một chiêu này cũng đủ để nàng nhìn ra rất nhiều điều rồi.

Thậm chí nàng còn cảm thấy được, bản thân mình nếu áp chế cảnh giới đến lục mạch lục trọng thiên cũng không nhất định có thể thắng được Bộ Tranh, thông thường mà nói, dưới loại tình huống này, nằng hẳn phải tất thắng mới đúng, cảnh giới của nàng cao hơn lục mạch lục trọng thiên không ít, dù tiếp tục áp chế thêm chút nữa vẫn là vô địch tuyệt đối, nhưng hiện tại thì cái tuyệt đối kia khả năng cao biến thành tương đối rồi.

"Vừa rồi không phải ta đã nói ta thiên tư thông minh sao, ai, trước kia ta cảm thấy bản thân rất ngốc, bây giờ ngoái đầu nhìn lại, mình không phải là đồ ngốc mà là quá thông minh mới làm cho người ta hiểu lầm." Bộ Tranh nói một cách rất nghiêm túc, chẳng qua dường như nó lại làm cho người nghe đối diện vô cùng khó chịu.

"Được rồi, mới khen có một câu mà đã tự sướng tận mây xanh rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ dùng thực lực thất mạch nhất trọng thiên để đấu với ngươi." Đông Phương Như Mộng nói, nàng quyết định không áp chế đến cảnh giới bằng với Bộ Tranh, không nói đến mệt chết mà chính mình lại không thể ngược đãi Bộ Tranh, điều này làm cho nàng khó xả nỗi giận a.

"A, không cần đâu, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi mà." Bộ Tranh không nghĩ tới Đông Phương Như Mộng lại làm như vậy, nhưng muốn nhận sai cũng đã chậm, vì thế, hắn cũng chỉ đành chống đỡ nàng.

Thất mạch nhất trọng thiên đối với lục mạch lục trọng thiên, khác biệt này vốn có thể nghiền nát, nhưng lại không hình thành kết quả nghiền nát đó, tuy rằng Bộ Tranh bị áp chế nhưng vẫn có thể tránh né được.

Đương nhiên, đây cũng là do Đông Phương Như Mộng khống chế lực lượng của mình, bằng không Bộ Tranh chẳng mấy chốc đã bị đánh bại rồi, dù sao nàng vốn không phải là đối thủ thất mạch nhất trọng thiên bình thường, mà là đối thủ áp chế cảnh giới xuống thất mạch nhất trọng thiên.

Với lại, sự chênh lệch giữa một cảnh giới quả thật rất lớn, nếu như nàng áp chế đến lục mạch cửu trọng thiên thì sẽ đỡ cho Bộ Tranh hơn nhiều.

Tuy nhiên, dưới tình huống này, Bộ Tranh vẫn có thể hoàn thủ phản kích, điều này làm cho nàng rất kinh ngạc, mà cùng lúc đó, nàng phát hiện ra kiếm pháp của Bộ Tranh vô cùng kinh dị khiến nàng cực kỳ chấn động, dương như kiếm pháp tinh diệu đó có thể làm cho vũ kỹ của Đỉnh Thiên thần giáo ảm đạm thất sắc.

Tuyệt đối là không phải do Liễu Nhất Kiếm dạy mà là kỳ ngộ của bản thân Bộ Tranh, mà cụ thể là kỳ ngộ gì thì nàng không tiện hỏi, kỳ ngộ của mỗi người đều là bí mật cá nhân, há lại tùy tiện nói cho người khác biết, mình cũng giống như vậy, cho tới bây giờ chưa hề nói với người khác.

Khiến nàng cảm thấy bất ngờ nhất chính là dường như Bộ Tranh có thể nhìn thấu chiêu thức của nàng, tựa hồ chỉ dùng qua một lần là liền bị hắn tìm ra nhược điểm, đây là trùng hợp sao?

Chắc là không đâu, vì nó lại xuất hiện rồi...

Vào lúc này Đông Phương Như Mộng xuất ra một chiêu tâm đắc của mình, mà chiêu thức tâm đắc dĩ nhiên là sẽ được sử dụng vài lần, hiện giờ chiêu này xuất ra vào thời điểm mà nàng cho rằng là tốt nhất, nhưng rất nhanh đã bị Bộ Tranh bắt được nhược điểm và phản kích.

Thanh Vân nhất kiếm của Bộ Tranh lập tức công kích vào nhược điểm, đâm phá phòng ngự của Đông Phương Như Mộng, chỉ có điều là khi sắp chạm vào Đông Phương Như Mộng thì không hiểu sao lại vô pháp tiến thêm, bị chân khí hộ thể của Đông Phương Như Mộng chặn mất.

"Không tồi, cư nhiên có thể phá chiêu thức của ta, tuy rằng chưa tính là chiêu thức đắc ý nhất của ta, nhưng cũng coi như là không tồi rồi, chẳng qua, ngươi phá chiêu cũng vô dụng, thực lực khác biệt làm cho mặt phòng ngự có khác biệt rất lớn, cho dù ta đứng yên cho ngươi đâm thì ngươi cũng không thể đâm lọt vào trong cơ thể của ta." Đông Phương Như Mộng nói, tuy nhiên, nàng lại không hề cảm thấy câu nói này của mình có chút mờ ám.

"Ta không đâm lọt được vào thân thể của cô..." Bộ Tranh lập lại sau đó nhíu máy tự hỏi.

"..." Sau khi Đông Phương Như Mộng nghe thấy Bộ Tranh lặp lại câu nói của mình, nàng mới ngớ ra những lời này có chút đen tối, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, nhất là nhìn thấy bộ dáng tự hỏi hiện giờ của Bộ Tranh, nàng càng trở nên tức giận, nàng còn tưởng rằng Bộ Tranh đang suy nghĩ lung tung gì đó.

"Hỗn đản, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?" Đông Phương Như Mộng quát lên một tiếng, quyền đầu vang lên rốp rốp.

"Ta đang suy nghĩ làm cách nào để đâm vào cơ thể của cô." Bộ Tranh thành thật hồi đáp, hắn vừa mới nghĩ đến một chuyện, tuy rằng mình có thể phá chiêu, nhưng gặp phải người có cấp bậc vượt trội như Đông Phương Như Mộng thì phá chiêu chẳng có tác dụng con mợ gì, bản thân mình căn bản không có năng lực thương tổn đối phương.

Bởi vậy, hắn đang nghĩ tới một loại vũ kỹ, có thể đề thăng năng lực phá vỡ phòng ngự của mình, theo lời hắn mà nói, chẳng qua là nghĩ biện pháp đâm kiếm vào cơ thể của Đông Phương Như Mộng, nhưng mà lời nói này lại khuyết thiếu một số từ để bổ nghĩa cho nên mới khiến cho nó trở thành ám muội như vậy.

"Hỗn đản!" Đông Phương Như Mộng bạo phát, xuất ra một chiêu toàn lực, mà sau khi phát chiêu, nàng có hơi hối hận, nếu chiêu này đánh trúng Bộ Tranh thì hắn không chết cũng trọng thương,

Nàng lập tức thu hồi lực lượng hơn phẩn nửa, bất quá chiêu thức vấn triển khai như cũ...

"A..."

Bộ Tranh hú lên một tiếng, lập tức tế ra một chiêu vũ kỹ trận pháp, cũng là vũ kỹ trận pháp duy nhất hắn biết —

"Kiếm trận, kiếm ảnh thuật!"

Chỉ thấy một thanh cự kiếm chắn ngang trước mặt Bộ Tranh, chặn lại một chiêu kia của Đông Phương Như Mộng, sau đó bùng nổ một cách hoa lệ...

Bởi vì Đông Phương Như Mộng vừa mới khống chế giảm bớt lực lượng cho nên có chút không kịp khống chế cơ thể mình, bị đánh bay đi mấy bước, sau đó hạ xuống mặt đất, mặc dù có chút không vững nhưng hai chân vẫn chạm xuống mặt đất.

"Chiêu thức vừa rồi của ngươi gọi là gì?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh, nàng thấy chiêu thức kia hẳn là kiếm ảnh thuật, đây là một chiêu thức kiếm trận rất phổ biến ở Đỉnh Thiên thần giáo, nàng cũng biết, mà Bộ Tranh biết cũng rất bình thường.

Tuy nhiên, kiếm ảnh thuật vừa rồi của Bộ Tranh hoàn toàn không giống với kiếm ảnh thuật bình thường, không ngờ hắn hợp kiếm ảnh lại với nhau tạo thành một thanh cự kiếm, kiếm ảnh vốn dùng để công kích, hắn đem dùng làm phòng ngự.

Mặc dù biến hóa này của Bộ Tranh rất xảo diệu, cũng vừa khéo ứng phó với tình huống mới nãy, giúp hắn không chịu chút tổn thương nào, nhưng loại vũ kỹ trận pháp này còn có thể biến hóa như vậy sao? Vì cớ gì mình lại không biết chứ?

Nàng chỉ biết rằng, kiếm ảnh thuật luyện càng thuần thục thì uy lực càng lớn, cũng chính là số lượng kiếm ảnh càng ngày càng nhiều, mà không phải là hợp lại cùng một chỗ, hơn nữa, muốn hợp lại cũng không phải dễ như vậy, điều này cần phải điều chỉnh trận pháp để hoàn thành, vũ kỹ trận pháp chính là tung ra trận pháp, nếu trận pháp cải biến thì tự nhiên hiệu quả cũng cải biến.

Kiếm ảnh thuật của Bộ Tranh không còn là kiếm ảnh thuật nguyên bản nữa rồi, là kiếm ảnh thuật đã bị hắn chỉnh sửa, mà đây không phải là điều vũ giả bình thường có thể thay đổi, trừ phi là người có trình độ nhất định về trận pháp và vũ kỹ, mà người như vậy tại Đông Việt thần châu không có được bao nhiêu.

Tuy nhiên Bộ Tranh không biết đến điều này, hắn chỉ cảm thấy đây vẫn là kiếm ảnh thuật mà thôi.

"Đây là kiếm ảnh thuật."

"..., kiếm ảnh thuật ngươi chỉnh sửa?" Đông Phương Như Mộng trầm mặc một hồi hỏi.

"Ừm, ta cảm thấy có đôi khi chỉ vẻn vẹn kiếm ảnh thôi cũng không đủ dùng, cho nên mới tập hợp tất cả kiếm ảnh lại vào cùng một chỗ..." Bộ Tranh nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, dường như hắn đang nghĩ về cái gì sâu và xa lắm, đương nhiên không vào đâm sâu và đâm xa vào cơ thể Đông Phương Như Mộng rồi :))

"..." Đông Phương Như Mộng thấy Bộ Tranh đang nói lại ngẩn người thì cũng không biết nói gì, nàng đợi bên cạnh Bộ Tranh một hồi, Bộ Tranh vẫn không hề nhúc nhích, cho đến lúc nàng rời đi, Bộ Tranh cũng không hề cử động.

Nàng hiểu được, tình huống của Bộ Tranh gọi là đốn ngộ, vậy mình cũng không thể gây ảnh hướng đến hắn, mà đấu loại và ngày mai, nếu như hắn không kịp đến tham gia thì nàng đành phải chơi chiêu thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện