Sáng sớm, Tần Sương giống như bình thường, rời giường luyện kiếm, mà vào lúc này, nàng nghe thấy bên cạnh tựa hồ cũng có người đang luyện kiếm, nàng liên đột nhiên nhớ ra, Bộ Tranh đang ngụ ở bên cạnh.
Đây là thói quen hằng ngày của nàng mỗi sáng sớm, bởi vậy mãi đến giờ khắc này, nàng mới nhớ tới, Bộ Tranh được mình an bài ở trong viện tử bên cạnh.
Ngay lúc này, Tần Sương bỏ kiếm xuống, âm thầm phi thân lên trên tường, đi nhìn lén kiếm pháp của Bộ Tranh, vốn đây chỉ là nàng nổi lòng quấy phá cho vui, nhưng sau đó nàng lại phát hiện lần nhìn lén này, giúp nàng có được một thu hoạch không nhỏ.
Sau khi leo lên trên tường, nàng ngồi nhìn kiếm pháp của Bộ Tranh, vốn, nàng cho rằng kiếm pháp của mình đã rất không tồi rồi, nhưng sau khi quan sát kiếm pháp của Bộ Tranh, nàng dường như cảm thấy được, kiếm pháp của mình lại đột nhiên trở nên có chút tầm thường.
Kiếm pháp Bộ Tranh đang tu luyện chính là Thanh Vân kiếm pháp, sau khi phát hiện ra chiêu kiếm pháp ẩn tàng trong Thanh Vân kiếm pháp, Tần Sương không tiếp tục luyện kiếm pháp này nữa, bởi vì nàng cảm thấy kiếm pháp này quá yếu, nhưng ngay bây giờ, nàng đột nhiên phát hiện, Thanh Vân kiếm pháp này không hề yếu như mình tưởng tượng, mà là do chính mình không nắm giữ được tinh túy trong đó.
Chỉ có điều muốn tu luyện tới trình độ này, tin tưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng, đây đã là tu luyện tới đại thành, không, đã có chút cảnh giới xuất thần nhập hóa, biến mục nát thành thần kỳ.
Hiện tại mỗi một chiêu Thanh Vân kiếm pháp của Bộ Tranh, tựa hồ đều ẩn chứa một loại quy tắc trong thiên địa, khiến người ta không cách nào kháng cự, không ngờ hắn có thể tu luyện kiếm pháp bình thường như thế tới loại trình độ này, xem ra tiểu sư đệ này quả nhiên là một kỳ tài ngút trời, chỉ là đến giờ chưa được ai phát hiện.
Trong lúc Tần Sương đang suy tư, đột nhiên phát hiện chiêu thức của Bộ Tranh lại sản sanh biến hóa, phát ra một loại chiêu thức vừa giống vừa không giống với Thanh Vân kiếm pháp, đó chính là chiêu mà nàng học trộm được lúc trước, là tuyệt chiêu mà hiện tại nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, kiếm pháp cái thế tưởng như đã thất truyền - nghịch thiên tuyệt kiếm.
Chiêu kiếm pháp này sở dĩ gọi là nghịch thiên tuyệt kiếm cũng là vì hiệu quả của chiêu kiếm pháp này có phần nghịch thiên, công lực càng mạnh, uy lực càng lớn, hơn nữa cảnh giới dưới lục mạch vẫn có thể sử dụng, điều này rất ít thấy, thuộc về loại vũ kỹ cấp bát tinh.
Vũ kỹ cấp tam tinh thì đại biểu cho kiếm pháp này dù cho thăng cấp đến cảnh giới bát mạch cũng có thể sử dụng, dưới cảnh giới bát mạch, có thể trở thành một loại cấm chiêu, cảnh giới càng thấp, hiệu quả của cấm chiêu càng mạnh, đương nhiên, đây là nói về hiệu quả của cảnh giới khác nhau, do đó biên độ tăng phúc ở cảnh giới khác nhau thì phát huy ra khác nhau.
Tần Sương phát hiện, khi Bộ Tranh tu luyện chiêu kiếm pháp này, so với lúc nàng tu luyện, nó càng thêm hoàn mỹ, uy lực tự nhiên cũng cường đại hơn.
Xem ra, bản thân mình vẫn còn đánh giá thấp thiên phú của tiểu sư đệ này, vốn nghĩ rằng, sau khi mình phát hiện ra chiêu kiếm pháp kia, kiếm pháp lĩnh ngộ hẳn so với hắn mạnh hơn rất nhiều, cho dù hắn phát hiện ra cũng chẳng sao cả, mình có thể tiếp tục tìm tòi khám phá lĩnh ngộ kiếm pháp này đến trình độ cường đại hơn, so với hắn hẳn mau hơn rất nhiều.
Bây giờ nhìn lại, tựa hồ chính mình cũng không hề mạnh hơn hắn, thậm chí còn bị hắn siêu việt rất nhiều.
Nhìn một hồi Tần Sương liền mê mẩn, đây tự nhiên là mê mẩn kiếm pháp, không phải vì mê mẩn nhìn Bộ Tranh luyện kiếm, nàng từ trong kiếm pháp của Bộ Tranh, thu được rất nhiều lĩnh ngộ, rất nhanh, nàng vô thức nhảy xuống đất, sau đó bắt đầu thi triển ra những lĩnh ngộ trong đầu mình, củng cố lĩnh ngộ của mình.
Mãi cho đến khi nàng tỉnh lại từ trong lĩnh ngộ, mắt bắt đầu chú ý sự tình xung quanh, lúc này, nàng phát hiện Bộ Tranh đang an vị ở một bên, phía trước có một cái lò luyện đan, tựa hồ đang luyện đan bên trong.
"Bộ Tranh, sao ngươi lại chạy đến chỗ ta luyện đan?" Tần Sương thu hồi kiếm, hỏi Bộ Tranh.
"Cái gì mà chỗ cô chứ, là cô nhảy đến chỗ ta luyện kiếm, đúng rồi, làm sao cô biết chiêu Thanh Vân nhất kiếm này? Cô cũng phát hiện sao?" Bộ Tranh vừa nhìn đan lô vừa trả lời.
"..." Tần Sương giờ mới để ý, chính mình mơ mơ màng màng không ngờ nhảy đến viện tử của Bộ Tranh, vừa rồi còn đi chất vấn Bộ Tranh, thật là có điểm xấu hổ.
Bất quá, cảm giác xấu hổ này không kéo dài bao lâu, bởi vì nàng nghe thấy Bộ Tranh nói một danh từ :" Thanh Vân nhất kiếm?"
"Đúng vậy, chính là Thanh Vân nhất kiếm, ta chính là phát hiện ra trong Thanh Vân kiếm pháp, nguyên lai bên trong Thanh Vân kiếm pháp lại có thể chắp vá ra một chiêu kiếm pháp, ta còn tưởng rằng chỉ có một mình ta phát hiện, không nghĩ tới cô cũng phát hiện, không hổ là Tần sư tỷ." Bộ Tranh dùng tay đánh ra vài thủ thế về phía lò luyện đan kia, đồng thời nói tiếp.
"..." Tần Sương trầm mặc một hồi, từ trong lời nói của Bộ Tranh, nàng có thể nghe ra được, Bộ Tranh chính là cảm giác được một chiêu kiếm pháp này, là do hắn phát hiện một cách ngẫu nhiên, hắn cũng không hề hoài nghi đến chiêu kiếm pháp này được người ta giấu vào bên trong, chỉ cảm thấy khả năng này là sự trùng hợp.
Tiếp theo, hắn cho rằng Tần Sương biết được chiêu này là do Tần Sương tự mình lĩnh ngộ ra, không có liên quan đến hắn.
" Bộ Tranh!" Tần Sương hơi nghiêm túc nói.
"Sao vậy?" Bộ Tranh thuận miệng hỏi, hắn cũng không chú ý tới biểu tình của Tần Sương.
"Nếu ta cho ngươi biết, mục đích ta đến Thanh Vân kiếm phái là vì chiêu kiếm pháp này, ngươi nghĩ sao?" Tần Sương hỏi.
"Điều này rất bình thường, vốn chuyện cô ở Thanh Vân kiếm phái đã rất không bình thường rồi, tư nguyên của Thanh Vân kiếm phái căn bản không thể so với ở đây, cô chẳng khác nào là chấp nhận buông bỏ nhiều thứ mà đi, loại kiếm pháp này quả thật rất có giá trị, à à, ý của cô là chiêu kiếm pháp này được người ta cố tình đặt bên trong Thanh Vân kiếm pháp sao?" Sau khi Bộ Tranh nghe thấy câu hỏi của Tần Sương, liền lập tức hiểu ra lai lịch của chiêu kiếm pháp kia, hóa ra có người cố ý giấu bên trong Thanh Vân kiếm pháp.
Chỉ có điều, hắn có điểm không nghĩ ra -
"Vì sao không nghe ai nói qua chuyện này, tại sao chỉ có hai người chúng ta phát hiện ra chiêu kiếm pháp này?"
"Rất đơn giản, bởi vì chiêu kiếm pháp này được che giấu quá khéo, bỏ một đóa hoa xen lẫn trong bụi hoa đồng loại, làm sao ngươi có thể biết được đó là đóa hoa nào?" Tần Sương nói.
"Cũng không đúng lắm, ta phát hiện ra rồi đó." Bộ Tranh hiểu được đạo lý nàng nói, nhưng chỉ không rõ, nếu đã thế, tại sao còn bị mình phát hiện ra?
"Đúng vậy, chính là ngươi phát hiện ra, cũng chỉ có mình ngươi mới có thể phát hiện được." Tần Sương nhìn Bộ Tranh nghiêm túc nói.
"Nhưng cô cũng phát hiện ra mà, chúng ta đều cùng phát hiện." Bộ Tranh nói.
"Không phải chúng ta, chỉ ngươi phát hiện thôi, khi đó là ta nhìn ngươi luyện kiếm mà lĩnh ngộ ra, ta học trộm thôi." Khi Tần Sương nói tới đây, mặt hơi đỏ lên, trộm liếc Bộ Tranh, tựa hồ như một hài tử đã làm sai chuyện gì.
"Khi đó, không phải cô đi rồi sao?" Bộ Tranh hồi tưởng một chút, lúc đó cũng chỉ có hắn và Tú Anh, Tần Sương thì đã sớm rời đi.
"Ta có quay trở lại, muốn đưa cho ngươi một tín vật, sau đó nhìn thấy ngươi ngộ ra chiêu kiếm pháp này, cho nên ta mới học trộm, sau đó âm thâm rời đi..." Tần Sương đáp lời.
"À, tín vật đâu, vì sao không đưa ta?" Bộ Tranh hỏi, tựa hồ hắn đối với chuyện bị học trộm hoàn toàn không thèm để ý, hắn quan tâm hơn đế cái tín vật kia.
"..., ngươi cũng không hỏi xem vì sao ta học trộm võ công của ngươi, không báo cho ngươi một tiếng đã đi rồi sao?" Tần Sương nói, nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định sẽ chất vấn, mà không phải hỏi đến cái tín vật gì đó, ít ra là không hỏi vấn đề này trước.
"Học thì học thôi, điều này có quan hệ gì, cũng không phải của ta." Bộ Tranh không sao cả nói, vốn chiêu kiếm pháp này cũng không phải do hắn sáng tạo, hắn chỉ là ngộ ra mà thôi, bị người ta học thì cũng học rồi, dù sao cũng đã là sự thật không thể thay đổi.
"Ngươi thật khoáng đạt, ngươi có biết giá trị của chiêu kiếm pháp này hay không, sở dĩ hiện tại ta được nổi tiếng như vậy, cũng bởi vì ta có được chiêu kiếm pháp này." Tần Sương nói, đối với việc này, nàng không muốn giấu diếm Bộ Tranh.
"A, là nhờ vào chiêu kiếm pháp này? Chiêu kiếm pháp này lợi hại vậy sao? Ta còn tưởng rằng chỉ lợi hại hơn Thanh Vân kiếm pháp mà thôi, không thể nào so được với kiếm pháp cao minh của Thần Kiếm vương triều." Bộ Tranh có chút không tin tưởng nói.
"Đương nhiên không phải, kiếm pháp của Thần Kiếm vương triều so với chiêu kiếm pháp này yếu hơn rất nhiều, cho dù đặt ở trong thế lực cấp huyền tam phẩm trở lên cũng là đánh đâu thắng đó, chỉ cần cảnh giới thực lực phù hợp là được." Tần Sương lắc đầu nói.
"Không phải chứ, chiêu này lợi hại vậy sao?" Bộ Tranh vẫn còn không tin, chủ yếu là không tin được kiếm pháp mà mình cảm thấy rất bình thường không ngờ lại có uy lục lớn đến như thế.
Nếu đặt chiêu này bên cạnh phá thiên nhất kiếm và kinh vân nhất đao của Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình, đó quả thực là ánh sáng đom đóm với ánh sáng mặt trời.
Điều này cũng thuyết minh, hai người Lăng Ngạo Tuyết rất bất phàm.
Nếu luyện thành một chiêu trong đó, không phải có thể quét ngang thế lực cấp huyền sao?
Trên thực tế, không chỉ nói thế lực cấp huyền, cho dù là thế lực cấp địa lục phẩm trở xuống, dựa vào một trong những chiêu này, cũng có thể hoàn hoành không sợ.
Bất quá, trước mắt đối với Bộ Tranh mà nói, muốn học được chiêu thức như vậy còn quá sớm, hiện tại với hắn mà nói, kiếm chiêu được hắn gọi là Thanh Vân nhất kiếm, so với nhất kiếm phá thiên còn có tác dụng hơn nhiều.
Vũ kỹ quá cao không có thực lực khu động thì chủ yếu giống như khoa chân múa tay.
"Đương nhiên, chiêu kiếm pháp này gọi là nghịch thiên tuyệt kiếm, là được một vị tuyệt thế cao thủ sử kiếm sáng tạo vào mấy ngàn năm trước, bằng chiêu kiếm pháp này, hắn thậm chí đã đánh bại tuyệt đỉnh cao thủ có cảnh giới cửu mạch. Trải qua không biết bao nhiêu năm, bởi vì nhiều nguyên nhân, chiêu kiếm pháp này bị thất truyền, mà thủy tổ của Thanh Vân kiếm phái, chính là truyền nhân nắm giữ kiếm pháp này, bất quá bởi vì một vài nguyên nhân, hắn không thể tiếp tục bước tiếp trên võ đạo, cho nên mới thoái ẩn ở một địa phương nhỏ như Thất Tinh quốc."
Tần Sương lấy tay mân mê búi tóc hơi loạn, tiếp tục nói :"Sau đó, hắn dựa vào Thất Tinh quốc sáng lập Thanh Vân kiếm phái, bởi vì nghịch thiên tuyệt kiếm là sau khi hắn từ trần mới thất truyền, cho nên rất ít người nghĩ đến chuyện tìm manh mối trên người hắn, mà số rất ít người kia cũng giống như như ta, đều tìm mãi không thấy, nếu không nhờ có ngươi, ta khi đó chỉ có thể trở về tay không, trở thành một trung tầng bình thường của Tần gia.
"Cho nên, cô muốn cảm tạ ta, đưa tín vật cho ta." Bộ Tranh xòe tay ra.
"..." Tần Sương đang muốn nói tiếp mới lầy cảm kích Bộ Tranh, kết quả bị Bộ Tranh làm nghẹn giọng, nàng ngừng ý tưởng này lại, dùng ngọc thủ của nàng vỗ Bộ Tranh một cái, sau đó mắt liếc Bộ Tranh.
"Ngươi đã đến đây rồi thì cần tín vật gì nữa, hiện tại ta sẽ là tín vật của ngươi, được rồi chứ."
"Không thể, ta muốn thực tế một chút, cô cho ta một khối kim bài đi."
"..."
Không ngờ trong mắt ngươi, ta còn không bằng một khối kim bài a...
Bình luận
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1