chương 15/ 258


"Đệ tử tạp dịch? Vậy thì ngươi có thể." Dường như cảm thấy có phần xấu hổ nên Lưu lão đã đồng ý cho Bộ Tranh gia nhập vào Thanh Vân Kiếm Phái, làm một đệ tử tạp dịch.
Không phải do lão sợ sự việc vừa rồi vỡ lở ra. Nói không chừng, chiêu kiếm pháp đó của Bộ Tranh chỉ là ăn may nhất thời. Hơn nữa, công lực của Bộ Tranh chưa đủ, cho dù kiếm pháp cao minh đến mấy cũng vô dụng, khi so chiêu với người khác, nhiều khả năng sẽ phải nhận phần thua, nên chắc chắn sẽ không phát hiện ra vấn đề này.
Hơn nữa, trong tình huống bình thường, mình có thể dùng một chiêu là đánh bại đối phương, mà khi sử dụng chiêu này thậm chí còn không dùng tới một thành công lực, vậy thì không ai có thể phát hiện ra vấn đề này.
Còn một điều nữa, lão khẳng định thiên phú về mặt luyện khí của Bộ Tranh thật sự tầm thường. Đã mười lăm tuổi rồi mà cũng chỉ ngang ngửa với người hơn mười tuổi, đó là còn dùng cái tiêu chuẩn vẫn thường dùng để đánh giá người bình thường. Qua đó đã chứng tỏ, thiên phú của gã thấp hơn mức trung bình.
Cho dù có tốt đến mấy, không có công lực thâm hậu làm hậu thuẫn, thì kiếm pháp đó cũng chỉ là đồ bỏ. Giống như lúc này vậy, Lưu lão đứng yên cho mà đánh, Bộ Tranh cũng không thể nào làm lão bị thương.
Thiên phú như vậy, lại phải làm công việc của một đệ tử tạp dịch, không có bao nhiêu thời gian để tu luyện, sẽ nhanh chóng bị người khác níu chân. Cả cuộc đời, muốn đột phá đến cảnh giới Tam Mạch thì phải thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.
Đúng ra, với thiên phú như vậy, ngay cả làm đệ tử tạp dịch của Thanh Vân Kiếm Phái cũng không đủ cách, chỉ có thể gia nhập những môn phái nhỏ hơn. Tuy nhiên, hiện giờ Lưu lão cảm thấy có phần áy náy, nên mới đồng ý cho Bộ Tranh gia nhập môn phái.
"Cảm ơn Lưu lão!" Bộ Tranh nói lời cảm tạ. Gã nên nói lời cảm tạ, bởi thế này ít ra cũng tốt hơn nhiều so với mong muốn của gã. Thực ra gã chỉ nhắm vào những môn phái nhỏ hơn rất nhiều so với Thanh Vân Kiếm Phái.
"Ừm, ngươi đi xuống đi!" Lưu lão gật đầu, mặt dạn mày dày tiếp nhận lời cám ơn đó. Lão cảm thấy, với thiên phú như vậy mà Bộ Tranh có thể bước chân vào Thanh Vân Kiếm Phái, thì đích xác phải cảm tạ mình.
"Thế nhưng, Lưu lão. . ." Bộ Tranh vẫn chưa chịu đi xuống, mà vẫn tiếp tục đứng đấy.
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trở thành đệ tử ngoại môn? Thế này đã là giới hạn cuối cùng rồi. Nếu muốn trở thành đệ tử ngoại môn, sau này ngươi hãy tiếp tục cố gắng. Chỉ cần ngươi có thể đạt tới cảnh giới Nhị Mạch là có thể." Lưu lão khẽ nhíu mày, lầm tưởng Bộ Tranh được đằng chân lân đằng đầu, nên có phần mất hứng.
Lúc trước là ta có lòng tốt. Nếu như ngươi không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách ta.
"Trở thành tạp dịch đệ tử đã là tốt lắm rồi. Vãn bối không muốn trở thành đệ tử ngoại môn." Bộ Tranh lắc đầu, gã không hề hy vọng xa vời như vậy.
"Vậy ngươi còn có chuyện gì?" Lưu lão hỏi.
"Kiếm này đã bị ngài đánh gãy, ngài nên bồi thường mới phải." Bộ Tranh cầm thanh kiếm gãy, nói.
". . ."
Lập tức mọi người cứng họng. Chỉ vì một cây kiếm sắt hỏng mà ngươi lại muốn bắt Lưu lão bồi thường? Không may làm Lưu lão mất hứng, cái suất đệ tử tạp dịch của ngươi cũng coi như là chưa có.
"Bộ Tranh, chỉ là một thanh kiếm sắt hỏng thôi mà, ta sẽ cho ngươi thanh khác." Tú Anh lập tức bước lên, kéo Bộ Tranh xuống.
"Ngươi tặng thì ta nhận. Nhưng thanh kiếm này tiền bối vẫn phải bồi thường chứ, phá hỏng đồ người khác thì phải bồi thường." Bộ Tranh rất chân thành nói, "Đấy là ta mẹ nói."
". . ."
Thì ra đầu óc tiểu tử này có chút vấn đề.
"Thanh kiếm này coi như là ta bồi thường cho ngươi, so với kiếm của tân thủ môn phái thì tốt hơn rất nhiều, nó được ta phát hiện ra trong một cái di tích cổ." Tuy rằng cảm thấy đầu óc Bộ Tranh có vấn đề, nhưng Lưu lão lấy từ trong Túi càn khôn ra một thanh kiếm, coi như bồi thường.
Dù sao mình cũng là người có thân phận địa vị, làm sao có thể so đo với một tên tiểu tử. Nhất là đầu óc tiểu tử này còn có vấn đề, vậy thì càng không thể rồi. Làm như vậy sẽ khiến cho người khác chê cười.
Mà thứ bỏ ra cũng không thể quá mức khó coi, nếu không thì thực sự có lỗi với thân phận của mình. Vừa may lúc này có một thanh cổ kiếm nhặt được trong di tích cổ, mặc dù thế nào cũng có chút lai lịch, nhưng lại giống khúc gân gà.
Thanh kiếm này có phẩm chất phi thường không tồi, phi thường cứng rắn, tuyệt đối là phi thường của phi thường. Kể cả là một vũ khí cấp bậc Bảo Khí cũng chỉ đến như vậy là cùng. Nhưng nó lại chỉ có duy nhất ưu điểm này. Trên kiếm không có trận pháp nên không thuộc về trận binh, ngay cả độ sắc bén cũng không có. Đừng nói là dùng nó chém người có cấp bậc thế này, kể cả là có chém người mới có cảnh giới Nhất Mạch cũng không tạo thành vết thương, cùng lắm chỉ có tác dụng như một cây đoản côn.
Cho dù có độ sắc bén đi nữa, thì nó cũng không phải là vũ khí trận binh, cùng lắm chỉ là Danh Khí mà thôi. Nếu nói như vậy, vũ khí được tôn xưng là Bảo Khí thì tối thiểu phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất là chất liệu của bản thân nó phải đạt tới một trình độ nhất định. Điều kiện còn lại chính là phải có trận pháp công kích hoặc là phụ trợ, là vũ khí thuộc về trận binh.
Trận pháp là điều mấu chốt quyết định phẩm cấp vũ khí, mà trận pháp lại phụ thuộc vào bản thân chất liệu của vũ khí. Cho nên, trên đời không có khả năng xuất hiện vũ khí vừa có cực phẩm trận pháp vừa có chất liệu kém. Bởi vậy, cũng có thể nói chất liệu là nền tảng của trận binh. Nền tảng tốt bao nhiêu thì trận pháp có thể khắc lên cũng sẽ tốt bấy nhiêu.
Mà trận binh có trận pháp cũng không nhất định có thể được gọi là Bảo Khí. Danh Khí mới chỉ chạm mốc đến trận binh. Trận khí có trận pháp cũng có thể liệt vào cấp bậc Danh Khí. Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt hiếm hoi, những trận khí sinh hoạt thông thường đều ở cấp bậc Phàm Khí.
Thanh kiếm này, tuy có độ sắc bén của cấp bậc Bảo Khí, nhưng ngay cả Danh Khí cũng không xứng, chỉ đáng được gọi là Phàm Khí. Không có trận pháp, vừa không có độ sắc bén, có thể nói là vô duyên với hai từ Danh Khí.
Tuy nhiên, đối với Bộ Tranh, thế này có thể nói đã là tốt lắm rồi. Bởi vì cái thanh kiếm sắt kia của gã ngay cả Phàm Khí cũng còn không xứng, chỉ là một sản phẩm được chế tạo bằng sắt, đồng cấp với những đồ vật như cuốc xẻng mà thôi.
Còn một điều nữa, trận khí tốt nhất của Thất Tinh Quốc chính là Bảo Khí. Số lượng bảo khí cấp thấp vô cùng ít ỏi, vũ khí của đại bộ phận các cao thủ Thất Tinh Quốc đều là Danh Khí có phẩm chất tốt hơn một chút so với những Danh Khí thông thường.
Hiện giờ vũ khí của Lưu lão cũng là một Danh Khí, Danh Khí thượng phẩm, Hàn Sương Kiếm!
Có thể suy đoán ra, thanh kiếm này của Bộ Tranh cũng coi như không tệ, tốt hơn nhiều so với vũ khí làm cảnh do môn phái phát đồng loạt. Những vũ khí đó chỉ là Phàm Khí hạ phẩm, còn thanh kiếm này của hắn dẫu sao cũng có thể coi là Phàm Khí thượng phẩm.
Điều này đã giúp cho gã được vênh váo đắc ý trước mặt Tú Anh -- rất nhiều lần!
Nhưng Tú Anh lại cảm thấy gã làm như vậy thì tương đối ngu dốt. Vì một thanh kiếm mà đắc tội với một nhân vật cao cấp, bởi thế cho nên đã bị điều đến một nơi hầu như chẳng có ma nào thèm để ý.
"Cảm ơn tiền bối, thanh kiếm này có tên tuổi gì không?" Hiện giờ Bộ Tranh hoàn toàn không nghĩ tới sau này có chuyện gì xảy ra, mà chỉ cười ngơ ngẩn, thầm hô trong lòng "Có lời rồi" .
"Một thanh kiếm vô danh, không có bất kỳ tên tuổi danh hiệu nào, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi." Lưu lão hờ hững trả lời, nhìn Bộ Tranh một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Có thể nói, lúc trước lão còn thoáng có ý nghĩ, có lẽ sẽ lưu ý dù chỉ là một chút xem Bộ Tranh có thiên phú về mặt Kiếm Đạo hay không. Nhưng hiện giờ, lão đã hoàn toàn quên tuột. Ngay sau khi bảo người khác sắp xếp cho Bộ Tranh tới một nơi không có tiền đồ nhất, lão lập tức cho Bộ Tranh vào dĩ vãng.
Đối với Bộ Tranh, có thể nói đây là một chuyện tốt. Mà sự sắp đặt đó cũng giúp cho Bộ Tranh càng lẫn sâu vào trong hàng ngũ vô danh tiểu tốt, duy trì một mạch như vậy rất nhiều năm.
"Đầu óc ngươi có phải đã bị lừa đá rồi không? Chỉ vì một thanh kiếm sắt hỏng mà có lỗi với một vị đại nhân vật có đáng hay không?" Sau khi thành công đánh lạc hướng sự chú ý của tất cả mọi người khỏi cái tên tiểu nhân vật Bộ Tranh, Tú Anh mới quay sang nói chuyện với gã, nếu không thì thật sự là không gánh đỡ nổi người này.

Bình luận





Chi tiết truyện