Bởi đã đoán được mục đích của Bộ Tranh, con trai của Môn chủ Thái Huyền Môn dường như muốn thể hiện ra năng lực xử lý công việc mình, hoặc là cũng có thể là muốn tát vào mặt Lăng Vân Tông, Lăng Vân Tông các ngươi bị một tên đệ tử tạp dịch làm loạn như vậy, cuối cùng lại phải nhờ Thái Huyền Môn chúng ta chùi đít cho.
"Tuyết Cơ, ngươi đi ngăn cản gã lại, dùng Thần Long Kích của ngươi ấy." Con trai của Môn chủ Thái Huyền Môn ra lệnh.
"Vâng!" Hàn Tuyết Cơ lạnh lùng trả lời, sau đó phi thân lao vọt đi chặn đường Bộ Tranh, đồng thời lôi một cây Thanh Long Kích từ bên trong Càn Khôn thủ trạc ra, cũng chính Thần Long Kích theo cách gọi của bọn họ. (Thanh Long Kích là một loại kích chỉ có một ngạnh bên cong theo hình lưỡi liềm, Phương Thiên Kích thì cả hai ngạnh đều như vậy - TG)
Kích thực ra là loại binh khí có thể dùng theo cả hai cách nặng và nhẹ, có thể đấu sức mạnh với binh khí nặng, cũng có thể đấu kỹ xảo với binh khí nhẹ. Nếu như có thể sử dụng theo cả hai cách nặng nhẹ, coi như đã xác định bản thân binh khí này thuộc về hạng nặng, bởi nếu không phải vậy thì nó làm sao có thể phát huy ra ra đặc tính của vũ khí hạng nặng.
Nhưng bất kể là đấu sức hay là đấu kỹ xảo, nếu đã sử dụng đến kích thì nhất định cần phải có sức mạnh. Tuy nhiên, bất cứ một võ giả nào cũng có khả năng sử dụng binh khí nặng một cách dễ dàng, yếu tố quyết định chính là sở thích cá nhân.
Tuy nhiên, đánh giá này chỉ đúng với thời kỳ đầu, càng về sau này, sự khác biệt giữa vũ khí hạng nặng và vũ khí hạng nhẹ sẽ càng lớn, vũ khí hạng nặng sẽ càng ngày càng nặng. Với người sử dụng vũ khí hạng nặng, nếu như không có vũ khí nặng vài trăm cân thì không tài nào phát huy hết vũ kỹ của mình được.
Nhưng hiện giờ, sự khác biệt này vẫn còn chưa thể hiện ra rõ ràng lắm, Bộ Tranh vẫn không thể nhìn ra được. Có thể nói, càng về sau này, nhu cầu về vật dụng cá nhân sẽ càng nhiều, mà sự khác biệt cũng sẽ càng rõ ràng.
Không nên chỉ vì lúc ban đầu cảm thấy vũ khí không cần phân biệt nặng nhẹ bèn lựa chọn một thứ không thích hợp với bản thân. Nếu làm như vậy, đến sau này, ngươi có khả năng sẽ phải xếp xó những kiến thức đã học, rồi bắt đầu học một loại võ học phù hợp với vũ khí mới.
Ý nghĩa của đạo lý này võ giả nào cũng phải thấu hiểu, nếu lựa chọn loại vũ khí hạng nặng, nhất định phải cân nhắc kỹ càng. Về phần Hàn Tuyết Cơ, nếu ả ta đã lựa chọn loại vũ khí này; Hơn nữa, cho đến tận bây giờ vẫn tiếp tục sử dụng Thanh Long Kích đã chứng tỏ ả ta là võ giả hệ sức mạnh.
Điều này rất nhanh chóng đã được chứng minh. Chỉ thấy Hàn Tuyết Cơ nhanh chóng phi thân chặn đường Bộ Tranh, thẳng tay ném Thần Long Kích xuống đất. Chiếc kích lập tức cắm sâu xuống mặt đất, chỉ còn chừa lại cái cán, còn ả ta nhẹ nhàng đạp một chân đứng trên đầu cán, đứng chờ Bộ Tranh tới gần.
Nếu đâm vào chiếc Thần Long Kích này, có lẽ Bộ Tranh sẽ gặp phải chấn thương rất nặng. Đây là một trong những phương pháp ngăn cản Huyền Không Xa, chỉ cần tạo ra một ít chướng ngại vật, vây gã vào giữa.
Đương nhiên, chỉ một cây kích thì chẳng có tác dụng gì, Bộ Tranh không thèm đổi hướng bay vèo qua...
Hàn Tuyết Cơ mỉm cười. Ả ta đương nhiên không thể nào cho rằng mình làm như vậy là có thể ngăn cản Huyền Không Xa của Bộ Tranh. Ả ta vẫn còn một ý tưởng khác. Chỉ thấy ả nhảy vọt lên rồi đáp thẳng xuống nóc chiếc Huyền Không Xa của Bộ Tranh; Đồng thời, rút luôn chiếc Thần Long Kích đang cắm trên mặt đất lên.
Đây cũng là một trong những phương pháp ngăn chặn Huyền Không Xa, nhảy thẳng lên nóc của nó. Đến lúc đó, nó có đâm va vào đâu thì cũng chẳng sao cả, người đó vẫn có thể đứng trên nóc. Ngoại trừ một vài Huyền Không Xa đặc biệt, những chiếc bình thường thì không bao giờ phòng ngừa có người thực hiện việc này.
Rất không may, chiếc Huyền Không Xa của Bộ Tranh là loại rất bình thường, không có phương pháp nào có thể hất văng người đứng trên nóc của nó đi. Tuy nhiên, chỉ cần Bộ Tranh không dừng xe, chỉ cần trận pháp phòng ngự còn hoạt động, người ở trên nóc cũng không bao giờ chui vào bên trong được.
Hàn Tuyết Cơ đứng trên nóc, chẳng nói năng gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bộ Tranh...
"Tên nhóc kia, nếu như ngươi dám chạy trốn, ta sẽ giết hai cô ả này." Con trai Môn chủ chỉ vào hai người Ngải Thương hét lớn.
"Dương sư huynh, các nàng..." Đến lúc này Nhị sư huynh đã có phần cấp bách. Sau khi Mã Linh Nhi xảy ra chuyện, hắn giận sôi máu lên với Bộ Tranh, chỉ muốn giết chết gã ngay. Nhưng đối với hai người Ngải Thương, hắn lại không hề có chút tức giận nào; Hơn nữa, sẽ không bao giờ để mặc người khác làm các nàng bị thương.
"Không cần phải nói gì cả, ta nói vậy để hù dọa tên nhóc kia thôi. Theo nguyên tắc, ta sẽ không động chạm đến các nàng." Con trai Môn chủ cắt ngang. Y chỉ đang thực hiện một loại kế sách mà thôi. Trong trường hợp bình thường, cho dù kế sách này không thành công, nhưng ít nhất vẫn có thể làm cho người khác do dự mất một thoáng. Nếu điều đó xảy ra thì có thể giúp cho những người khác kịp khởi động Huyền Không Xa của mình để chặn đường Bộ Tranh, chỉ cần khoảng cách không quá xa, chỉ cần bọn họ khởi động trận pháp kịp thời, có lẽ sẽ vẫn còn hi vọng đuổi kịp Bộ Tranh.
Trong trường hợp mang con tin ra uy hiếp như vậy, bất kỳ người nào cũng sẽ chần chừ mất một lát. Nhưng chẳng một ai có thể ngờ tới, Bộ Tranh lại tiếp tục tăng tốc độ lên...
"Tên nhóc, ngươi có nghe thấy không thế, hắn nói muốn giết hai cô ả đi cùng với ngươi kìa." Hàn Tuyết Cơ không nhịn được nữa bảo với gã. Ả ta cứ tưởng Bộ Tranh không nghe thấy lời kêu gọi đầu hàng kia.
"Đã nghe thấy." Bộ Tranh trả lời ngay tức thì.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Hàn Tuyết Cơ rất khó hiểu. Nếu như đã nghe thấy, tại sao ngươi vẫn còn tăng tốc độc chạy trốn?
"Chạy trốn để khỏi phải chết chứ sao, dừng lại để các ngươi giết chắc?" Bộ Tranh vẫn tiếp tục tăng tốc, phóng thẳng về phía trước. Đúng lúc này, những chiếc Huyền Không Xa ở phía sau đã bắt đầu khởi động, lao vọt về phía gã.
Thật sự là phiền toái, cứ tưởng là sau khi gia nhập Linh Bảo Tông, mình đã được giải thoát ngay rồi, sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa, ai ngờ trái lại còn rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng hơn nhiều. Biết thế cứ ở lại Thanh Vân Kiếm Phái canh cổng cho nó lành.
Thời điểm này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Bộ Tranh là cuộc đời không biết đâu mà lần. Nhưng dường như gã chưa từng nghĩ đến, bản thân nên biểu lộ ra thân phận. Hiện giờ gã đã là người của Linh Bảo Tông, là người của thế lực cấp Hoàng, các ngươi không thể làm ẩu làm càn được.
Nếu như Bộ Tranh biểu lộ thân phận đó ra, đích xác là sẽ không có ai dám làm ẩu làm càn với gã. Thậm chí là những kẻ đã được thế lực cấp Hoàng chấm đi chăng nữa, bọn chúng cũng sẽ không dám có hành động gì gây bất lợi cho Bộ Tranh, mặc dù gã vẫn chỉ là một tên đệ tử tạp dịch.
Tuy nhiên, địa vị của chức danh đệ tử tạp dịch này đã đổi thay. Cho dù đệ tử tạp dịch không có địa vị quan trọng gì cả, nhưng chỉ cần thế lực của ngươi giết một đệ tử tạp dịch của một thế lực khác đi chăng nữa, cũng có thể sẽ phải hứng chịu đòn trả thù.
Quan trọng nhất là bọn chúng vẫn còn chưa gia nhập vào thế lực cấp Hoàng, mà cho dù gia nhập rồi đi nữa, địa vị của chúng cũng sẽ không quá cao. Nếu như bị đối phương truy cứu, hầu như là có khả năng sẽ bị thế lực mang ra làm vật bồi tội.
Nếu như địa vị của mình quan trọng, giết một đệ tử tạp dịch, thậm chí đệ tử phổ thông cũng chẳng bị làm sao cả, chỉ cần địa vị đối phương không quá cao thì sẽ thực sự không quá mức nghiêm trọng. Nếu như là đánh chết đối phương trong đối chiến, vậy thì càng không có vấn đề gì nữa rồi, bởi nơi đây vốn dĩ là thế giới của võ giả.
Đương nhiên, nếu như ngươi đánh chết người quá yếu, vậy thì có lẽ sẽ bị người ta nhạo báng, nói ngươi ỷ mạnh hiếp yếu. Đối với võ giả, đó là hành vi nhục nhã không chấp nhận được.
Đến giờ Bộ Tranh vẫn chưa từng nghĩ tới việc để lộ ra thân phận. Đầu óc gã không những chưa theo kịp suy nghĩ thân phận của mình đã thay đổi, mà còn giữ nguyên ý niệm bản thân vẫn chỉ là một đệ tử tạp dịch như trước kia. Còn đối thủ thì đã thế lực cấp Hoàng chấm, có thể coi là chuẩn đệ tử ngoại môn của thế lực này, địa vị cao hơn mình, chắc chắn sẽ không hành động bất chấp lý lẽ.
"Đầu ngươi có bị làm sao không thế, sao lại có thể để mặc hai cô ả chết vì hành động chạy trốn của mình?" Giọng nói của Hàn Tuyết Cơ lại tiếp tục chui vào lỗ tai Bộ Tranh.
"Mạng ai nấy giữ." Bộ Tranh nói thẳng.
Câu này hàm chứa hai nghĩa. Một là, mạng của ta là của chính ta, đương nhiên phải quý trọng, không thể nào chỉ vì hai cô gái không mấy quen biết mà vứt bỏ; Ý nghĩa còn lại chính là, mạng của các nàng cũng là của chính các nàng, gã đâu cần phải bảo vệ giúp họ.
Lần này, đúng ra hai cô nàng này không nên tới đây, bởi vậy gã mới rước phải mối phiền toái này, cho dù có bị giết chết, chẳng ai oán được ai.
Bình luận
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1