chương 203/ 258

"Bộ Tranh!"

Tần Sương tiến vào phòng luyện đan, phát hiện bên trong không có người, căn bản không nhìn thấy cái bóng của Bộ Tranh, chỉ chứng kiến lò luyện đan vẫn nằm trơ trọi ở đó, hiện trường không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết máu nào.

Nhận thấy điều này quả thật khiến nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất thì xem ra Bộ Tranh không xảy ra chuyện gì.

"Tần Sương, làm sao vậy?" Lục Tiểu Dạ theo vào hỏi.

Nàng là người duy nhất ở đây giống như Tần Sương, không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Ta cũng không biết, vốn Bộ Tranh hắn phải ở đây luyện đan, nhưng hiện tại thì người không thấy đâu, bên ngoài lại là mấy kẻ đáng ghét kia, ta sợ bọn họ đã làm gì đó bất lợi với Bộ Tranh." Tần Sương hơi nhíu mày nói.

Hiện tại muốn biết chuyện gì đã xảy ra, hẳn phải đi hỏi đám người Tống Minh Kiệt, bọn hắn ở đây nhất định sẽ biết, coi như bọn hắn không làm gì thì cũng có liên quan đến bọn hắn.

Điểm này Tần Sương rất rõ ràng, nhưng nàng cũng không lập tức đi hỏi bọn hắn, bởi vì nàng biết bọn hắn sẽ lập tức ton hót với nàng, bọn hắn chờ ở đây không phải vì thế sao, bằng không, bọn hắn đều đã ai về nhà nấy đợi mình đến tra hỏi rồi.

"Ngươi không cần lo lắng, nhìn tình hình xung quanh, hẳn không có chuyện gì lớn." Lục Tiểu Dạ quan sát hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy chuyện này hẳn không to tát lắm, có lẽ Bộ Tranh bị nhóm Tần Ưng đuổi đi cũng không chừng.

"Tần Sương, nàng yên tâm, tiểu tử đó không bị sao cả, nhìn nàng lo lắng cho tiểu tử đó như thế, ta thật sự cảm thấy rất đau lòng a." Quả nhiên đúng như Tần Sương suy nghĩ, Tống Minh Kiệt đã bước vào bắt đầu giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Tần Sương nghe.

"Có gì nói mau, không cần quanh co lòng vòng." Tần Sương lạnh lùng nói.

Lúc này, rõ ràng Tần Sương đã hơi bị mất hứng, vốn nàng đã cảm thấy không thoải mái khi những người này can dự vào chuyện giữa nàng và Bộ Tranh, nếu như thật sự là bọn hắn bức Bộ Tranh rời đi, nàng nhất định sẽ tuyệt giao với bọn hắn, hơn nữa còn kết thành thù oán.

"Nàng có biết vì sao chúng ta lại ở đây không?" Tống Minh Kiệt nhìn Tần Sương, đường như muốn nói lời dạo đầu gì đó.

"Không muốn biết!" Tần Sương trả lời dứt khoát.

"..."

"Chúng ta là vì tốt cho nàng, chúng ta muốn cho nàng thấy rõ rành rành bản chất thật sự của người bên cạnh nàng là như thế nào." Tống Minh Kiệt tiếp tục nói.

"Ngươi đây là đang nói chính các ngươi sao?" Tần Sương quét mắt nhìn qua bốn người, ánh mắt lộ ra sự chán ghét.

Nếu nói xấu người khác thì xin hãy soi lại chính mình trước, bản thân các ngươi không phải là cùng một loại người sao, thậm chí còn là loại người đáng ghét hơn.

"Chúng ta chỉ là quan tâm đến nàng, sao có thể so với người khác chứ?" Tống Minh Kiệt lập tức biểu lộ tâm ý nói.

"Các ngươi có quyền quan tâm sao, không phải luôn muốn theo đuổi Tần Sương nhưng hiện tại chứng kiến sự nguy hiểm mà Bộ Tranh kia mang lại cho nên bất chấp quy tắc diệt trừ hắn, cái lý do này cũng quá đường hoàng nha, ta chỉ có thể nói một câu, khinh bỉ các ngươi." Vào lúc này Lục Tiểu Dạ rất không khách khí nói, dù sao nàng không sợ những người này, đồng thời trên thực tế chính là như vậy.

"Thì đã sao chứ, chúng ta muốn diệt trừ người khác cũng phải có cơ hội mới được, ngươi có biết chúng ta dùng cái gì để khiến hắn rời khỏi Tần Sương không?" Tống Minh Kiệt nói.

"Cái gì?" Lục Tiểu Dạ hỏi.

Mà lúc này Tần Sương hơi nhíu mày, không nói gì, từ lời nói của Tống Minh Kiệt, kết hợp với tính cách trước nay của Bộ Tranh, nàng lờ mờ đoán ra được.

"Là tiền. Sau khi hắn nhận tiền của chúng ta liền rời đi không một chút do dự, hơn nữa nhìn cái bộ dáng lúc đó của hắn, thật giống như kiếp trước chưa từng thấy qua tiền, may mắn khi ấy Tần Sương nàng đi vắng, bằng không nhất định sẽ rất buồn nôn." Tống Minh Kiệt làm ra bộ dáng vô cùng đau đớn, tựa hồ bởi vì Tần Sương lại quen biết một người như thế.

"Không ngờ là vì tiền mà rời khỏi Tần Sương. Tần Sương, người như vậy không đáng cho ngươi quan tâm đâu." Mặc dù Lục Tiểu Dạ đứng về phía Tần Sương, nhưng nghe thấy một mặt "xấu xa" như vậy của Bộ Tranh, nàng tự nhiên rất khinh bỉ Bộ Tranh.

Tần Sương trầm mặc một hồi lâu, hít một hơi, hỏi :"Hắn nhận của các ngươi bao nhiêu tiền?"

Về chuyện này, kỳ thật Tần Sương mới đầu đã nghĩ tới, bởi vì Bộ Tranh rất có khả năng làm ra chuyện tình hoang đường như vậy, sẽ vì tiền vứt bỏ mình ra đi không một lời tạ từ.

Bởi vì bản thân mình với hắn mà nói cũng chỉ là một bằng hữu tương đối không tệ, quan hệ cũng không đến mức bền vững keo sơn như mọi người vẫn tưởng tượng, lấy cái tính cách yêu tiền như mạng kia, hoàn toàn có khả năng vì tiền vứt bỏ nàng, hơn nữa khả năng cao là đằng khác.

"Tổng cộng hắn nhận của chúng ta bốn vạn lượng hoàng kim, mỗi người chúng ta bỏ ra một vạn lượng." Tống Minh Kiệt giơ bốn đầu ngón tay ra.

"Bốn vạn lượng hoàng kim?" Lục Tiểu Dạ sửng sốt, sau đó nói :"Khó trách lại rời khỏi Tần Sương, bốn vạn lượng hoàng kim người khác cả đời cũng kiếm không nổi, Tần Sương... Tần Sương ngươi cười gì vậy?"

Vốn Lục Tiểu Dạ muốn an ủi Tần Sương một chút, kết quả lại phát hiện Tần Sương đang mỉm cười, nào còn vẻ khẩn trương như vừa rồi nữa, hiện tại hẳn nên là biểu tình khó chịu hoặc là bi phẫn khôn cùng mới đúng chứ, mỉm cười là có ý gì ta?"

"Ngươi xác định là bốn vạn lượng hoàng kim chứ?" Tần Sương nhìn Tống Minh Kiệt, lạnh lùng hỏi.

"Ừ, bốn vạn lượng hoàng kim, chính xác đó! Sau khi hắn nhận tiền liền lập tức bấm nút biến ngay, thậm chí không hề lưu lại một lời giã từ với nàng." Tống Minh Kiệt gật đầu nói.

"Nếu là bốn vạn lượng hoàng kim thì không sao cả, các ngươi cứ tiếp tục ngồi đây chơi, ta trở về phòng nghỉ ngơi một lát." Vào lúc này bộ dáng của Tần Sương cực kỳ thoải mái, tựa hồ chuyện của Bộ Tranh đã được giải quyết xong xuôi.

"Tần Sương, rốt cuộc ngươi bị làm sao thế?" Lục Tiểu Dạ và Tống Lục Châu đều rất tò mò, sẽ không phải Tần Sương bị quái bệnh gì đó chứ, sau khi bị kích thích liền trở nên như vậy.

"Không có gì, chỉ hơi mệt một chút, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Tần Sương đấm đấm lưng của mình, bộ dáng hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn không còn dáng dấp khẩn trương trước đó.

"Ngươi không lo lắng cho Bộ Tranh sao?" Lục Tiểu Dạ hỏi, tuy rằng hiện tại nàng có chút khinh bỉ Bộ Tranh, nhưng thật sự mà nói thì cái cớ mà nhóm người Tống Minh Kiệt dừng đến rất không tồi.

"Quản hắn làm cái nồi gì, hắn chơi chán rồi sẽ tự mình quay về." Tần Sương thản nhiên nói.

"Trở về? Hắn thu tiền của chúng ta, làm sao còn có thể trở về, nếu như trở về thì chính là lật lọng, không đếm xỉa đến ước định giữa chúng ta, người như vậy sao có thể đáng cho nàng coi trọng, sao có thể ở bên cạnh nàng." Tống Minh Kiệt nói.

"Đúng vậy, Tần Sương, nàng phải suy nghĩ thật kỹ." Lâm Viễn nói.

"Im hết đi, cho dù nghĩ kĩ cũng thế, không đến lượt Lâm Viễn ngươi, cái loại biến thái trần truồng chạy quanh cửa thành thuyết giáo, Tần Sương chắc chắn không thích." Lục Tiểu Dạ khinh bỉ nói.

Tiếp đó, Lục Tiểu Dạ bổ sung thêm một câu :"Bất quá, mông của ngươi quả thật rất trắng, không tệ đâu đó."

"Ngươi!" Lâm Viễn vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi, lúc này, hắn nhớ ra dường như lúc ấy Lục Tiểu Dạ có cố tình theo dõi, nhìn thân thể của nam nhân mà mặt không đỏ, quả thật là một nữ nhân biến thái.

"Ta thì làm sao, chẳng qụa chỉ nhìn cái mông của ngươi một chút, không lẽ ngươi muốn ta chịu trách nhiệm đấy chứ, vậy cũng được, ngươi gả cho ta đi." Lục Tiểu Dạ hoàn toàn không giống như một nữ nhân, trông giống một tiểu du côn hơn.

"Một nữ nhân nhu nhược như ngươi, muốn giả bộ như nam nhân chúng ta sao, ngươi có dũng khí đó sao." Lâm Viễn giận dữ hét.

"Ta không có dũng khí, nhưng ngươi cũng không nhất định có dũng khí." Lục Tiểu Dạ phản kích nói.

"Ngươi..."

Bọn họ mắng qua mắng lại một hồi mới phát hiện, diễn viễn chính Tần Sương đã bắt đầu rời đi, nàng căn bản không có ý nán lại chỗ này, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với bọn hắn, đồng thời, dường như nàng rất tin tưởng Bộ Tranh nhất định sẽ quay trở về.

"Tần Sương, nàng đi đâu vậy?" Tống Minh Kiệt đi theo Tần Sương nói.

"Ngươi đừng đi theo ta, trước kia chúng ta có thể xem như quen biết, sau này, xin đừng nói nhận biết ta." Tần Sương chán ghét nói.

"Vì sao chứ?" Tống Minh Kiệt tiếp tục dây dưa.

"Ta không thích người khác can dự vào chuyện tình của ta, càng không thích có người quấy rầy Bộ Tranh." Tần Sương nói, đồng thời đi về viện tử của mình.

"Vì sao nàng lại quan tâm đến tiểu tử Bộ Tranh kia như vậy, cho dù hắn đã vì tiền mà rời bỏ nàng." Tống Minh Kiệt tiếp tục nói với Tần Sương.

Tần Sương không hồi đáp, nàng không muốn nhiều lời vô nghĩa với Tống Minh Kiệt, đây chẳng qua là lãng phí nước miếng của mình, đồng thời, nàng cũng không nói chuyện đoạn tuyệt quan hệ với những người khác, nhưng cũng đã rất rõ ràng rồi, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho ba người kia.

Tình huống này khiến cho đám người Tống Minh Kiệt không tài nào hiểu nổi, rõ ràng Bộ Tranh là vì tiền mà rời đi, nếu khinh bỉ cũng phải là khinh bỉ Bộ Tranh mới đúng, vì cớ gì nàng lại đổ lên đầu chúng ta chứ? Đây là giận cá chém thớt sao?"

Tựa hồ không đúng, bởi vì nàng nhận định Bộ Tranh sẽ trở về, nếu đã vậy hẳn sẽ không tức giận tới mức này mới đúng.

Đúng vậy, tuy rằng Tần Sương tức giận, nhưng biết Bộ Tranh không xảy ra chuyện gì, lại biết được Bộ Tranh cầm bốn vạn lượng vàng của bọn hắn, nàng cảm thấy mình trừng phạt bọn hắn cũng không có ý nghĩa gì nữa, bọn hắn sẽ biết mình đáng thương cỡ nào, bị người ta đùa bỡn cũng không biết

Về chuyện vì sao Tần Sương nhận định Bộ Tranh nhất định sẽ trở về, đáp án này rất nhanh thôi sẽ được công bố.

Tần Sương một đường trở lại viện tử của mình, cũng để cho Lục Tiểu Dạ và Tống Lục Châu theo vào, vốn Tống Lục Châu cũng không muốn đi vào, nhưng vì nhận sự nhờ vả của ca ca nàng cho nên nàng đành vào theo.

Trong viện tử, Tần Sương vừa tu luyện, vừa đợi Bộ Tranh trở về.

"Lục Tiểu Dạ, ngươi nói xem, Bộ Tranh kia sẽ trở về sao?" Tống Lục Châu hỏi Lục Tiểu Dạ, hiện tại người có thể nói chuyện với nàng chỉ có Lục Tiểu Dạ, nàng có chán ghét thì cũng không có biện pháp nào khác.

"Việc này ta cũng không biết, ta cảm thấy hẳn là không đâu, cầm bốn vạn lượng hoàng kim, khẳng định là cao chạy xa bay rồi, quay trở về cũng không tốt lành gì, chẳng qua là Tần Sương lại tin chắc hắn sẽ trở về." Lục Tiểu Dạ lắc đầu nói, "thanh âm của đám người ca ca của ngươi thật chán ghét."

Vào giờ phút này, bốn người Tống Minh Kiệt đang đứng ngoài viện tử của Tần Sương, hô to gọi nhỏ yêu cầu Tần Sương mở cửa, bọn hắn có chuyện phải nói cho rõ ràng, thanh âm thật sự có chút đáng ghét.

Mà vừa vặn lúc này, đột nhiên có một thanh âm vang lên, là từ tiểu viện tử bên cạnh truyền đến.

"Chịu không nổi mà, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, im lặng một lát dùm ta được không! Tần sư tỷ, cô nhắc nhở bọn hắn giúp ta cái."

"..."

Tức thì, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh...

Bình luận





Chi tiết truyện