chương 252/ 258

Trên tuyết phong, Bộ Tranh nằm dựa trên ghế đọc một phong thư, khuôn mặt cười cười, sau đó đặt bút hồi âm.

"Ngươi vẽ cái gì thế?"

Một cô gái xuất hiện bên cạnh Bộ Tranh, Đông Phương Như Mộng, nàng nhìn bức thư của Bộ Tranh rất là nghi hoặc, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, bởi vì Bộ Tranh đang vẽ nguệch ngoạc lên trên đó.

Đồng thời, bức thư mà Bộ Tranh đọc trước đó cũng giống như vậy, chỉ toàn là hình với hình mà thôi, điều này làm cho người xem không hiểu trên đó viết cái gì.

"Đây là thư từ riêng tư của ta, không nói cho cô biết được." Bộ Tranh trả lời thẳng, hắn chẳng rảnh giải thích, hiểu hay không hiểu thì cứ đứng qua một bên chơi đi.

Thư tín giữa Tú Anh và hắn chính là dùng tranh vẽ để biểu đạt, trong số các những hình vẽ đó thì có lẽ người ngoài có thể biết được một chút nhưng không có khả năng biết được toàn bộ.

Trong thư Tú Anh gửi cho Bộ Tranh nói rằng nàng rất tốt, hiện tại đang cố gắng tu luyện, sau này đừng đến làm phiền, nàng nói nếu nàng chưa tu luyện tới cảnh giới bằng Bộ Tranh thì nàng sẽ không gặp mặt hắn.

Bộ Tranh chuẩn bị hồi âm cho nàng biết, lấy tư chất của nàng, cả đời chỉ có ngửi khói của hắn, hơn nữa, hắn còn vẽ ra một bức hình mang nghĩa trào phúng, định cho Tú Anh tức chết chơi.

"Không nói thì thôi ta cũng chẳng cần, hôm nay biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, nằm ngoài ý nghĩ của ta, không nghĩ tới ngươi lại có thể chiến thắng trước một đối thủ mạnh mẽ như thế." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nói, "Nhất là một chiêu cuối cùng kia của ngươi, xem ra ngươi đã luyện kiếm ảnh thuật đến cảnh giới đại thành."

"Hắc hắc, không phải ta đã nói ta thiên tư thông minh sao, nếu do không phải trước kia ta không biết điều này bằng không ta sẽ càng lợi hại hơn." Bộ Tranh nói.

Nói thật, nếu Bộ Tranh chỉ tu luyện không thôi thì thành tựu của hắn sẽ không chỉ chừng này mà sẽ càng cao hơn, miễn là được người ta phát hiện ra thiên phú võ đạo của hắn, vậy đan dược tài nguyên tự nhiên cũng sẽ có.

Nếu như Lưu lão ở Thanh Vân kiếm phái kia lưu ý hơn một chút, nếu như bớt đi chút tính sĩ diện hão, có lễ Bộ Tranh chỉ đi trên con đường võ đạo, đường võ đạo cũng là một đường kiếm tiền, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng và giá trị cống hiến cũng sẽ nhiều hơn so với làm đệ tử tạp dịch lúc đó, hắn nhất định sẽ nguyện ý.

Bất quá, nếu nói như vậy, có lẽ hắn sẽ không luyện đan, luyện khí, đúc kiếm, đồng thời, có thể cũng sẽ không đến nơi đây.

Bởi vì nguyên do hắn tới nơi này có liên quan rất nhiều đến ba loại sở học luyện đan luyện khí đúc kiếm của hắn, nếu lúc ấy hắn không biết luyện đan thì cũng không gia nhập vào Linh Bảo tông, nếu lúc ấy hắn không thiết kế bản vẽ binh khí đó thì cũng sẽ không bị Liễu Nhất Kiếm mang đến nơi đây.

Bởi vậy, có lẽ nếu lúc trước hắn lựa chọn võ đạo, có lẽ không có khả năng nhảy vượt cấp như thế, tốc độ tiến triển cũng không thể nhanh như vậy, đây kỳ thật cũng là một loại số mệnh, không nhất định lựa chọn võ đạo sẽ đi được nhanh hơn, ngược lại có thể là như bây giờ, lựa chọn con đường khác nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn với võ đạo.

Nếu đời người có cơ hội thứ hai, Bộ Tranh tuyển chọn võ đạo, không nhất định có được cảnh giới hiện tại, cái chữ "nếu" này thật sự rất khó để nói rõ ràng.

"Được rồi, ta biết ngươi giỏi, ngươi hiện tại đích thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ bất quá, Liễu sư thúc không biết có thể bồi dưỡng tốt ngươi hay không, đây là chuyện mà các trưởng lão hiện tại đang chú ý, ta nghĩ qua đợt thi đấu này, chuyện của ngươi sẽ được bọn họ đem ra bàn luận, hơn nữa sẽ trở thành đại sự thứ nhất của thần giáo." Đông Phương Như Mộng nói.

"Cái này không cần, tuy rằng Liễu lão đầu chưa tính là sư phụ của ta nhưng có thể tính một nửa, chuyện này lão có thể quyết định, nếu như lão đồng ý thì ta cũng không sao cả, nhưng nếu lão không đồng ý, vậy chuyện của ta không cần những người khác của thần giáo quan tâm." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Ta biết là ngươi sẽ nói như thế, không sai, chuyện này nhất định phải chờ Liễu sư thúc quay về rồi mới thể bàn, bất quá cũng không biết Liễu sư thúc bao lâu nữa mới trở về, không bằng như vậy, trước tiên ta sẽ thay Liễu sư thúc dạy ngươi được chứ?" Đông Phương Như Mộng nói.

"Cô?" Bộ Tranh có chút nghi ngờ.

"Ta thì làm sao, nói như thế nào ta cũng là sư tỷ của ngươi, ta dạy cho ngươi cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, Liễu sư thúc nhất định sẽ không để ý, hơn nữa, thực lực của ta rất mạnh, bởi vậy ta là thích hợp nhất."

"Ý ta không phải là như thế, ta chỉ muốn hỏi, cô có năng lực thế nào?" Bộ Tranh nhìn Đông Phương Như Mộng nói, người khác nghĩ thế nào hắn quan tâm cái đếch, người có thể dạy hắn kiến thức mới, từ trước đến nay ai đến cũng đều không cự tuyệt, cho dù các trưởng lão khác cũng không thành vấn đề gì.

Nhưng nếu phải có điều kiện gì đó thì miễn bàn đi.

"Ầm!"

Đông Phương Như Mộng đánh một quyền tới, Bộ Tranh rất rõ ràng bị đánh bay ra ngoài, bức tường phía sau bị lủng một lỗ lớn, một chiêu này cũng không phải Bộ Tranh cố ý chịu, cũng không phải vừa rồi hắn không cẩn thận mà là hắn né không được.

Mà qua một quyền này hắn cũng chỉ bị chút trầy da tróc vảy, bất quá vận khí chữa thương một chút rất nhanh lại vô sự.

"Hiện tại đã biết ta có tư cách hay chưa?" Hơn nữa Như Mộng nhìn Bộ Tranh cười nói, tuyệt không cảm thấy rằng mình làm như vậy là rất quá đáng, dù sao Bộ Tranh vẫn hoàn hảo, hơn nữa có thể đứng lên nói chuyện, chịu chút đau khổ mà thôi.

"Cô mạnh hơn ta chẳng qua là khác biệt thực lực cảnh giới, vũ kỹ phương diện ấy? Một quyền vừa rồi của cô chẳng có gì đáng cho ta học tập." Bộ Tranh thuận miệng nói.

"..." Tâm tình đang tốt đẹp của Đông Phương Như Mộng tức thì biến mất, không sai, nếu như vẻn vẹn dùng cảnh giới thực lực hù dọa Bộ Tranh thì mình có thể dạy hắn cái gì đây, chẳng lẽ nói cảnh giới thực lực càng cao thì uy lực chiêu thức càng mạnh sao?

Đây là chuyện mà người nào cũng biết, bởi vậy, một quyền vừa rồi kia không thể nói lên rằng bản thân mình có tư cách.

"Được, cho ngươi kiến thức, đây là kiếm pháp cấp thất tinh, truy phong kiếm pháp, rất thích hợp với ngươi, lấy tốc độ làm chủ." Đông Phương Như Mộng nói, đồng thời lấy chỉ thay kiếm, bắt đầu thi triển truy phong kiếm pháp, công thẳng về phía Bộ Tranh, vừa muốn chỉ dạy Bộ Tranh vừa thuận tiện giáo huấn hắn, cho hắn nếm chút đau khổ.

Chẳng qua, nàng không ngờ tới được Bộ Tranh cũng lấy chỉ thay kiếm so đấu với nàng, hơn nữa, làm cho nàng không thể tưởng được là Bộ Tranh cũng dùng truy phong kiếm pháp, trình độ kiếm pháp còn cao hơn nàng rất nhiều.

Đông Phương Như Mộng cũng không phải người chuyên sử dụng kiếm, bộ truy phong kiếm pháp này nàng chẳng qua là tùy tiện học một chút, có thể dạy cho Bộ Tranh là được rồi, chỉ là không nghĩ tới Bộ Tranh lại biết truy phong kiếm pháp, đây không phải nói nàng đang làm chuyện dư thừa sao.

Nàng ngừng lại, nói với Bộ Tranh: "Đợi một chút, không phải ngươi nói Liễu sư thúc trước mắt chỉ mới dạy cho ngươi kiếm ảnh thuật thôi sao?"

"Đúng vậy a, lão ắt hẳn không hy vọng vũ kỹ sẽ ảnh hướng đến phương diện đúc kiếm thuật." Bộ Tranh trả lời.

"Vậy tại sao ngươi biết truy phong kiếm pháp, đây chính là kiếm pháp bí truyền của thần giáo, người biết được không nhiều lắm." Đông Phương Như Mộng nói.

"Không nhiều lắm sao? Không đúng, ta nhìn thấy có rất nhiều người sử dụng a, ta học được từ bọn họ đấy." Bộ Tranh có chút nghi hoặc, kiếm pháp này mà không nhiều người biết a, có phải cô không được cập nhật tin tức gì không thế?

"Người nào sử dụng? Ngươi là học được từ bọn họ sao?" Đông Phương Như Mộng nói, nàng rất kỳ quái, kiếm pháp bí truyền này, sao lại có nhiều người sử dụng chứ, theo nàng biết, người biết bộ kiếm pháp kia chỉ có mười mấy người, hơn nữa đều ở tổng đàn.

"Năm hai không chữ Bính, ba ba bảy chữ Đinh..." Bộ Tranh báo ra mấy con số.

"Ngươi đang nói cái gì đấy... chờ đã, đây là mã số của đệ tử dự tuyển mà, chẳng lẽ ngươi nói khi bọn họ thi đấu, ngươi quan sát thấy bọn họ dùng qua truy phong kiếm pháp này, sau đó học được?" Đông Phương Như Mộng ngơ ngác nhìn Bộ Tranh, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến điểm này, ý tứ của Bộ Tranh dường như là khi hắn quan sát trận đấu mà học được.

"Ừm, chính là bọn họ, bất quá bọn họ đều chỉ dùng một hai chiêu, không giống như là biết toàn bộ, ta cũng không phải thứ ta nhìn thấy có phải là toàn bộ hay không, khoảng hai mươi chiêu kiếm pháp." Bộ Tranh gật đầu nói.

"..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc, truy phong kiếm pháp này bao gồm hai mươi chiêu, không thể tưởng được Bộ Tranh chỉ cần nhìn thôi đã có thể học xong bộ kiếm pháp này.

Đối với chuyện các đệ tử biết được vụn vặt một chiêu, nàng cảm thấy rất bình thường, truy phong kiếm pháp này được truyền lưu đã lâu, biết một hai chiêu là rất bình thường, khi nãy nàng nói tu luyện truy phong kiếm pháp kia ý là nói tu luyện toàn bộ.

Mà về phần tạo sao đệ tử biết một hai chiêu không thu thập trọn bộ, lý do rất đơn giản, so với tốn thời gian đi thu thập, còn không bằng luyện một bộ kiếm pháp có cùng trình độ, thời gian và tinh lực tiêu phí kỳ thật sẽ không sai biệt lắm, một hai chiêu lẻ tẻ gặp được thì học một chút, không tốn bao nhiêu tư nguyên.

"Vậy được rồi, ta đổi loại khác..." Đông Phương Như Mộng có chút không chắc chắn, Bộ Tranh có thể học bộ truy phong kiếm pháp dưới tình huống như vậy, như thế vũ kỹ này khỏi bàn đến nữa, bản thân mình quả thật không có tư cách dạy hắn.

"Ừ!" Bộ Tranh gật đầu, rất là chờ mong.

Đông Phương Như Mộng chọn một bộ kiếm pháp tuyệt đối không có người biết, sau đó, nàng phát hiện Bộ Tranh chưa từng học qua, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng rất nhanh, nỗi vui mừng này lại biến mất.

Bởi vì dù Bộ Tranh chưa từng học qua nhưng hắn chỉ cần nhìn một lần là học xong, mình lại phải tìm thứ khác để dạy.

Vì thế, Đông Phương Như Mộng ra sức lục tìm những thứ mà Bộ Tranh chắc chắn không biết, ban đầu đều là kiếm pháp thân pháp thích hợp với Bộ Tranh, sau đó nàng dứt khoát lấy tất cả ra, chỉ cần Bộ Tranh chưa học qua mà nàng vừa vặn biết thì nàng đều lấy ra dạy.

"A a a... Ta điên mất, làm sư phụ của ngươi tuyệt đối là chuyện thống khổ nhất, ta mặc kệ, đi đây." Cuối cùng, Đông Phương Như Mộng không kiên trì được bao lâu đã hét toáng lên, sau đó phi thân bỏ đi.

Rất thống khổ a, làm một người sư phụ muốn dạy đệ tử thứ gì đó nhưng phát hiện ra đệ tử học tập quá nhanh, đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng quá nhanh của quá nhanh thì lại không phải là chuyện tốt.

Bởi vì sau khi ngươi dốc túi truyền thụ, phát hiện đệ tử học xong chỉ trong thời gian ngắn, sau đó bản thân mình không còn gì để dạy nữa, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng thống khổ.

Bộ Tranh hiện tại chính là tình huống này, Đông Phương Như Mộng chỉ làm sư phụ một hồi đã phát điên rồi, vào lúc này trong lòng nàng thầm bi ai cho sư phụ tương lai của Bộ Tranh, có đồ đệ như vậy, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt, mà là một việc thống khổ.

Đó là nếu như Bộ Tranh có sư phụ!

Bình luận





Chi tiết truyện