chương 212/ 258

Tuyệt trần bộ (bước đi không dính hạt bụi), đây là một môn khinh công tuyệt học cấp lục tinh rất hiếm thấy, có thể đề cao tốc độ thân pháp trong nháy mắt, kéo dài liên tục trong một đoạn thời gian nhưng trong bao lâu thì phải tùy vào công lực.

Nghe Phương thiếu gia nói, dường như hắn chưa thể khống chế tuyệt trần bộ này một cách hoàn hảo, cũng chính là nói hắn luyện chưa đâu vào đâu cả, thời gian duy trì có thể sẽ cực kỳ ngắn.

Bất quá, cho dù cực kỳ ngắn đi nữa thì cũng đủ để tóm giữ Bộ Tranh, bởi vì hắn vốn chỉ kém Bộ Tranh một chút đỉnh mà thôi, hiện tại vô luận tuyệt trần bộ này có tác dụng ít nhiều thế nào thì cũng sẽ vượt hơn cái một chút đỉnh kia.

Sau khi Phương thiếu gia phát động tuyệt trần bộ, vốn Bộ Tranh đang có thể thong dong tự tại liền trở nên luống cuống tay chân, vừa rồi nếu như hắn còn có thể thong dong né tránh thì hiện tại chính là long đong tránh né.

Bất quá, vẫn có thể tạm thời miễn cưỡng không bị bắt giữ.

"Lại còn có thể trốn, thú vị đấy!!" Phương thiếu gia cười cười, sau đó lại gia tốc, một tay muốn bắt lấy cánh tay của Bộ Tranh, lúc này đây, hắn đã tóm trúng thân thể của Bộ Tranh, chẳng qua là —

Vào một khắc hắn bắt trúng, thân thể của Bộ Tranh đột nhiên hơi uốn éo một chút, cực kỳ trơn trượt tuột khỏi tay hắn.

Trùng hợp ư?!

Vẫn không phải, khi hắn bắt trúng thân thể của Bộ Tranh vài lần nữa như cánh tay, bả vai, cổ chân thì những bộ phận đó của Bộ Tranh lại biến thành như cá chạch, sau khi bị tóm trúng thì vẫn có thể trơn tuột thoát khỏi.

Đương nhiên, những lần đó hắn chưa hề có ý nghĩ công kích Bộ Tranh, bằng không, cũng không cần dùng cầm nã thủ đơn giản như vậy, nếu trực tiếp đánh một quyền tới là có thể làm Bộ Tranh bị thương rồi.

Nãy giờ hắn chỉ toàn so đấu thân pháp với Bộ Tranh, bởi vì hắn tìm được niềm vui trong cuộc so đấu này, trước kia đa số không ai so đấu thân pháp với hắn cả, rất ít khi hắn có thể sử dụng thân pháp một cách tận hứng như vậy.

Đương nhiên, nếu hắn muốn đánh Bộ Tranh bị thương thì biện pháp ứng đối của Bộ Tranh có khả năng không phải chỉ như thế.

"Song thủ cầm nã, tóm cá chạch."

Phương thiếu gia cười cười, sau đó hai tay đều sử dụng cầm nã thủ, chuẩn bị tóm lấy Bộ Tranh một lần nữa, đồng thời hắn cũng tăng thêm tốc độ, khiến Bộ Tranh càng không có đường tránh né.

Nhưng đúng lúc này, mắt thấy Bộ Tranh sắp bị bắt được thì đột nhiên Bộ Tranh sử xuất ra một loại thân pháp, một loại thân pháp mà hắn không tài nào ngờ đến.

Du long cửu biến!!

Tức thì Phương thiếu gia ngẩn ngơ, sau đó Bộ Tranh thừa dịp hắn ngơ ngẩn liền lắc mình ra xa.

Nhưng Bộ Tranh cũng không lập tức rời đi, chỉ đứng tại chỗ nhìn Phương thiếu gia, đây là một kiểu tôn kính của hắn với Phương thiếu gia, dù sao người ta cũng không quá ác liệt với mình, trong khi đó mình còn học hỏi được từ người ta.

"Sao ngươi biết du long cửu biến?" Phương thiếu gia hỏi.

"Học được từ ngươi đó." Bộ Tranh hồi đáp, câu trả lời của hắn là sự thật nhưng hẳn sẽ không ai tin tưởng.

"Từ ta á? Không lẽ vừa rồi ngươi nhìn thấy ta dùng qua một lần cho nên học được ấy hả?!" Phương thiếu gia hơi chút khinh thường nhìn Bộ Tranh, những lời này của hắn hoàn toàn mang tính châm chọc, mỉa mai Bộ Tranh nói dối không biết đầu tư chất xám, cái chuyện hư cấu vãi nồi ra mà cũng có thể thốt ra được.

"Ừ." Bộ Tranh gật gật đầu nói.

"Từ nãy đến giờ ta rất thưởng thức ngươi, không quan tâm ngươi có cố ý giấu diếm thực lực hay không, lấy thực lực tứ mạch mà ngươi biểu hiện ra, không ngờ có thể phát huy thân pháp đến trình độ cao như vậy, đích xác khiến người ta bội phục." Phương thiếu gia nhìn Bộ Tranh, thản nhiên nói.

Khi nói tới đây, Phương thiếu gia lắc đầu, tiếp theo nói :"Chỉ có điều, hiện tại quả thật ta có chút khinh bỉ ngươi, du long cửu biến không phải là cái bí mật gì lớn lao, ngươi cứ nói thẳng học từ đâu là được rồi, cần gì nói là học từ ta, lời nói dối như vậy ai tin tưởng được chứ, dù ta nguyện ý tin tưởng thì chuyện này khó có khả năng xảy ra."

"Ngươi tin hay không thì tùy, nếu ngươi cảm thấy đây là lời nói dối thì ta cũng hết cách, nhưng ta muốn nói một tiếng cám ơn với ngươi, lần luận bàn thân pháp vừa rồi giúp ta được lợi rất nhiều." Bộ Tranh cười nói một cách thản nhiên, hắn không hơi đâu mà quan tâm đến chuyện người ta tin hay không, dù gì cũng là người dưng nước lã.

Với lại, lời cảm tạ của hắn với Phương thiếu gia là chân tâm thật ý, bởi vì hắn học hỏi được không ít từ Phương thiếu gia, lấy ví dụ như du long cửu biến chẳng hạn, còn có tuyệt trần bộ kia, hắn cũng ngộ ra được ít nhiều.

Thêm nữa, lần luận bàn thân pháp này với Phương thiếu gia khiến hắn hiểu ra được thiếu sót của mình, không thể chỉ dựa vào thân pháp không thôi để bảo vệ tính mạng, giờ đây hắn bức thiết cần có một vài trận khí cũng như một thanh trận binh thuận tay.

"Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi thì ngươi còn muốn trốn phải không?" Phương thiếu gia nhìn Bộ Tranh, khẽ cười nói.

"Tái kiến!" Bộ Tranh xoay người rời đi rất dứt khoát, dùng hành động này để trả lời câu hỏi của Phương thiếu gia, hiện tại không việc gì phải lưu lại nữa, bị bọn hắn bắt được ắt hẳn sẽ rất phiền toái, dù rằng không đến mức nguy hiểm gì.

Hơn nữa, hiện tại Bộ Tranh vẫn rất nghi hoặc, những người này không biết là đầu óc có bị chạm mạch gì không mà cứ đòi bắt mình cho bằng được, muốn mình nói rõ ràng thì không phải mình đã nói rất rõ ràng rồi sao?

Thôi kệ, nên tập trung nghĩ cách tìm người đúc ra binh khí như trong bản thiết kế cái đã, nếu thật sự không được thì tự mình ra tay, đúc kiếm cũng không phải quá khó a.

"Còn muốn chạy, ngươi đi được sao?"

Khi Bộ Tranh còn đang suy nghĩ thì lại có người chắn ở trước mặt hắn, người này chính là chủ nhân của cái thanh âm đốp chát với Phương thiếu gia lúc nãy, cũng là một công tử thiếu niên mi thanh mục tú, bộ dáng cực kỳ lạnh lùng, giống như cả thế giới nợ tiền hắn vậy.

Bộ Tranh chẳng thèm suy nghĩ nguyên nhân, trực tiếp lướt qua bên cạnh hắn rời đi, về chuyện hỏi đối phương là ai thì đó căn bản là dư thừa.

"Còn muốn đi!"

Công tử thiếu niên kia xuất thủ, binh khí của hắn hơi kỳ lạ, là một thanh tiêu diêu phiến, kỳ thật tiêu diêu phiến chính là lấy chiết phiến làm vũ khí, bình thường đều dùng tinh thiết tạo ra, nhưng nếu như là trận binh thì hơi khác.

Tiêu diêu phiến của công tử thiếu niên kia lại là một đoản côn, có thể tách ra làm tấm chắn phòng ngự, cũng có thể dùng mép quạt làm lưỡi dao, là một loại kỳ môn binh khí, đương nhiên, càng là kỳ môn binh khí thì càng không thể khinh thị, bằng không sẽ gặp xui xẻo.

Bình thường kỳ môn bính khí đều khó luyện, người có thể luyện thành đều không hề đơn giản.

Công tử thiếu niên cũng không triển khai cây quạt mà trực tiếp làm đoản côn đâm về phía Bộ Tranh, xuyên qua...

A?

Binh khí của công tử thiếu niên này đâm xuyên Bộ Tranh, nhưng không có máu, cũng không có cảm giác tiếp xúc với thực thể, đây tuyệt đối không phải là cảm giác đâm trúng người, cho dù là một tay mơ cũng hiểu được, huống chi hắn không phải là tay mơ.

"Tàn ảnh?" Công tử thiếu niên lập tức hiểu ra bản thân mình đâm trúng cái gì, sau khi Bộ Tranh di động với một tốc độ cực nhanh liền lưu lại tàn ảnh, quả nhiên, tàn ảnh này rất nhanh tiêu thất, còn Bộ Tranh đã chạy ra phía sau hắn cách đó không xa.

Tuy rằng lúc này, từ vị trí của hắn đến Bộ Tranh không tính là xa, nhưng hắn cũng không hề đuổi theo, bởi vì hắn biết bản thân đuổi không kịp, người có thể lưu lại tàn ảnh ngay trước mặt mình thì há có thể bị mình bắt kịp dễ dàng.

Ít nhất, ở phương diện tốc độ, bản thân không có bất kỳ hy vọng gì!!

Mà dường như một chiêu này rất giống tuyệt trần bộ, bộc phát tốc độ trong nhát mắt, nhưng cũng không hoàn toàn giống tuyệt trần bộ, chiêu này chỉ được sử dụng trong nháy mắt, sau đó không thấy nữa.

Xem ra, cho dù với cấp bậc của Bộ Tranh cũng có thể sử dụng dễ dàng, hơn nữa sẽ không quá lãng phí thể lực, nếu như sử dụng trong thời gian dài, thể lực sẽ phải tiêu hao liên tục, còn bạo phát trong thời gian ngắn thì lại không có vấn đề gì.

Loại cảm giác quen thuộc này làm hắn có chút hoài nghi, có phải Bộ Tranh hắn vừa mới học hỏi tuyệt trần bộ của Phương thiếu gia sau đó lại tiến hành cải tiến hay không?

Không có khả năng, bản thân mình chắc bị ấm đầu rồi, tự nhiên nghĩ linh tinh, điều này so với vừa nãy Bộ Tranh nói nhìn qua một lần liền học được du long cửu biến từ Phương thiếu gia thì càng thêm hư cấu của hư cấu.

Trên thực tế, kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên Bộ Tranh nhìn thấy kiểu thân pháp khinh công này, hắn đã từng nhìn thấy hai lão bà dùng qua, khi đó thân pháp của hai nàng giống như thuấn gian di động vậy, cũng chính vì là thuấn gian di động cho nên hắn không nhìn thấy được, vì thế cũng không học được.

Không sai, hắn có thể nhớ kỹ những thứ mà hắn từng nhìn qua một lần, nhưng có một vấn đề là, nếu như hắn không thể nhìn thấy thì làm sao hắn có thể học được đây, lúc ấy có rất nhiều vũ kỹ mà mắt của hắn không thể theo kịp tốc độ, nói cách khác, hắn chỉ cần dựa vào chiến đấu lần đó thôi thì đã không cần học thêm vũ kỹ gì sất.

Đương nhiên, cuộc chiến lần đó ít nhất có đến một nửa chiêu thức vũ kỹ bị hắn nhìn thấy, số lượng học được cũng đủ cho một số người dùng cả đời.

"Tiểu Dạ, mau giúp ta ngăn người kia lại..." Vào lúc này, vốn Phương thiếu gia đã triệt để thất vọng rồi, nhưng không nghĩ tới đột nhiên lại có một người xuất hiện, dấy lên một tia hy vọng trong hắn.

"Ngăn ai lại hả? Ai hả? A, Bộ Tranh, ngươi làm gì ở đây thế?" Tiểu Dạ kêu lên, sau đó phát hiện ra Bộ Tranh, kết quả, hóa ra là người quen.

"Lục Tiểu Dạ? Trùng hợp thế!" Bộ Tranh ngạc nhiên, khi nghe thấy Phương công tử kêu tên Tiểu Dạ, hắn có hơi lo lắng một chút, nhưng không nghĩ tới người đó lại là Lục Tiểu Dạ.

"Đúng a, ta tới tiệm nhà ta quan sát một chút, lão gia tử nhà ta cứ ép hoài, dọa ta mà không đi sẽ đoạn tuyệt quan hệ, không có biện pháp, ta đành phải đến." Lục Tiểu Dạ nói.

"Lục Tiểu Dạ, ngươi..." Lúc này, hai người Phương thiếu gia chạy tới, phía sau còn có những người của đúc kiếm phường, tất cả mọi người đều kinh dị nhìn Bộ Tranh và Lục Tiểu Dạ trò chuyện, rất rõ ràng, hai người này quen biết nhau, hơn nữa quan hệ hẳn là không tệ, bằng không lấy hiểu biết của bọn họ với Lục Tiểu Dạ, nàng ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời với một nam nhân.

Lục Tiểu Dạ thích nữ nhân, nhưng cũng không coi mình là nam nhân, bởi vậy, bình thường nàng ta rất ít tiếp xúc với nam nhân, ngoại trừ người nhà.

"A, Tiểu Phương đó à, vừa rồi người bảo ta ngăn ai thế, ngươi tự đuổi theo đi, ta không rảnh đâu. Bộ Tranh, để ta dẫn người đi tham quan cửa tiệm nhà ta, gần đây không phải ngươi muốn học hỏi đúc kiếm thuật sao, đúc kiếm thuật của nhà ta là giỏi nhất ở Linh Đô đó." Lục Tiểu Dạ muốn khoác vai Bộ Tranh nhưng phát hiện Bộ Tranh cao hơn mình tưởng nhiều cho nên liền bỏ qua ý định này.

"Cái gì chứ, người mà ta vừa mới kêu ngươi ngăn lại chính là hắn, ngươi quen hắn sao? Không lẽ ngươi cho hắn tới đây gây rối?" Phương thiếu gia vô cùng hoài nghi nhìn Lục Tiểu Dạ.

Hiện giờ, cơ hồ tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ này, sau khi phát giác ra mối quan hệ giữa Bộ Tranh và Lục Tiểu Dạ thì bọn họ liền ngờ vực người chủ sự sau màn của Bộ Tranh chính là Lục Tiểu Dạ, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Lục Tiểu Dạ làm ra chuyện này.

"Các ngươi đang nói gì đó? Gây rối gì chứ? Còn nữa, sao ngươi lại kêu ta ngăn cản Bộ Tranh?" Lục Tiểu Dạ mơ hồ, nàng hoàn toàn không biết ất giáp gì cả!

Bình luận





Chi tiết truyện