"Lai Phúc, thiếu niên này đến có chuyện gì vậy?" Từ Phúc ngắm nghía Bộ Tranh, hỏi người trung niên một câu.
Người trung niên này tên Lai Phúc mới lạ chứ. Cái tên rất đặc biệt, hơn nữa cũng giống như Từ Phúc, cả hai đều có chữ Phúc trong họ tên. Nhưng đó không phải là biệt danh do Từ Phúc đặt cho người trung niên này, mà họ tên hắn thực sự là như vậy. Hắn vốn họ Lý, tên đầy đủ là Lý Lai Phúc.
"Hôm nay hắn đến báo danh làm đệ tử tạp dịch. Ta cứ tưởng là ngươi đã chết, còn mình sẽ trở thành người quản lý của nơi này rồi cơ đấy. Đúng là tụt hết cả hứng." Lý Lai Phúc có phần sa sút tinh thần nằm xuống xích đu, dường như vô cùng thất vọng.
"Tới đây làm đệ tử tạp dịch? Môn phái làm sao vậy, chẳng lẽ muốn phát triển Luyện Đan Phong chúng ta? Hình như là không đúng! Cậu thiếu niên, có phải ngươi đã đắc tội với người nào hay không?" Từ Phúc nhìn Bộ Tranh, rất nhanh đã nghĩ ra điểm mấu chốt bên trong, không hổ gừng càng già càng cay.
Về căn bản, gia nhập nơi này sẽ không có tiền đồ đáng kể nào. Trước đây, nếu như không phải có hạn chế thì có thể nói không biết đã có bao nhiêu người bị đá đến nơi này rồi. Hiện giờ, Bộ Tranh vừa khéo có thể vào đây cũng chỉ là vì Lý Lai Phúc đã thành đệ tử phổ thông, nơi đây không còn đệ tử tạp dịch nữa, cho nên mới dôi ra một vị trí trống.
Dù là nơi thấp kém thế nào đi chăng nữa cũng phải có đệ tử tạp dịch, tối thiểu cũng phải có một người. Ừm, thì ra vì cái quy định này, Luyện Đan Phong mới có đệ tử tạp dịch. Nếu không phải vậy thì chằng còn cách giải thích nào khác.
"Có khả năng vãn bối đã đắc tội với Lưu lão a. Lão đã làm gãy kiếm của vãn bối, vãn bối bèn yêu cầu lão đền cho một thanh khác." Bộ Tranh thật như đếm trả lời.
". . ." Từ Phúc sửng sốt một lát rồi nhìn thẳng vào Bộ Tranh, "Kiếm của ngươi rất quý sao?"
"Không quý lắm, một thanh kiếm sắt bình thường mà thôi. . ."
". . ."
"Ngươi trâu bò!" Lý Lai Phúc giơ ngón tay cái.
"Được rồi, nếu như ngươi đã đến đây, vậy là người của ta rồi. Ở nơi này, không một kẻ ngoại lai nào có thể khi dễ ngươi." Từ Phúc vênh mặt ngạo nghễ, ra dáng một vị chủ quản rất đáng tin cậy.
"Đúng vậy a, ở chỗ này không có kẻ ngoại lai nào có thể khi dễ ngươi, nhưng lão già hắn thì có thể. Còn nữa, nếu ngươi bị bắt nạt sỉ nhục ở bên ngoài, lão sẽ coi như không biết." Lý Lai Phúc xen vào vạch trần lời nói của Từ Phúc.
Khuôn mặt già đỏ lên, Từ Phúc ho khan vài tiếng, nói: "Ờ, Lai Phúc, thiếu niên này sẽ giao luôn cho ngươi. Sau này, ngươi có thêm một trợ thủ."
"Ồ, đúng nha, về sau những việc chân tay nặng nhọc ta có thể giao cho người mới tới là được rồi, thế này quá tốt." Lý Lai Phúc nhìn xoáy vào Bộ Tranh, ánh mắt đặc biệt dâm đãng, khiến cho gã dế nhũi thuần khiết Bộ Tranh cảm thấy lông tóc dựng đứng.
"Vâng, có chuyện gì thì cứ giao cho vãn bối làm." Tuy rằng có phần hoảng sợ, nhưng Bộ Tranh thừa hiểu câu này kiểu gì cũng phải nói ra. Những chuyện lặt vặt là phải do mình phụ trách, nếu không thì môn phái cũng chẳng nuôi mình cho tốn cơm.
"Rất tốt, hôm nay sẽ đến phiên ngươi luyện đan luôn." Lý Lai Phúc lập tức nói. Nghĩ đến sau này mình có thể nhàn nhã giống như lão nhân Từ Phúc, hắn đột nhiên cảm thấy không còn quá mức thất lạc, tâm tình lập tức trở nên thoải mái.
"Vãn bối không biết làm!" Bộ Tranh trả lời.
"Không biết hả, không có việc gì, ta sẽ dạy ngươi việc này. Rất đơn giản thôi mà, học vài ngày là làm được thôi. Dẫu sao cũng chỉ cần có thể luyện ra là được rồi, chúng ta chỉ quan tâm đến việc luyện được bao nhiêu lô." Tuy thoáng thấy thất lạc, nhưng Lý Lai Phúc ngẫm lại chẳng phải là vấn đề gì quan trọng lắm, cùng lắm là vất vả một thời gian ngắn, dạy Bộ Tranh học xong, thế là đã giải quyết gọn ghẽ.
Trên thực tế, tỷ lệ đan dược thành phẩm khi Lý Lai Phúc luyện đan cũng cao hơn so với bình thường một chút. Hắn căn bản không có thiên phú về lĩnh vực này. Nếu không phải do quen tay hay việc, nếu không phải do thường xuyên luyện chế những đan dược phổ thông này, có thể nói tỷ lệ đan dược thành phẩm của hắn sẽ thấp đến mức không thể thấp hơn.
Có một số lĩnh vực, thiên phú thực sự đóng vai trò trọng yếu. Cho dù ngươi có cố gắng đến mấy, nhưng ngươi vẫn không phát hiện ra mình có thiên phú về một lĩnh vực nào đó, đã chứng tỏ trong con người ngươi ẩn dấu thiên phú về lĩnh vực khác. Vấn đề là ngươi có phát hiện ra được nó hay không mà thôi.
Giống như đại đa số mọi người, Lý Lai Phúc cũng không biết thiên phú của mình rút cuộc là cái gì. Nhưng dù có thế nào thì cuộc đời này của hắn cũng vẫn cứ đều đều trôi qua như vậy. Mà hắn cũng yêu thích cuộc sống như thế. Tuy rằng Luyện Đan Phong không có tiền đồ gì cả, nhưng đối với đại đa số người lại có thể nói là kiếm được phần thưởng hậu hĩnh. Tuy không thể nói là phát đại tài, nhưng có thể coi như là phát tiểu tài rồi.
Hắn thậm chí có thể nuôi được vợ bé, nạp thêm một tiểu thiếp. Cuộc sống như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.
Trong Thanh Vân Kiếm Phái, người có thiên phú luyện đan cao hơn Lý Lai Phúc, thậm chí cao hơn cả Từ Phúc thực sự là có vô khối. Nhưng bọn họ lại không bao giờ lựa chọn đến Luyện Đan Phong, bởi vì nơi đó không có tiền đồ.
Thật đáng nực cười! Tiền đồ thường là nguyên nhân chính khiến con người ta vứt bỏ thiên phú của mình. . .
Ở đây không phải muốn nói luyện đan không có tiền đồ, mà chỉ khi ở Luyện Đan Phong của Thanh Vân Kiếm Phái này mới không có tiền đồ mà thôi!
Cũng chính bởi như vậy, khi Bộ Tranh bắt tay vào luyện đan, chỉ cần có thể thành công thay thế cái vị Lý Lai Phúc có thâm niên chừng hai mươi năm này, thì bất kể thiên phú và thành tích luyện đan của Bộ Tranh có như thế nào, cũng sẽ chẳng có ai buồn thắc mắc.
Đối với Bộ Tranh, có thể nói cuộc đời Lý Lai Phúc không bao giờ là mục tiêu mà gã theo đuổi, có thể lấy được vợ, nuôi dưỡng con cái, thậm chí còn nạp hai nàng thiếp. . .
"Được!" Bộ Tranh cứ như vậy không oán không hối mà đáp ứng. Gã khao khát chờ mong đến lúc Lý Lai Phúc dạy mình luyện đan. Đây cũng là một nghề a, nhiều nghề chẳng lo chết đói.
Cứ như vậy, Bộ Tranh bắt đầu học tập luyện đan, và đó cũng là lúc Lý Lai Phúc bắt đầu đau đầu. . .
"Cái gì? Không hiểu?"
"Cái gì? Không lĩnh hội được cái này?"
"Về xem thêm sách đi. . . Cái gì, ngươi không biết chữ?"
. . .
Lý Lai Phúc nhìn Bộ Tranh trừng trừng. Lão thực sự muốn biết là thằng quái nào đã chiêu mộ cái tiểu tử này, lại còn mù chữ nữa chứ. Thế này thì bảo người ta dạy bằng cách nào đây. Đau đầu nhất là gã tiểu tử này chẳng tiếp thu được gì từ những lời giảng giải của hắn.
Từ Phúc giống như đang xem hài kịch, đứng bên cạnh nhìn Lý Lai Phúc và Bộ Tranh. Trên khuôn mặt, nét hả hê lộ rõ ra như ban ngày.
Đồng thời, Từ Phúc cũng đang cảm thấy kỳ quái, tại sao môn phái lại chiêu mộ một kẻ hoàn toàn mù chữ. Nhưng lão đã nhanh chóng hiểu ra, hiện giờ làm gì có ai đi nghiệm chứng biết chữ với không biết chữ, mà chỉ nghiệm chứng căn cốt thiên phú. Thông thường người luyện võ đều biết chữ, nếu không thì làm sao có thể tìm hiểu được công pháp.
Thật là có ý tứ a! Cứ để mặc Lai Phúc đau đầu đi, bây giờ là lúc đi tìm Mộc lão đầu đánh cờ rồi. . .
Đúng vào lúc Từ Phúc chuẩn bị bỏ đi, lão đột nhiên nhớ tới một việc, mở miệng hỏi: "Cậu thiếu niên, ngươi tên là gì?"
Đến lúc này lão vẫn còn chưa biết tên Bộ Tranh, làm quản lý như vậy hình như là có phần thất trách.
"Vãn bối là Bộ Tranh." Bộ Tranh lập tức trả lời.
"Bộ Tranh a, cái tên chẳng hợp tí nào với phong cách nơi này của chúng ta. Hay là gọi ngươi là A Phúc đi." Từ Phúc nhìn Bộ Tranh cười nói.
". . ." Bộ Tranh nín lặng.
"Ta là Từ Phúc, hắn gọi là Lai Phúc, ngươi gọi là A Phúc, thế này mới hài hòa." Từ Phúc vừa cười vừa nói.
"Thế nào cũng được." Bộ Tranh gật đầu, "Các vị thích gọi vãn bối thế nào thì gọi."
Chẳng phải chỉ là một cái ngoại hiệu thôi sao! Con người ta không chỉ có một cái ngoại hiệu, có lẽ trong mỗi một quần thể lại có một ngoại hiệu riêng. Trong đám bạn thời thơ ấu, Bộ Tranh cũng có ngoại hiệu, nhưng không được hay ho cho lắm mà thôi.
Chẳng qua, thành ra như vậy các vị không cảm thấy hỗn loạn hay sao?
"Vậy A Phúc ngươi cứ tiếp tục học tập. Lai Phúc, ngươi nhất định phải dạy hắn học bằng được đấy." Câu nói cuối cùng của Từ Phúc nghe có phần quái dị, rất hiển nhiên là lão đang cười trộm.
Bình luận
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1