chương 120/ 258



"Lửng dạ? Ha ha, thật là đáng mong chờ, nếu cho gã đấu với Tích Mễ, không biết lúc ấy ai sẽ thắng đây." Cô nhóc vừa cười vừa nói.
"Ai sẽ thắng cái gì? Ta đấu với ai?" Đúng lúc đó, một thiếu nữ bước tới. Cô thiếu nữ này có dáng người đáng kiêu ngạo. Ừm, bất kể là chiều cao, độ dài của chân, hay là độ tấn công của ngực độ phòng thủ của mông, mỗi một thứ đều là vốn liếng đáng để kiêu ngạo của một thiếu nữ.
Thêm vào đó, cô thiếu nữ này còn có một khuôn mặt không tệ. Bất kể xuất hiện ở đâu, cô nàng cũng sẽ trở thành tiêu điểm ở nơi đó. Lần này cũng không ngoại lệ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô nàng ngồi xuống bên cạnh cô nhóc.
"Tiểu thư Tích Mễ, cô thật sự dám đến cơ đấy! Cô đã quên rằng, mỗi lần tới đây, cô đều gây ra một trận rối loạn hay sao." Cô bé nhìn sang cô thiếu nữ này, khẽ lắc đầu với thái độ phiền não.
Làm gì còn cách nào khác! Vị tiểu thư Tích Mễ này hoàn toàn chẳng thèm quan tâm người khác hỗn loạn ra sao, nếu không thì đã chẳng thường xuyên đến đây. Hơn nữa, cô nàng còn ăn mặc bốc lửa đến thế. Mặc dù không có hở ngực lộ lưng, nhưng với cái kiểu ăn mặc quần áo bó sát thể hiện ra hết dáng người ra của cô nàng, lớp vải chỗ bộ ngực vểnh cao căng tròn dường như sắp rách toạc ra đến nơi.
"Phụ nữ chúng ta, trời sinh chính là để gây ra hỗn loạn, chẳng có lý do gì mà không nên đến đây cả, làm thế chẳng phải là có lỗi với chính bản thân mình hay sao." Tích Mễ nhơn nhơn, đưa tay vuốt mái tóc thẳng mượt một cái.
"Đừng lôi ta vào. Ta không thể nào lẳng lơ quá đáng, không, là gây ra hỗn loạn như ngươi." Dường như đã lỡ lời, cô nhóc bèn vừa cười vừa chữa cháy.
"Chẳng qua là ngươi không muốn trưng diện mà thôi. Nếu không thì với điều kiện của mình, ngươi sẽ làm một đám người chết mê chết mệt." Tích Mễ nghiêm mặt nói, có vẻ không giống như đang cố an ủi cô nhóc.
Cô nhóc tức giận nguýt Tích Mễ một cái rồi bảo: "Đám người đó chỉ toàn là những kẻ háo sắc biến thái. Không nói chuyện này nữa, ngươi muốn ăn gì không? Có muốn ta bỏ tiền ra mời ngươi không, tránh cho ngươi lượn lờ khắp nơi rồi lại gây ra hỗn loạn."
"Ta cần ngươi mua hộ hay sao! Hãy xem đây, ta muốn ăn thịt nướng!" Tích Mễ cười nói, khi nói đến nửa câu sau, cô nàng bèn cao giọng lên một chút.
"Tích Mễ, đây này, thịt nướng!"
Hầu như ngay sau khi Tích Mễ vừa mới dứt lời, đã có người đã đặt món thịt nướng trước mặt cô nàng. Cảnh tượng này làm cho cô nhóc buộc phải lắc đầu, than thở tại sao lại có người có năng lực dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm như vậy hả trời.
Cô nhóc không lấy làm khó hiểu trước tốc độ món thịt nướng được đưa lên nhanh như vậy. Cho dù bây giờ lập tức đi làm, cũng không thể nào mang lên nhanh đến thế, bởi vì cô biết rõ, món thịt nướng này không phải bây giờ mới làm, mà do người khác đã gọi món mang lên sẵn từ trước nhưng chưa kịp ăn, chỉ vì thấy Tích Mễ muốn ăn, cho nên lập tức đưa sang chỗ cô nàng.
Tuy rằng không nhất định tất cả mọi người đều yêu thích Tích Mễ, nhưng số lượng những người yêu thích cô nàng tuyệt đối chiếm đa số. Trong hầu hết mọi thời điểm, lúc nào có người lập tức sẵn lòng tặng đồ ăn của mình cho Tích Mễ, cho dù món ăn đó họ có phải đợi rất lâu mới mua được đi chăng nữa. Thông thường, những món ăn đó không bao giờ bị lãng phí cả, bởi vì Tích Mễ có tiếng là ham ăn.
Chỉ thấy Tích Mễ ăn xong món này là lập tức gọi món khác, mỗi lần như vậy đều có người đưa tặng, nối liền không dứt. Tích Mễ ăn hết tất cả các món, không để lại một chút thức ăn thừa nào. Tuy rằng phong cách ăn uống của cô nàng không quá thanh nhã, nhưng tuyệt đối không khó coi; Hơn nữa, trong mắt người khác còn có một nét đẹp riêng.
Trong hàng ngũ những người theo đuổi Tích Mễ, không ít kẻ cùng chung quan điểm..., nhìn Tích Mễ ăn cũng là một niềm hưởng thụ.
Về phần Bộ Tranh, nếu như lúc này có mặt ở đây, gã nhất định sẽ cực kỳ hâm mộ Tích Mễ. Mỗi khi muốn ăn món gì thì chẳng cần mình phải đi mua, người khác sẽ dâng lên tận miệng. Tuy nhiên, gã không bao giờ dễ dàng ăn đồ của người khác, bởi vì mẹ gã đã từng nói, đừng bao giờ lợi dụng người khác. Lợi dụng người khác cũng có nghĩa là thiếu nợ họ, rồi cũng sẽ bị người đó lợi dụng lại. Ca không muốn thiếu nợ người khác cái gì.
Theo cách nhìn nhận của mẹ Bộ Tranh, cho dù chỉ uống của người ta một hớp nước, cũng đã coi như mắc nợ một mối ân tình, mà ân tình nào rồi cũng rất khó trả.
Đương nhiên, nếu như có tính cách đến chết cũng không biết xấu hổ là gì như của Tích Mễ, vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi.
"Thật sự là tham ăn, ăn như vậy mà cũng không béo, thật sự là hâm mộ muốn chết." Cô nhóc vừa nhìn Tích Mễ ăn vừa than thở. Trong giới võ giả, số lượng phụ nữ ăn nhiều nhưng không béo có rất nhiều. Bởi vì có liên quan đến vấn đề luyện võ, cho nên thông thường họ không bao giờ béo được.
Nhưng nếu ăn nhiều như Tích Mễ thì dù thế nào cũng sẽ béo. Nếu không phải vậy thì tại sao trong giới võ giả lại có không ít người béo phì, nguyên nhân chỉ là vì ăn quá nhiều. Luyện võ cũng không thể đảm bảo rằng tuyệt đối sẽ không béo, yếu tố quyết định một cá nhân béo hay gầy vẫn cứ là số lượng mà người đó ăn là bao nhiêu.
"Nói gì thế, ta béo lên mà. Dạo này cảm giác ở chỗ này mỡ tích lại rất nhiều đấy." Trong lúc nói, Tích Mễ còn đưa tay khẽ vỗ mấy lần vào bộ ngực lẫn bờ mông của mình.
Động tác đó đã làm cho một vài phụ nữ chỉ chực xông lên tẩn cho cô nàng một trận, còn đám đàn ông thì thực sự được một cơn phấn khích. . .
"Ngươi đừng nói những lời dễ chuốc lấy hận thù như vậy có được không? Ta sẽ bị ngươi hại chết đấy!" Cô nhóc thiếu chút nữa là nghẹn họng. Nguyên nhân phát sinh của những trận rối loạn trước kia không chỉ riêng là vì sự si mê của đám đàn ông, mà còn có cả lòng ghen ghét đố kị của đám phụ nữ.
"Ngay cả nói cũng không cho người ta nói, vậy nói về ngươi một chút. Chẳng phải ngươi cũng giống như vậy, ăn bao nhiêu cũng sẽ không béo hay sao." Tích Mễ ăn nói có phần ám muội. Vẻ mặt ám muội vạ của cô nàng lại làm dấy lên một trận náo động nho nhỏ.
Nếu nói về sức ăn, Tích Mễ đích thật là khủng bố, giống y như một cái động không đáy, hơn nữa còn ăn bao nhiêu cũng không béo. Tuy rằng Tích Mễ không phải là không bao giờ biết no, nhưng nếu so với một Đại Vị Vương bình thường thì chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cô nàng chẳng những không béo, mà còn --
"Ăn không béo, thế mà lại vẫn thon thả, hơn nữa những chỗ cần béo thì vẫn cứ béo! !" Cô nhóc tức tối nhìn xoáy vào bộ ngực của Tích Mễ một cái. Thật sự muốn dùng châm đâm cho một phát, nếu có thể đâm cho xẹp lép thì không còn gì tốt hơn.
"Ngươi đâu cần phải hâm mộ! Sau này rồi ngươi cũng sẽ cao lên, rồi cũng sẽ trổ mã." Tích Mễ nói. Lần này cô nàng không cười đùa mà nói với giọng tương đối nghiêm túc.
"Không thể nào! Hơn nữa, ta đâu phải là chưa trổ mã, mà chỉ là không biến thái như ngươi mà thôi." Cô nhóc hậm hực nói.
"Hì hì, đúng rồi, ngươi vừa nói cái gì, ai có thể so đấu được với ta, thắng cái gì?" Tích Mễ hỏi.
"Ta vừa mới gặp một người, gã cũng rất háu ăn, dường như có khả năng so đấu với ngươi một trận đấy. Vừa nãy, gã ngồi ngay ở cái ghế mà ngươi đang ngồi." Cô nhóc mỉm cười đáp.
"Thật hay giả? Ở đây còn có người ăn được nhiều như vậy sao?" Tích Mễ tương đối nghi ngờ. Trên phương diện ăn uống, nàng ta cảm thấy bản thân đánh khắp Thiết Mộc Đường vô địch thủ.
"Đúng vậy a, rất háu ăn. Một bát lớn từng này, gã chén đánh vèo một cái là đã xong." Cô nhóc khoanh hai tay thành một vòng tròn để mô tả độ lớn của cái bát mà Bộ Tranh vừa mới ăn.
"Ta cũng có thể làm được." Tích Mễ vội nói. Không ngờ lại có người thách thức được chính mình về khả năng ăn nhiều, điều này đã làm cho cô nàng hết sức khó chịu. Bởi vậy, cô nàng nôn nóng hỏi tiếp: "Người đó đâu?"
"Gã đi mất rồi." Cô nhóc trả lời.
"Sao lại đi mất?" Tích Mễ nói với giọng không không dấu được thất vọng.
"Vậy ngươi bảo ta phải làm thế nào đây, bắt ta ngăn người khác lại ư? Ta đâu thể làm được." Cô nhóc vặn lại. Cô đâu phải là Tích Mễ, không thể làm ra những hành động không biết xấu hổ là gì như thế.
"Thật sự đáng tiếc vì đã bỏ lỡ mất cơ hội, nếu không thì đã đấu với gã một trận, càn quét con đường này. Nếu như gã thực sự có khả năng như ngươi nói, có lẽ ta sẽ dẫn gã tới chỗ con phố Đường Hà. Qua mấy ngày nữa là vừa đúng ngày nơi đó tổ chức thi đấu tranh ngôi vị Đại Vị Vương. Ta phải bảo vệ ngôi vị này." Tích Mễ nói. Ngoài ra, cô nàng nói mình phải bảo vệ đã chứng tỏ hiện giờ bản thân là người giữ ngôi vị này.
"Còn đi càn quét phố, ăn xong chúng ta về nhà thôi. Nếu còn tiếp tục nữa, ta đoán có lẽ sẽ phải huy động đến đệ tử của Chấp Pháp Đường." Cô nhóc nói.
Không lâu sau, cô nhóc đã lôi kéo Tích Mễ ra về. Đến lúc ấy, con đường đã bắt đầu manh nha nổi lên náo loạn, chậm một chút nữa là sẽ xảy ra xung đột với quy mô lớn rồi. Nhưng sau khi các nàng khuất bóng, mầm mống náo loạn đó cũng dần thui chột.

Bình luận





Chi tiết truyện