chương 247/ 258

"Đao trận, nhất đao trảm!"

"Thương trận, long xuất đại hải!"

"Côn trận, hoành tảo thiên hạ!"

"..."

Trong số những vũ kỹ trận pháp vốn không được nhiều lắm thì đại đa số không có quan hệ với kiếm pháp, thật ra có một số xem như chồng chéo lên nhau, nguyên nhân là do sự thông dụng của vũ kỹ trận pháp, chẳng qua chỉ sửa vũ khí mà thôi.

Bất quá, cho dù là như vậy thì đây cũng là lần đầu tiên Bộ Tranh chứng kiến vũ kỹ trận pháp đối chiến, hơn nữa, hắn có thể hiểu được.

Điều này làm cho tầm mắt của Bộ Tranh tức thì được mở rộng, suy nghĩ cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều, có một số việc mà chỉ dựa bản thân thì rất khó nghĩ ra, cho dù ngươi thiên tài cỡ nào thì cũng thế, khả năng suy nghĩ cũng có hạn, chẳng qua là nghĩ sâu xa hơn mà thôi, cũng không phải nói nghĩ được càng nhiều thứ hơn người bình thường.

Sau một hồi đối chiến rất tuyệt vời -

"Đáng tiếc..." Bộ Tranh thở dài nói, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn thở dài, nguyên nhân là do hắn cảm thấy vốn người thất bại có cơ hội thắng, kết quả lại thua.

Đồng thời, trong giai đoạn chiến đâu này, hắn đầu nhập mình vào người thua tương đối nhiều, người mà hắn xem trọng chính là người thua, kết quả người được hắn xem trọng lại thua, tự nhiên hắn cảm thấy đáng tiếc.

Hiện tại tuy rằng Bộ Tranh có thể nhìn ra được thực lực của một người, nhưng kinh nghiệm không đủ, thường xuyên sẽ đoán sai kết quả, đây là do hắn đánh giá cao năng lực của một người, chủ yếu là năng lực ứng biến và tâm lý.

Theo như suy nghĩ của hắn, nếu năng lực của ngươi thua đúng như hắn nhận định thì người đó cũng sẽ không thất bại.

Sai lầm này của Bộ Tranh rất bình thường, dù sao hắn chỉ mới bắt đầu quan sát luận võ, thứ hắn cần phải học tập vẫn còn rất nhiều, bất quá năng lực học tập của hắn từ trước đến nay đều rất nhanh, tin tưởng không mất bao lâu, nhân tố mà hắn tính toán sẽ càng nhiều, đến lúc đó xác suất đánh giá sai kết quả sẽ giảm bớt rất nhiều.

"Đáng tiếc cái gì, ngươi cảm thấy hắn có thể thắng sao?"

Vào lúc này, một người đệ tử bên cạnh nhìn Bộ Tranh hỏi, mà câu hỏi này dường như không mang tính nghiên cứu thảo luận mà mang tính chất vất nhiều hơn.

"Ừm, nếu hắn vừa rồi sử dụng chiêu này, sao đó như vậy..." Bộ Tranh khoa tay múa chân minh họa chiêu thức, hắn cũng chỉ có thể khoa tay múa chân bởi vì hắn không biết tên mấy chiêu thức đó có tên gọi là gì.

"Hừ, nếu như hắn đổi chiêu thì Thiên ca cũng sẽ đổi chiêu, ngươi cho rằng Thiên ca là vật chết hả?" Đệ tử kia lập tức vặn lại, nguyên lai hắn là bạn bè của người vừa mới giành thắng lợi kia, cũng khó trách không thích nghe Bộ Tranh nói đáng tiếc.

"Ta cũng đã cân nhắc đến việc hắn sẽ biến chiêu..." Bộ Tranh nói, mà nói còn chưa dứt lời, đối phương đã đứng lên khinh thường nói.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, còn cân nhắc đến việc Thiên ca sẽ biến chiêu, Thiên ca biến chiêu như thế nào ngươi có thể đoán được sao?"

"Ta..." Bộ Tranh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, tuy rằng hắn thấy đối phương nhất định sẽ biến chiêu như vậy, nhưng dù sao mình không phải là người ta, chưa chắc người ta sẽ biến chiêu như ý mình, cho nên, hắn không tiếp tục nói nữa.

Trên thực tế, cho dù nói tiếp thì có ý nghĩa gì, hắn không muốn tranh võ mồm vô nghĩ.

"Sao thế Tiểu Lang?" Vào lúc này, Thiên ca đã đi tới.

"Người này vừa mới nói năng lỗ mãng, nói Thiên ca chẳng qua là chiến thắng may mắn, thậm chí còn nói nếu như đối phương ra chiêu như thế nào đó là Thiên ca sẽ thua." Tiểu Lang chỉ vào Bộ Tranh nói.

"..." Thiên ca nhìn về phía Bộ Tranh, nhìn thấy chế phục Bộ Tranh mặc, đó là chế phục của đệ tử tổng đàn, cũng không biết vì cớ gì, vào lúc này hắn đột nhiên trở nên lăng lệ.

"Ngại quá, vừa rồi là lỗi của ta, ta không nên tùy tiện đánh giá cuộc luận võ của các ngươi." Bộ Tranh nói lời xin lỗi, sự tình này khởi phát từ hắn, xin lỗi là rất bình thường.

"Nếu huynh đài đã nói như vậy, ta đây tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, Tiểu Lang, chúng ta đi thôi." Thiên ca kia rất cao ngạo liếc nhìn Bộ Tranh, sau đó cùng Tiểu Lang kia rời đi.

Đây cũng không phải vị Thiên ca này tỏ vẻ, chẳng qua là bởi vì mỗi người mỗi ngày đều phải đấu một trận, trận thứ hai là vào ngày mai.

Một ngày gần sáu trăm trận luận võ, nếu một trận mười phút, trừ đi mười luận võ trường thì cũng phải mất năm canh giờ, một ngày chỉ có mười hai canh giờ, trừ phi tiến hành một ngày một đêm, còn không thì mỗi ngày một người chỉ có thể đấu một trận

Hơn nữa qua mỗi trận luận võ, có người thì có thể không sao cả, nhưng có người có thể sẽ bị thương, có thể bị tiêu hao thể lực nghiêm trọng, bọn họ cần nghỉ ngơi, cho nên một ngày một trận là hợp lý.

Bộ Tranh tiếp tục lưu lại quan sat luận võ, mặc dù là mười cặp đệ tử tiến hành luận võ đồng thời nhưng toàn bộ đều được hắn thu vào trong mắt, bằng không hắn cũng sẽ không tìm đến chỗ ngồi hiện tại, vị trí này là chỗ có thể chứng kiến rõ ràng nhất mười luận võ trường.

Trận luận võ vừa rồi của Thiên ca kia nằm ở luận võ trường gần chỗ này, bằng không tên Tiểu Lang kia cũng sẽ không ngồi ở đây, mà khi Bộ Tranh thốt ra hai chữ đáng tiếc lại vừa vặn trận luận võ của Thiên ca kia chấm dứt, hắn tự nhiên quy kết rằng Bộ Tranh đang nhận xét trận thi đấu của Thiên ca, mặc dù trên thực tế chính là như vậy.

Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, tuy rằng Bộ Tranh ngồi không hề nhúc nhích, nhưng tâm thần thì đã dung nhập vào trong mỗi trận luận võ, từ đó hắn thu nhận được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

Rốt cục đã đến phiên hắn ra đấu, vào lúc này, rất vừa khéo, những trận còn lại đã đều kết thúc, chỉ còn mỗi một trận của hắn, cũng chính vì như thế mà hắn liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

"Số một một tám bảy, chiến thắng!"

"??" Bộ Tranh ngây ngốc, đây là tình huống gì? Vì cớ gì đột nhiên tuyên bố mình thắng cuộc, bản thân mình còn chưa kịp làm gì, ngay cả đối thủ cũng chưa nhìn thấy, không lẽ nào đối phương nhận thua.

Chẳng lẽ có nội tình đen tối gì đó?

Nếu người khác biết được suy nghĩ này của Bộ Tranh, nhất định sẽ vỗ trán lắc đầu, đây là ngươi thắng đó, làm sao ngươi có thể hoài nghi có nội tình đen tối gì được chứ?"

Bất quá, vào lúc này, quả thật người ta cũng có suy nghĩ như vậy, cảm thấy Bộ Tranh chưa hề động thủ, ngay cả đối thủ còn chưa xuất hiện, làm sao lại biến thành Bộ Tranh giành chiến thắng, nhìn sơ qua rất có cảm giác khả nghi.

"Xin hỏi, vì sao lại như thế, chẳng lẽ các ngươi làm điều mờ ám sao?" Bộ Tranh chẳng những hoài nghi mà còn hỏi thẳng ra.

"Ngươi.. Sao có thể nói chúng ta mờ ám được, vừa rồi mới nhận được tin tức của số một một tám tám, ngày hôm qua xung đột với người ta ở thanh lâu cho nên bị thương, đang được trị liệu, hôm nay không thể xuất chiến được." Vị trưởng lão đảm nhiệm làm trọng tài nói, kỳ quái chính là, vỗn hắn định chuẩn bị mắng Bộ Tranh một câu, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên lại dằn xuống.

Có lẽ, hắn đã phát hiện ra thân phận của Bộ Tranh, cảm thấy không nên đắc tội với Liễu Nhất Kiếm, ít nhất là không đáng đắc tội vì chuyện tào lao mía lao này.

"Nguyên lai là như vậy a..." Bộ Tranh có chút thất vọng, hắn vốn muốn thử một vài ý tưởng của mình, kết quả, bất ngờ không chiến mà thắng.

Ai, một trận chiến bởi vì vận khí tốt mà không chiến mà thắng, loại cảm giác này, thật sự rất khó chịu a!

Nếu như tiếng lòng này của Bộ Tranh bị mọi người biết được, nhất định sẽ phỉ nhổ, đây là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ.

Bất quá, tình huống này của Bộ Tranh cũng không phải là duy nhất, trong nhiều đệ tử như vậy, chung quy sẽ có một vài đệ tử gặp sự cố bất ngờ, có người sẽ giống như Bộ Tranh không chiến mà thắng.

Loại thắng lợi không cần chiến đấu này không có sự khác biệt gì với thắng lợi của một người do chiến đấu gian khổ giành được, bởi vì đây là một loại vận khí, cũng giống như kỳ ngộ, có một số người có thể dễ dàng đạt được một vài thiên tài địa bảo, sau đó thực lực đột nhiên tăng mạnh, mà đại đa số người còn lại chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của mình tích lũy thực lực, vô luận là loại người nào cũng thế, dù sao kết quả cũng giống nhau.

Cứ như vậy, Bộ Tranh quay trở về trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, chuẩn bị hấp thu và tiêu hóa những điều đã học hỏi được, mà hắn không biết rằng hôm nay bản thân hắn ở luyện võ trường chữ Kỷ này đã được coi như là một người nổi danh, rất nhiều người đều biết số một một tám bảy gặp được may mắn.

Ngày hôm sau, Bộ Tranh xuất hiện ở luyện võ trường chữ Bính mà không phải luyện võ trường chữ Kỷ ngày hôm qua, người giành thắng lợi ngày hôm qua đều được tập hợp đến luyện võ trường chữ Giáp, chữ Bính và chữ Ất, số thất bại còn lại thì tập trung đến ba luyện võ trường phía sau.

Nếu hôm nay người nằm trong nhóm thua lại thua tiếp một trận nữa thì sẽ bị đào thải, mà nếu như chiến thắng, thì sẽ được tập trung với những người thất bại ở ba luyện võ trường Giáp, Bính và Ất này thi đấu một lần nữa, vẫn giống nhau, thất bại hai lần sẽ bị đào thải.

Dưới tình huống bình thường, nếu như là cường giả thì rất khó hai lần đều trùng hợp gặp phải người có thực lực cao hơn bản thân, nếu quả thật trùng hợp như vậy thì chỉ có thể nói vận khí kém, dù sao vận khí của bản thân cũng là một loại thực lực.

Mà điều kiện giành được suất dự tuyển cũng rất đơn giản, đó là phải thắng liên tiếp ba lượt, bất kể là ngươi thua một lượt sau đó thắng liên tiếp ba lượt hay thắng cả ba lượt ngay từ đầu thì để có thể tiến vào thi đấu dự tuyển.

Mà điều kiện thứ hai, đó là không được bại quá một lần.

Điều kiện thứ hai này nghe có vẻ giống điều kiện thứ nhất, bại một lần rồi về sau bất bại thì cũng chỉ có thể thắng liên tiếp, thắng liên tiếp ba lượt là có thể thăng cấp thành công.

Kỳ thật, nói không chừng sẽ có tình huống bại một lần về sau thắng hai lần rồi không có đối thủ nữa, như vậy vẫn sẽ thăng cấp thành công, hơn nữa còn có thể xuất hiện tình huống hòa nhau.

Bộ Tranh ở luyện võ trường chữ Bính này lại được quan sát hơn năm trăm trận luận võ, hắn vẫn phải thi đấ cuối cùng, đây là căn cứ và tuần tự của mã số.

Hơn năm trăm trận luận võ lần này tựa hồ đặc sắc hơn ngày hôm qua rất nhiều, trình độ cũng cao hơn, đúng thôi, dù sao đây là trận luận võ của những người đã giành chiến thắng, thực lực thấp đã bị loại trừ, tuy rằng cũng có một số ít gặp vận khí nhưng dù sao trình độ cũng đề cao hơn rất nhiều.

Điều này cũng làm cho Bộ Tranh nhìn đến thỏa mãn, sau khi có được kinh nghiệm của ngày hôm qua, hiện tại phán đoán của hắn trở nên chuẩn xác hơn rất nhiều, nói cách khác, kinh nghiệm nhìn người của hắn đã nhiều hơn.

Mặc dù trước kia Bộ Tranh có thể sau khi xem chiêu là có thể phá chiêu, nhưng điều này cần phải chờ người khác tung ra chiêu thức trước mới được, ít nhiều sẽ bị động một chút, hiện tại hắn có thể đoán trước được một chút, nói như vậy có thể chủ động được hơn một chút.

Bất quá, cái sự đoán trước này chỉ mang tính tương đối mà thôi, hiệu quả phá chiêu không thể bằng sau khi đã nhìn thấy chiêu thức rõ ràng, cho nên không thể có được sự chính xác hoàn toàn.

Đây chỉ là có thể gia tăng một chút nhãn lực của Bộ Tranh mà thôi, nhưng một chút gia tăng này lại có sự trợ giúp rất lớn đối với hắn.

Rốt cục, Bộ Tranh đã quan sát xong các trận luận võ, hắn bắt đầu ra sân, chẳng qua là, sau khi bước lên sàn đấu, kết quả một lần nữa khiến cho hắn có chút thất vọng.

Bình luận





Chi tiết truyện