Đối với võ giả, có thể nói phương pháp tu luyện như vậy chỉ tổ làm lãng phí thời gian. Mặc dù, làm như vậy thì nền tảng sẽ có thể vững chắc hơn một chút, nhưng dù sao đi nữa vẫn cứ là lãng phí thời gian.
Tu luyện võ đạo có nghĩa là khuếch trương kinh mạch từng bước một, còn từ kinh mạch này chuyển sang kinh mạch khác hoàn toàn không có tác dụng khuếch trương, mà chỉ là chuyển đổi tu luyện mà thôi.
Bộ Tranh không biết gì về điều đó. Lúc ban đầu, gã chỉ có được phương pháp tu hành một kinh mạch, chẳng có ai dạy phương pháp tiếp theo là như thế nào. Gã đành phải tự mình lần mò. Nếu như đã là tự lần mò, có thể nói là tự mình phải tìm ra cho bằng được cách tu luyện kinh mạch thứ hai.
Phương thức vận khí mỗi kinh mạch khác hẳn nhau, bởi vì kinh mạch không phải là cùng một cấu trúc. Chỉ có điều, tuy rằng kinh mạch khác nhau, nhưng về mặt nguyên lý thì vẫn giống nhau, có thể tìm hiểu ra được.
Tuy nhiên, quá trình tìm hiểu này không phải ai cũng có thể thực hiện được. Bộ Tranh là một kẻ khác người, có thể nói cái gì gã cũng không biết, nhưng lần nào gã cũng có thể lần ra phương thức tu luyện tốt nhất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Gã làm được điều đó có lẽ là nhờ vào thiên phú về mặt toán học của mình. Gã có thể tính toán chính xác vận khí theo tuyến đường như thế nào là tốt nhất, hoặc có thể nói là thích hợp với mình nhất.
Năng lực này, kể cả là võ lâm kỳ tài cũng phải cam bái hạ phong. Nếu như người khác biết được điều đó, có lẽ gã đã bị các thế lực tranh nhau cướp đoạt. . .
Nhưng Bộ Tranh lại chẳng biết gì về điều đó. Hiện giờ, cho dù có khả năng phát hiện ra mình đã đi sai đường, Bộ Tranh cũng sẽ không thay đổi phương thức đang tu luyện. Bởi vì gã đã phát hiện ra, tu luyện như vậy rất thích hợp với luyện đan, cụ thể hơn là mỗi khi vận chuyển trận pháp đều vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trận pháp có thuộc tính khác nhau, mà Bát Mạch cũng là như vậy. Tu luyện được kinh mạch nào thì nắm được thuộc tính của kinh mạch đó. Đồng thời, thuộc tính đó tương xứng với trận pháp nào thì có thể vận chuyển trận pháp đó dễ dàng hơn nhiều. Đây là điều mà Bộ Tranh đã phát hiện ra trong quá trình luyện đan. Gã đã phát hiện ra, khi chuyển sang trận pháp có thuộc tính tương xứng, thì việc vận chuyển trở nên ít tốn sức hơn nhiều. Tuy nhiên, mức độ giảm sút nhỏ bé đến mức nếu không để ý thì thậm chí không thể phát hiện ra được.
Dù thế nào, hiện giờ Bộ Tranh vẫn cứ như vậy mà tu luyện, sẽ không bao giờ thay đổi bất cứ cái gì. Tuy rằng tu luyện như thế rất chậm, nhưng đối với gã, có chậm hơn thế cũng chẳng có ảnh hưởng gì, gã đâu có muốn trở thành đệ nhất thiên hạ.
Trở lại chuyện chính. Sau khi phân chia công việc xong, Sở Hùng dẫn đội ngũ xuất phát từ môn phái để đến di tích cổ Nam Quỳ. Nếu như đi theo đường bộ, có lẽ sẽ mất chừng hai ngày đi đường. Con đường này đa phần là đường núi. Trong lúc đi xuyên qua rừng rậm hay vượt qua những vách núi cheo leo, có khả năng còn gặp được các loại mãnh thú và yêu thú, nhân đó có thể rèn luyện luôn.
Mặc dù Bộ Tranh phụ trách việc lặt vặt, nhưng nhóm người này đa phần đều có vật phẩm Càn Khôn, đã giúp cho gã giảm bớt công việc mang đồ. Đồng thời, mọi người cũng đều mang theo đồ ăn sẵn và lương khô, nên không cần gã phải chuẩn bị đồ ăn. Tính ra, gã chẳng có việc vặt gì để mà làm.
Nếu là việc dò đường thì có thể nói, do công lực quá thấp, gã hoàn toàn không có khả năng làm việc này. Bởi vậy thành ra gã là người thanh nhàn nhất. Nhưng trên đường đi, gã lại chẳng có lúc nào nhàn rỗi. Gã thường xuyên đào cỏ, hái hoa, chặt mấy cây non, bắt vài con sâu...,...
Tuy vậy, đám người Sở Hùng lại không có ý kiến gì, bởi vì bọn họ thừa biết Bộ Tranh đang thu thập dược liệu. Mục đích ban đầu của Bộ Tranh chính là việc này. Hơn nữa, Bộ Tranh cũng đều tiến hành công việc mà không mang lại một chút phiền toái nào cho bất cứ ai.
Có lẽ, sự tồn tại của Bộ Tranh hoàn toàn không được ai bận tâm tới, là bởi vì bọn họ đã dồn hết sự chú ý lên người Tần Sương. Do đó, chẳng ai buồn để ý xem tiểu nhân vật Bộ Tranh biến mất lúc nào, xuất hiện lúc nào.
"Ta bảo này Bộ sư đệ, khi tới đằng trước, ngươi không nên chạy lung tung nữa. Từ chỗ đó chúng ta bắt đầu phải cẩn thận." Triệu Chí Ngân thực sự rất quan tâm tới Bộ Tranh, là người đầu tiên lên tiếng nhắc nhở Bộ Tranh.
Phía trước chưa hẳn đã là địa phận của di tích cổ, nhưng kể cả ở bên ngoài cũng có mãnh thú tương đối hung dữ, có thể giết chết một người chưa tới Nhất Mạch như Bộ Tranh trong nháy mắt.
"Đệ biết rồi, đệ sẽ đi theo các huynh." Bộ Tranh đã biết trước điều đó bởi đã có lần điều tra qua nơi đây. Gã đã từng gặp phải những con mãnh thú đó, hầu như không tìm được cơ hội lẻn vào bên trong cho nên đành phải từ bỏ ý định.
"Hừ, phế vật cũng phải có giác ngộ của phế vật chứ." Vào lúc này, tên Bộ sư đệ kia đột nhiên lạnh lùng lên tiếng. Tuy rằng hắn không có nói rõ là kẻ nào, nhưng ai cũng biết rõ hắn đang nói tới ai.
Bộ Tranh không hiểu nổi, cái tên Bộ sư đệ này, không, phải gọi là Bộ sư huynh, cái vị Bộ sư huynh này tại sao lại cứ nhằm vào gã. Nếu chỉ là một lần thì còn có thể giải thích là do nóng giận trong nhất thời, nhưng tại sao từ đầu cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy.
Nếu như chưa từng kết thù kết oán gì với cái tên Bộ sư đệ này, vậy thì đã chứng tỏ hắn thực sự là người có tính cách quá hẹp hòi. Bộ Tranh nhớ rõ mình hoàn toàn chưa từng giao tiếp với vị Bộ sư huynh này, nếu đúng là như thế thì đáp án đã rõ.
Đúng vậy, Bộ Tranh đã biết được vị Bộ sư huynh này tên là gì, bởi hai ngày vừa rồi đi cùng với nhau, có rất nhiều cơ hội để biết, cũng giống như bây giờ vậy--
"Bộ Hải Phong, ngươi đừng có quá hẹp hòi như thế, nếu không sẽ khiến người ta phải chê cười." Đúng lúc này, Thu Nguyệt cau mày lên tiếng, nhân đó nhắc nhở Bộ Hải Phong, nếu ngươi muốn theo đuổi cô nàng Tần Sương kia, vậy hãy biểu hiện cho tốt một chút.
"Đệ chỉ muốn nhắc một số người, đệ làm vậy coi như là đút bạc vào trong túi của hắn." Bộ Hải Phong trả lời. Gương mặt tỏ ra kiêu ngạo, cứ như mình là một lão tiền bối, đang dạy bảo Bộ Tranh một vài đạo lý làm người vậy.
Mọi người đều biết câu nói này, đó là một câu tục ngữ, ý muốn nói bỏ công sức dạy người khác đạo lý, không thu học phí, coi như tương đương với tặng tiền cho người đó.
"Không có a, ngươi chưa đưa bạc cho ta." Bộ Tranh lục lọi trong túi áo, sau đó ngơ ngác nói.
". . ."
Mọi người lập tức cứng họng, nói thế mà ngươi lại thật sự đi tìm, đã thế lại còn tìm khá kỹ nữa chứ.
"Tiểu sư đệ, câu này có nghĩa là, dạy ngươi khác đạo lý làm người, không cần thu học phí, ngươi thật sự cho rằng người khác cho ngươi bạc hay sao." Tề Điền thiếu chút nữa là tắt tiếng.
"Ngươi không cần phải dạy ta, trả lại học phí cho ta." Bộ Tranh xòe tay ra nói.
". . ."
"Cút, vừa rồi ta đâu có thu học phí của ngươi." Bộ Hải Phong cả giận nói.
"Ngươi đã thu rồi. Bài toán này được giải như sau: Ta đưa học phí cho ngươi, được tính là một món tiền, sau đó ngươi không thu, cho nên một trừ đi một bằng không. Nhưng mà, ta đâu có cần ngươi dạy, cho nên phải lấy lại số học phí đó, thành ra là lại giảm đi một. Nếu nói trên phương diện toán học, chính là âm một, vậy ngươi đã thiếu nợ ta một món tiền." Bộ Tranh vừa tính toán vừa viết ra một công thức toán học trên mặt đất, khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ.
". . ."
Nếu như dựa theo lời giải bài toán của Bộ Tranh, kết quả này được công nhận là hoàn toàn chính xác. Nhưng vấn đề là, nếu như kết quả này được công nhận thì dường như lại có điểm nào đó không được hợp lý.
Lời giải bài toán này không có bất cứ sai lầm nào, có thể nói là hoàn toàn chính xác. Vấn đề chính là ở chỗ, một bài toán như vậy chắc là sẽ không có ai đặt ra cả. Đời người đâu có thuộc phạm trù toán học, hoặc có thể nói, muốn giải bài toán đời người còn cần phải sử dụng đến nhiều quy tắc toán học hơn nữa, mà những quy tắc này lại rất đơn giản.
"Ta thừa biết là ngươi nhất định sẽ bảo ta nói hươu nói vượn, nhưng xin mời ngươi chỉ ra chỗ sai của lời giải bài toán này. Nếu như không chỉ ra được chỗ sai, vậy đã chứng tỏ ngươi thiếu nợ ta tiền, còn nếu không có tiền, ta có thể cho ngươi thiếu nợ." Bộ Tranh mỉm cười, sau đó bước thẳng về phía trước.
Bình luận
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1