chương 182/ 258

"Bồi thường sao, vậy đưa ta thêm mười vạn lượng hoàng kim nữa." Bộ Tranh thuận miệng nói, câu nói này vốn hắn chỉ tùy tiện nói, hắn cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ đáp ứng, chỉ là muốn làm khó dễ đối phương một chút.

" Không thành vấn đề! Chỉ cần bỏ qua chuyện này, ta lập tức hai tay dâng lên mười vạn lượng hoàng kim." Phương Khánh Tùng nói, đồng thời kêu gọi người bên cạnh gom góp đủ mười vạn lượng vàng này.

Dù cho mười vạn lượng vàng vừa lúc nãy hắn đưa cho Bộ Tranh là của hắn thì hắn cũng không thể có quá nhiều tiền bạc, hơn nữa, trong đó cũng có một phần thuộc về Phương gia, ban đầu hắn không nghĩ tới số tiền sẽ bị Bộ Tranh lấy đi.

"..." Bộ Tranh trầm mặc, không nghĩ tới điều kiện của hắn lại dễ dàng được đáp ứng như vậy, hơn nữa dường như rất nhẹ nhàng, cảm giác như yêu cầu của mình còn thấp.

Bộ Tranh không khỏi muốn thử một chút, nếu như mình nâng giá lên liệu đối phương có thể đáp ứng hay không?

Bất quá, Bộ Tranh cũng không làm vậy, bởi vì hắn là người rất sòng phẳng, nếu đã nói ra thì sẽ không đổi ý, hơn nữa, mức bồi thường này cũng vượt qua sự tưởng tượng của hắn rồi.

Biết thỏa mãn mới được vui lâu!

" Không biết Lưu tiền bối cảm thấy thế nào?" Phương Khánh Tùng nhìn Lưu Bác Hỉ nói, chuyện này còn phải nhìn xem thái độ của Lưu Bác Hỉ.

"Chuyện này không nên hỏi ta, chỉ cần Bộ Tranh tiểu huynh đệ vừa lòng thì ta cũng mãn ý." Lưu Bác Hỉ nói.

"Được!" Phương Khánh Tùng đáp, đồng thời cũng đang thầm nghĩ trong lòng, vì sao Lưu Bác Hỉ lại nể mặt tiểu tử này như vậy, tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

" Mười vạn lượng, lại thêm mười vạn lượng." Bộ Tranh cầm kim phiếu, cái bộ dáng xem trọng tiền tài của hắn khiến Phương Khánh Tùng không tài nào hiểu được, hắn là thần thánh phương nào, nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn giống một người chưa thấy qua sự đời.

Không chỉ Phương Khánh Tùng có suy nghĩ này, ngay cả Lưu Bác Hỉ cũng có cảm tưởng như thế, lúc này trong lòng ông ta cũng hơi nghi ngờ quyết định của mình có phải lầm lẫn không, bất quá, có lẽ không sai, hắn thật sự là sư đệ của Tần Sương.

"Thúc thúc..." Vĩnh Hạo mặt nhăn mày nhíu, muốn nói cái gì đó.

"Trở về rồi hãy nói." Lưu Bác Hỉ nói thẳng.

Tiếp theo, Lưu Bác Hỉ tiếp tục nói với Bộ Tranh: "Bộ Tranh tiểu huynh đệ, ngày mai chúng ta sẽ đi Thần Kiếm vương triều, ngươi sẽ đi cùng chứ?"

"Đương nhiên là đi rồi, đây chính là điều ta chờ đợi, nếu có thể là hôm nay thì tốt nhất." Bộ Tranh nói.

"Chuyện này không cần quá gấp gáp, ngươi hẳn còn lời muốn nói với bạn bè của ngươi, đêm nay nói lời tạm biệt đi, tin tưởng sau khi ngươi đi Thần Kiếm vương triều, trong thời gian ngắn sẽ không thể trở về." Lưu Bác Hỉ lắc đầu, cười nói.

"Cũng được, thật ra cũng không cần chờ hơn một ngày." Bộ Tranh nói, "Vậy các người cứ đi lo liệu chuyện tình của mình đi."

Bộ Tranh tạo cho người ta cảm giác như vắt chanh bỏ vỏ, điều này khiến mọi người tắt tiếng, còn Lưu Bác Hỉ chỉ cười cười, nói lời chia tay với lão thái gia Bộ gia.

Sau khi Lưu Bác Hỉ rời khỏi, Lưu Vĩnh Hạo mới bắt đầu nói chuyện.

"Thúc thúc, vì sao ngài lại giúp tên tiểu tử kia, ngài khẳng định hắn thật sự có quan hệ với Tần Sương sao?"

Đúng vậy, nếu Lưu Bác Hỉ chưa xác định Bộ Tranh có quan hệ với Tần Sương hay không, dù cho ông ta ra mặt giải quyết chuyện này, cũng không nhất định hơi luồn cúi như thế, lấy lòng Bộ Tranh.

Lý do ông ta làm như vậy, đó chính là ông ta đã khẳng định được Bộ Tranh có quan hệ với Tần Sương.

"Vừa rồi ngươi có nhìn thấy một kiếm kia của Bộ Tranh đánh về phía Phương Tri Tín hay không?" Lưu Bác Hỉ không đáp, ngược lại hỏi một vấn đề.

"Điệt nhi không chú ý lắm." Lưu Vĩnh Hạo hơi ngượng ngùng nói, đối với loại luận võ cấp thấp này, hắn không có chút hứng thú. Lúc đó, ba huynh đệ bọn hắn đang mải nói chuyện phiếm, không đặt tâm tư vào cuộc luận võ.

Lưu Bác Hỉ vốn cũng không có hứng thú gì, nhưng bởi vì ông ta muốn tìm hiểu thêm về Bộ Tranh cho nên mới chú ý một chút, dù sao lộ số võ công là cách dễ nhất để tìm hiểu lai lịch.

Mà hiện tại ông ta không hề hối hận quyết định lúc đó của mình, cuối cùng ông ta thấy được một chiêu kiếm pháp, chiêu kiếm pháp đó ông ta đã từng nghe nói qua, chính là tuyệt chiêu của Tần Sương, Tần Sương dựa vào tuyệt chiêu này mà lần lượt đánh bại các đối thủ của nàng.

Đến bây giờ cũng không ai biết được chiêu kiếm pháp này của Tần Sương xuất xứ từ đâu, cũng không có ai phá giải nổi chiêu kiếm pháp này, mà hiện tại, chiêu kiếm pháp này lại được Bộ Tranh thi triển ra, điều này còn chưa nói rõ quan hệ giữa Bộ Tranh và Tần Sương sao.

Hiện tại ông ta tin tưởng, Bộ Tranh chính là sư đệ của Tần Sương, chỉ có điều phán đoán của ông ta cách sự thật hơi xa, ông ta đoán rằng Bộ Tranh và Tần Sương có khả năng đều là môn hạ của một vị tuyệt thế cao nhân, chiêu kiếm pháp này chính là tuyệt chiêu được tuyệt thế cao nhân truyền thụ cho bọn họ.

Như vậy cũng tốt, cho ông ta thấy được hậu trường của Bộ Tranh ngoài Tần Sương ra còn có một chỗ dựa vững chắc khác, bởi vậy, ông ta không thể đắc tội, chỉ có thể lấy lòng.

"Kiếm pháp kia chính là tuyệt chiêu của Tần Sương!" Lưu Bác Hỉ nói.

"Cái gì? Tuyệt chiêu của Tần Sương?" Ba người Lưu Vĩnh Hạo kinh ngạc kêu lên, bọn hắn không những kinh ngạc mà còn hối hận, bởi vì bọn hắn vừa rồi đã bỏ lỡ cơ hội quan sát tuyệt chiêu của Tần Sương.

Loại tuyệt chiêu này, toàn bộ vũ giả đều tha thiết ước mơ được nhìn thấy, cho dù xem không hiểu cũng không sao cả, từ từ ngẫm lại hẳn sẽ có được thu hoạch trong đó.

"Đúng thế, hối hận rồi sao, ai bảo lúc ấy các ngươi ngồi nói chuyện phiếm, là vũ giả, không nên bỏ qua chuyện quan sát mỗi một lần luận võ, có lẽ thực lực của bọn họ rất yếu, nhưng nói không chừng sẽ có chiêu thức gì đó khiến người ta kinh diễm." Lưu Bác Hỉ bắt đầu giáo huấn ba người chất tử mặc dù chính ông ta chỉ vừa mới ngộ ra cái triết lý này, bằng không khi đó ông ta đã nhắc nhở ba người Lưu Vĩnh Hạo.

"..." Ba người Lưu Vĩnh Hạo không nói gì, bọn hắn biết đây là sai lầm ai cũng dễ mắc phải, nhưng dù sao thì đó cũng là sai lầm.

"Được rồi, đừng ủ rũ nữa, hiện tại chúng ta xem như nhặt được bảo bối rồi, tạo mối quan hệ tốt với Bộ Tranh, đến lúc đó sẽ dễ tiếp cận Tần Sương hơn." Lưu Bác Hỉ nói.

"Dạ, đúng vậy đúng vậy, khi đó chúng ta có thể tiếp cận Tần Sương, không khéo còn lọt vào mắt xanh của nàng." Lưu Vĩnh Hạo bắt đầu ảo tưởng.

"Nằm mơ, ngươi lọt vào mắt xanh của Tần Sương là không thể nào, lỡ có lọt thì chỉ có thể là ta." Lưu Vĩnh Hoa ở một bên lên tiếng.

"Các ngươi thôi nằm mơ giữa ban ngày đi, không đến lượt các ngươi đâu, chỉ cần có thể giao hảo với Tần Sương là tốt lắm rồi." Lưu Vĩnh Nghị ở bên canh nói.

" Đúng vậy, tuy rằng ta cũng hy vọng có chuyện tốt như thế, nhưng vẫn là nên thực tế một chút, cứ làm tốt chuyện của mình đi đã, chỉ cần các ngươi có thể tạo quan hệ với Tần Sương là hay lắm rồi, làm chuyện trong khả năng của mình thôi, không nên với quá cao." Lưu Bác Hỉ gật đầu nói, đồng ý với cách nói của Lưu Vĩnh Nghị, hơn nữa rất vừa lòng với suy nghĩ của Lưu Vĩnh Nghị.

Trong ba người chất tử, ông ta xem trọng nhất Lưu Vĩnh Nghị, ổn trọng lanh trí, làm việc thấu đáo, còn Lưu Vĩnh Hạo thì kém hơn rất nhiều, phù phiếm kiêu ngọa, làm chuyện gì cũng không có chút toan tính suy nghĩ gì cả.

Lưu Vĩnh Hoa thì nằm giữa hai người, ở chung với ai thì thiên hướng giống người đó, là điển hình của gần mực thì đen gần đèn thì rạng, dạo này thì hắn hay đi chung với Lưu Vĩnh Hạo.

"Nếu đã xác định tiểu tử đó là sư đệ của Tần Sương, vậy sao chúng ta không sớm xuất phát, miễn cho đêm dài lắm mộng, thúc đã nói ngày mai xuất phát, không phải vì muốn sớm đi gặp Tần Sương sao?" Lưu Vĩnh Hạo quẹt miệng, sau đó nói.

Tuy rằng Lưu Vĩnh Hạo là người phù phiếm kiêu ngạo, làm việc không thông qua não , những không có nghĩa là hắn không có đầu óc, ngược lại hắn cũng là một người thông minh, chẳng qua hắn không thích dùng đầu óc mà thôi.

Không dùng đầu óc và không có đầu óc là hai khái niệm khác nhau.

"Ta cũng muốn sớm rời đi miễn cho đêm dài lắm mộng, nhưng sự tình cũng không thể nóng vội, miễn cho người ta nhìn ra cái gì, nói chúng ta vội vã đi lấy lòng Tần Sương, như thế có khả năng sẽ khiến Tần Sương coi thường." Lưu Bác Hỉ nói.

"Nói cũng đúng, chuyện ở đây không giải quyết cũng được, đó không thành vấn đề, bởi vì chuyện nơi đây không trọng yếu, đi gặp mặt Tần Sương tự nhiên là trọng yếu, điều này không khiến người ta cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng chúng ta suốt đêm khởi hành, cái này sẽ tạo thành vấn đề." Lưu Vĩnh Nghị gật đầu nói.

"Được rồi, cứ vậy đi, ngày mai xuất phát đi Linh Đô, hôm nay chúng ta xử lý cho xong chuyện ở đây, dù sao cũng không có nhiều lắm." Lưu Bác Hỉ nói.

Lưu lại một ngày, bọn họ đã suy xét chu toàn cả rồi, chuyện nơi đây chung quy cần có một kết thúc.

Trong khi đó ở nơi khác, sau khi đám người Lưu Bác Hỉ rời khỏi, Bộ Tranh đã bị Bộ Vân Y lôi đi, Phương Tình và Diêu Thiên Thiên cũng đi theo, hiện giờ, các nàng tràn ngập sự tò mò với Bộ Tranh, đều muốn dựa vào quan hệ với Bộ Vân Y tìm hiểu một chút.

Với lại, dù cho các nàng không có hứng thú thì Phương gia và Diêu gia cũng sẽ dặn các nàng mặt dày mày dạn đi theo, biết rõ ràng tình huống của Bộ Tranh mới có thể dễ tạo quan hệ tốt với Bộ Tranh.

Phương gia hiện tại cũng không có ý định tính toán gì đó với Bộ Tranh, đó đã là chuyện quá khứ, hiện tại quan trong nhất chính là nịnh bợ cái cây đại thụ Bộ Tranh này.

Không ngờ cũng có lúc tên dế nhũi Bộ Tranh không ai thèm quan tâm lại trở thành tiêu điểm của mọi người, hơn nữa còn là được các đại gia tộc của thế lực cấp hoàng sắp tiến nhập cấp huyền chú ý.

Nếu để Bộ Tranh biết được điều này, nhất định sẽ cảm thấy bản thân mình đã có thêm được tư liệu để bốc phét rồi, dù sao hắn cũng không biết sau này hắn có thể dùng tư liệu này để bốc phét hay không, nhưng có lẽ đến lúc đó, hắn sẽ cảm thấy rằng chuyện này căn bản không đáng nhắc tới.

Có một chuyện nữa hắn không biết, hắn vốn là người bị Bộ gia vứt bỏ, hiện tại lại là người được Bộ gia ngưỡng mộ, trong đó Bộ Vân Phi là thành phần điển hình nhất, hắn từng thật sự muốn Bộ Tranh làm bộ như không quen biết hắn, thậm chí hắn cho rằng việc quen biết Bộ Tranh là một chuyện dọa người, thế nhưng hiện tại hắn lại rất muốn Bộ Tranh nhận thức hắn.

" Không biết a, ta cũng không biết vì sao bọn họ cung kính với ta như thế, ta chỉ nói với bọn họ là sư tỷ của ta ở Thần Kiếm vương triều." Bộ Tranh nói.

"Sư tỷ của ngươi rất nổi tiếng sao?" Bộ Vân Y hỏi.

"Chắc rất nổi tiếng, sau khi ta nói cho bọn họ biết tên của Tần sư tỷ, vẻ mặt của họ đều trở nên ngạc nhiên, còn không tin tưởng lời ta nói." Bộ Tranh gật đầu nói

"Tần sư tỷ của ngươi tên gì?"

" Tần Sương!"

"Tần Sương? Nàng xinh đẹp không?" Bộ Vân Y hỏi, vấn đề này tức thì khi hai nữ tử bên cạnh dỏng tai lên, chỉ có điều, lại khiến cho một số người trộm nghe phía xa hết nói nổi, lúc này ngươi hỏi cái vấn đề này làm gì chứ.

"Xinh đẹp lắm!" Bộ Tranh gật gật đầu.

"So với ta, ai xinh đẹp hơn?" Bộ Vân Y hỏi.

Bộ Tranh ngây ngốc một chút, cảm thấy câu hỏi này của Bộ Vân Y rất có vấn đề, hắn ngơ ngác nói :"Nhị Nữu tỷ, tỷ đây là đang tự rước lấy nhục sao?"

"Cút!"

Bình luận





Chi tiết truyện