chương 106/ 258




"Gặp đệ tử tạp dịch giết ngay, đệ tử tinh anh thì đánh tàn phế..."
Trưởng lão Lăng Vân Tông chỉ vào cổng chính ra lệnh. Mã Linh Nhi bị đánh tàn phế, cục tức này lão ta không thể nào nuốt trôi được, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải làm thế nào để cha ả hả giận.
"Vâng!"
Chúng đệ tử đáp, đồng loạt vọt tới, chuẩn bị phá sập cổng chính.
"Đợi một chút! Các vị chớ nên kích động!"
Đúng lúc đó, Lưu lão xuất hiện ngay trước cổng chính, hai tay nắm chuôi một thanh kiếm chống xuống đất, nhìn thẳng vào đám đông trước mặt, mơ hồ tỏa ra khí thế một người giữ cả quan ải.
"Lão già họ Lưu kia, đã đến nước này, ngươi tốt nhất là đừng có xen vào. Không những phải dạy dỗ tên đệ tử tạp dịch kia mà còn kéo theo mấy người chôn cùng, nếu không thì chúng ta rất khó mà nuốt trôi được cục tức này." Trưởng lão Lăng Vân Tông lập tức phi thân lên đầu đứng cách Lưu lão tầm mười bước, thái độ đầy thù địch.
"Đệ tử tạp dịch nào thế, ngài đang nói về chuyện gì, các vị bày trận thế này, có phải là có hiểu lầm gì hay không?" Lưu lão hòa hoãn hỏi.
"Chính là thằng nhóc tạp dịch tên Bộ Tranh, giao nó ra đây. Gã dám đâm con gái bảo bối của Mã trưởng lão chúng ta trọng thương, ngươi biết có hậu quả thế nào không, đừng tự làm mình mất mặt." Trưởng lão Lăng Vân Tông chỉ thẳng vào mặt Lưu lão nói, đồng thời mang cả cha Mã Linh Nhi để gây sức ép. Trên thực tế, cha Mã Linh Nhi không phải một người bình thường, mà là một thiên tài hiếm có, đã từng tu luyện ở một thế lực cấp Hoàng. Nghe nói, công lực lão ta đã chạm đến cánh cửa cảnh giới Lục Mạch. Mặc dù là nhân vật số hai của Lăng Vân Tông, nhưng võ công lại xếp hàng thứ nhất.
Bởi vậy, lần này Bộ Tranh đã gây ra họa thực sự không nhỏ. Nếu như gã vẫn là người của Thanh Vân Kiếm Phái như trước kia, trưởng lão hội sẽ không một chút đắn đo giao gã ra. Chỉ vì một đệ tử tạp dịch, không đáng gây thù hằn với vị Mã trưởng lão đó.
Ngay khi vừa mới nghe Nhị sư huynh báo cáo lại, Lưu lão đã quyết định giao luôn Bộ Tranh cho người ta cho rảnh nợ. Lúc ấy, lão vẫn chưa biết Bộ Tranh đã không còn là người của Thanh Vân Kiếm Phái nữa. Không những lão mà tất cả đều không biết, Trần Dũng chưa kịp kể chuyện đó với mọi người.
Mãi cho đến khi tổ chức hội ý khẩn cấp, Trần Dũng mới thông báo sự việc đó. Đến lúc ấy, tất cả mọi người của Thanh Vân Kiếm Phái thực sự thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần Bộ Tranh không phải là người của mình, sự việc này lập tức không còn liên quan gì đến mình rồi. Còn về phần thế lực hiện nay của Bộ Tranh có năng lực giải quyết hay không, đó là vấn đề của người khác mất rồi, chẳng can hệ gì đến Thanh Vân Kiếm Phái của mình.
Đồng thời, nếu như Bộ Tranh không phải là người của Thanh Vân Kiếm Phái, đương nhiên phái này không thể có quyền giao gã ra, mà dù có muốn cũng chẳng giao ra được.
"Thật ngại quá, ở nơi chúng ta đã không còn người tên là Bộ Tranh nữa." Lưu lão vừa cười vừa nói.
"Không còn? Lưu lão đầu, tất cả mọi người không ai là kẻ ngốc, chẳng lẽ ngươi cố tình bảo vệ thằng nhóc đó hay sao?" Trưởng lão Lăng Vân Tông hỏi.
"Không phải cố tình bảo vệ, mà ở nơi chúng ta tuyệt đối chính xác đã không còn người tên Bộ Tranh nữa." Lưu lão tiếp tục nói, hơn nữa còn cao giọng, cố ý nhắc nhở đối phương.
"Đã không còn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sau khi đuổi gã ra khỏi môn phái, việc này đã không còn liên quan gì đến Thanh Vân Kiếm Phái các ngươi hay sao?" Trưởng lão Lăng Vân Tông đã nhận ra ngụ ý trong lời nói của Lưu lão, nhưng hình như lão ta không hiểu chính xác hoàn toàn ý nghĩa bên trong. Lão ta cứ tưởng rằng, sau khi biết Bộ Tranh đã gây họa, Lưu lão đã đuổi gã khỏi môn phái, phủi sạch quan hệ.
"Vấn đề này tuyệt đối chính xác là không có quan hệ tới Thanh Vân Kiếm Phái chúng ta. Nếu muốn tìm, ngài phải đến thế lực hiện thời của Bộ Tranh mà tìm." Lưu lão tiếp tục nói, vẫn tiếp tục cao giọng nhắc nhở như trước.
"Hừ, thật sự là buồn cười! Nếu Thanh Vân Kiếm Phái các ngươi muốn làm như thế thì cứ như thế đi. Đến lúc đó ai mà chẳng biết Thanh Vân Kiếm Phái các ngươi nhát như chuột, để phủi sạch quan hệ đã thẳng tay tống đệ tử ra khỏi cửa, không quan tâm đến sống chết của họ." Trưởng lão Lăng Vân Tông Trưởng lão cười gằn. Mặc dù nếu sự việc diễn ra như vậy, bọn họ không thể nào trút giận lên người kẻ khác, nhưng chèn ép Thanh Vân Kiếm Phái mất sạch danh dự cũng coi như đáng giá.
Một môn phái, nếu như ngay cả đệ tử cũng không thể bảo vệ được, thế chẳng phải là còn hơn cả mất mặt sao.
"Ngài nói sai rồi! Ta đã nói, Bộ Tranh đã không còn là người của chúng ta, bởi vì ngày hôm qua bản thân gã đã chính thức trở thành đệ tử Linh Bảo Tông. Nói cách khác, kể từ ngày hôm qua, những việc mà gã làm hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến chúng ta nữa. Buổi chiều các ngươi mới phát sinh xung đột, có lẽ phải tới chỗ Linh Bảo Tông hỏi mới đúng." Lưu lão mỉm cười. Cứ tới chỗ Linh Bảo Tông đi, khi ấy, ta sợ Lăng Vân Tông các ngươi sẽ phải xóa tên trên bản đồ Thất Tinh Quốc.
"Linh Bảo Tông? Linh Bảo Tông nào? Thất Tinh Quốc chúng ta có một môn phái như thế sao?" Trưởng lão Lăng Vân Tông không kịp nhớ ra Linh Bảo Tông chính xác là môn phái nào.
Thực ra trong đám đông có mặt ở đây, số người không biết đến Linh Bảo Tông không chỉ riêng lão ta, ngay cả Lưu lão lúc trước cũng như lạc trong sương mù, bởi vì môn phái này hầu như không ra mặt trong các kỳ Thất tinh luận võ, tuy rằng kỳ nào cũng đến dự.
Nếu Linh Bảo Tông muốn tìm người có sở thích luyện khí, thông thường họ đều đến thẳng chỗ Hồ Điệp Cốc.
Hồ Điệp Cốc được phân làm hai phe phái, phái thứ nhất chủ trương đặt võ lên hàng đầu, chủ yếu là để tham gia thất tinh luận võ, còn phái kia chủ trương luyện khí, mục đích là đến tham gia thi sát hạch ở Linh Bảo Tông.
Nhưng đến Linh Bảo Tông thi sát hạch thì hầu như là không có đối thủ cạnh tranh, người ta chỉ xét tài năng của thí sinh mà thôi, sẽ không có tính khốc liệt như Thất tinh luận võ. Đồng thời, nơi đó cũng chỉ có người của Hồ Điệp Cốc gia nhập, do vậy lại càng ít người để ý tới.
Lúc ban đầu, có lẽ còn người để ý tới Linh Bảo Tông. Nhưng dần dà, thậm chí mấy trăm năm qua đi, dĩ nhiên là sẽ không ai còn nhớ tới Linh Bảo Tông nữa. Nếu như không phải đám trưởng lão này luôn quan tâm đến Hồ Điệp Cốc thì thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không biết.
"Linh Bảo Tông đúng là môn phái của Thất Tinh Quốc chúng ta đấy, chẳng lẽ ngài đã quên, Hồ Điệp Cốc..." Lưu lão mỉm cười, gợi ý cho trưởng lão Lăng Vân Tông.
"Hồ Điệp Cốc? Linh Bảo Tông? Chẳng lẽ là..." Trưởng lão Lăng Vân Tông lập tức nghẹn lời. Lão chợt nhớ ra thế lực đó.
"Đúng vậy, chính là thế lực đó. Nếu không phải như thế, các ngài cho rằng chúng ta lấy Huyền Không Xa ở đâu ra?" Lưu lão vừa cười vừa nói. Loại vật dụng như Huyền Không Xa, đối với bọn họ có lẽ chỉ là một công cụ khoe mẽ mà thôi.
Tốc độ của võ giả thực ra nhanh hơn nhiều so với Huyền Không Xa. Chỉ cần tu luyện tới một trình độ nhất định, bất kể là trên phương diện tốc độ hay là linh hoạt, thậm chí bao gồm cả tính kinh tế, tất cả đều vượt trội hơn Huyền Không Xa rất nhiều.
Chỉ cần tu luyện tới trình độ ngang bằng với Hàn Tuyết Cơ, tốc độ bộc phát tức thời cũng có thể sánh ngang với một chiếc Huyền Không Xa bình thường, cái chính là không thể duy trì lâu dài được.
"Linh Bảo Tông..." Trưởng lão Lăng Vân Tông rơi vào trầm tư.
"Trưởng lão, sao thế?" Chúng đệ tử đã tương đối nóng nảy, đã triển khai đội hình chuẩn bị tấn công rồi, nhưng bây giờ phải đình chỉ đứng yên một chỗ như vậy, cảm giác rất khó chịu.
"Trưởng lão, dù có nói thế nào, Thanh Vân Kiếm Phái cũng không thoát khỏi liên quan! !" Đúng lúc này, Mã Linh Nhi lên tiếng. Ả không những hận Bộ Tranh, mà còn hận lây cả Ngải Thương và Khúc sư tỷ do gã đưa đến.
"Lưu lão đầu, ta không cần biết Bộ Tranh có phải là người của các ngươi hay không. Thanh Vân Kiếm Phái các ngươi nhất định phải trả lại công đạo, lên!" Lưu lão đột nhiên thấu suốt, nếu như bên kia không trêu chọc vào được, vậy thì đành lấy Thanh Vân Kiếm Phái các ngươi ra làm bao cát đánh cho hả giận.
Lưu lão có lẽ thật sự đã quên không tính đến khả năng này. Lão cho rằng, chỉ cần nói rõ Bộ Tranh không phải là của mình người là có thể thoát khỏi liên quan, nhưng nào ngờ, tình hình thực tế lại diễn ra trái chiều, khó mà đối phó nổi.
Nếu như Lăng Vân Tông chủ định cường công, Thanh Vân Kiếm Phái sẽ rất khó ngăn cản nổi, bởi dù sao số lượng người của môn phái này vẫn ít hơn một chút. Tuy nhiên, nếu quả thật phải liều mạng, họ chắc chắn sẽ gây ra tổn thất vô cùng nghiêm trọng cho Lăng Vân Tông. Lăng Vân Tông đang đánh một canh bạc là Thanh Vân Kiếm Phái sẽ không liều mạng.
Hoặc cũng có thể nói, trưởng lão Lăng Vân Tông bị ép buộc phải làm như vậy. Nếu lão ta không xả được hết cơn giận này, đến lúc đó bản thân nhiều khả năng sẽ trở thành bao cát cho người khác trút giận, tự chuốc họa vào thân.
Nếu như tổn thất sau trận chiến này vô cùng nghiêm trọng, môn phái sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Thanh Vân Kiếm Phái, mà không trách lão ta...

Bình luận





Chi tiết truyện