chương 57/ 258


Bộ Tranh là một kẻ chẳng giống ai với một cảnh đời rất đặc thù. Thân pháp của gã chủ yếu học từ hai người Mộ Dung Tình và Lăng Ngạo Tuyết, là thân pháp đỉnh cấp của Đông Việt Thần Châu. Mặc dù gã chỉ học được cái vẻ bên ngoài, nhưng vẫn tốt hơn so với của Thanh Vân Kiếm Phái.
Hơn nữa, Bộ Tranh còn biến đổi thân pháp này để nó thích hợp hơn với mình, giúp cho bản thân có thể phát huy ra toàn bộ uy lực. Hiện giờ, vấn đề của gã không phải là thân pháp mà là nội lực. Kể cả là như vậy, tốc độ của gã vẫn nhanh hơn một chút so với Thu Nguyệt và Triệu Chí Ngân.
Đến lúc này, nhóm người Sở Hùng dường như mới chợt nhớ ra, cái khoảnh khắc đụng độ với Hắc Phong Báo, tốc độ của Bộ Tranh đúng ra là rất nhanh, chẳng qua nó chỉ diễn ra trong một thoáng cho nên mọi người hoàn toàn không để ý tới.
"Móa. . ."
Chỉ văng tục được một câu, sau đó Triệu Chí Ngân lập tức im bặt tiếp tục chạy trốn. Sau khi theo Bộ Tranh vào trong điểm an toàn, hắn ta còn chưa kịp bắt chuyện với gã thì đã phát hiện ra Bộ Tranh đang bị cả đám đệ tử mới Bộ Hải Phong vây kín.
Chắc chắn không phải là vây quanh Bộ Tranh, mà là vây quanh Tần Sương đang trên lưng Bộ Tranh mới đúng. Vào lúc này, hắn ta tin chắc danh tiếng của Bộ Tranh nhất định sẽ vang động môn phái, bởi vì gã đã từng có lần tiếp xúc thân mật với Tần Sương như vậy. Tất cả mọi người rồi cũng sẽ như Bộ Hải Phong bây giờ, thở hào hển chỉ tay vào Bộ Tranh.
"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Sao ngươi dám cõng Tần Sương! !" Bộ Hải Phong chỉ tay vào Bộ Tranh, có cảm giác thiếu chút nữa là không nói lên lời.
"Ngươi cho rằng ta muốn a, không cõng về, chẳng lẽ để mặc nàng ở lại cho yêu thú kia giết chết hay sao? Hơn nữa, đó chính là ý muốn của nàng." Bộ Tranh cố gắng nhỏ nhẹ trả lời. Những cậu trời này không thể trêu vào, nhưng tranh luận thì vẫn có thể.
"Ta bị thương, là gã đã cứu ta." Tần Sương tụt xuống đất, lạnh nhạt nói.
Tuy rằng Tần Sương không nói quá nhiều, nhưng cũng đủ khiến cho người khác cảm nhận được, nàng đang che chở Bộ Tranh, nếu không thì nàng chẳng bao giờ nói ra những câu này.
Như thế là rất bình thường, bởi Bộ Tranh đã cứu nàng hai lần. Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra một bí mật nhỏ của Bộ Tranh, muốn đối chứng với gã. Bởi vậy, bất kể thế nào nàng cũng phải giúp Bộ Tranh giải quyết phiền toái mà chính mình đã mang lại cho gã rồi nói sau.
Đối với hành động đó, Tần Sương và mấy người Sở Hùng đều cảm thấy bình thường, nhưng khi lọt vào mắt Bộ Hải Phong lại trở nên cực kỳ không bình thường, bởi vì Tần Sương đang cố che chở một người. Nhưng người đó lại không phải là mình, mà là một tên đệ tử tạp dịch. Điều đó khiến cho hắn ta khó có thể tiếp nhận nổi.
"Tiểu sư đệ, lại đây, ngươi đỡ ta một chút, ta muốn vào trong nghỉ ngơi." Đúng lúc này, Tần Sương chợt bảo Bộ Tranh. Nàng đang tìm cớ bỏ đi, muốn đối chứng với Bộ Tranh để xác nhận một phen điều mà nàng đã phát giác ra.
Hơn nữa, nàng cũng chẳng có việc gì làm ở chỗ này. Giờ nàng cần phải an dưỡng, như vậy cũng coi như không phải là viện cớ.
Tuy nhiên, câu nói đó của nàng khiến cho bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Giờ là lúc nào mà Tần Sương Tiên Tử lại nhờ một phàm phu tục tử giúp đỡ, hơn nữa cái kẻ phàm phu tục tử này còn quá mức phàm tục, khơi khơi là một đệ tử tạp dịch ở tầng lớp thấp kém nhất.
Nhất là Bộ Hải Phong, trong lòng bùng lên ngọn lửa đố kỵ, hắn ta lớn tiếng nói: "Tần Sương, gã làm sao mà đủ tư cách để đỡ tỷ, hãy để đệ làm cho."
"Bộ sư huynh nói đúng, đệ không quá phù hợp a." Bộ Tranh cũng lắc đầu, không chịu bước lên. Bất kể xuất phát từ lý do gì cũng được, gã cũng đều không muốn đỡ Tần Sương.
"Tránh ra, gã không đủ tư cách, vậy thì ngươi lại càng không đủ tư cách!" Tần Sương lạnh lùng lên tiếng, ra lệnh cho Bộ Hải Phong ngừng lại. Đây là lần đầu tiên nàng biểu hiện ra thái độ lạnh lẽo như vậy. Qua đó đã giúp cho người khác phát hiện ra, nàng đã tương đối tức giận.
"Bộ Hải Phong, ngươi lùi xuống cho ta!" Sở Hùng lập tức quát lên.
Người mà toàn bộ Thanh Vân Kiếm Phái không thể đắc tội nhất, không phải Chưởng môn hoặc là Thái Thượng Trưởng Lão, mà là Tần Sương, bởi vì sau lưng của nàng là một đối tượng mà Thanh Vân Kiếm Phái không thể nào trêu vào.
Bình thường cái nhìn của Tần Sương đều luôn lạnh nhạt, mọi người thừa biết nàng không thèm để ý tới bất cứ một vật phẩm hay một người nào của Thanh Vân Kiếm Phái. Mặc dầu vậy, đệ tử mới nào cũng có ý muốn thử một lần, vậy thì cứ để bọn họ thử đi. Nhưng khi làm việc đó thì phải tinh ý xem biểu hiện, nếu như Tần Sương lộ ra vẻ phản cảm vậy hãy tự giác lui lại đi.
Hiện giờ Tần Sương rõ ràng tương đối tức giận, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng. Nếu như cái tên Bộ Hải Phong này vẫn còn không biết tốt xấu, vậy cũng chẳng khác gì tên Nhị Hóa đã trêu chọc Thiết Đầu Xà lúc trước.
Hiển nhiên, Bộ Hải Phong còn chưa ngu dốt tới mức độ đó. Hắn ta chỉ hung dữ nhìn xoáy vào Bộ Tranh một cái, sau đó lùi lại một chút không hề lên tiếng nữa.
"Tiểu sư đệ. . ." Tần Sương quay sang vẫy tay với Bộ Tranh, gọi.
"Tần Sương sư tỷ, đệ thật sự không quá thích hợp để làm việc này. Tỷ hãy để Thu Nguyệt sư tỷ giúp mình đi." Bộ Tranh uyển chuyển cự tuyệt. Không phải gã ngốc, mà là gã không muốn dính đến phiền toái này. Hơn nữa, ca đã là người có vợ rồi, nên giữ một khoảng cách với những cô gái khác.
"Không có gì là không thích hợp cả, ngươi qua đây." Tần Sương lại tiếp tục thúc giục.
"Được rồi. . ." Bộ Tranh đành phải khuất phục. Gã có thể cảm nhận được, ngay cả Sở Hùng cũng có phần kiêng kị Tần Sương, điều này đã nói rõ vấn đề.
". . ."
Đứng nhìn Bộ Tranh dìu Tần Sương vào trong, Triệu Chí Ngân câm lặng một lúc lâu, cuối cùng mới thể hiện ra vẻ khó hiểu, đồng thời thốt lên một vài câu hỏi nghi vấn --
"Hai người bọn họ quan hệ với nhau tốt như vậy từ lúc nào? Vừa rồi trong địa cung các ngươi đã gặp chuyện gì? Chạy trốn bằng cách nào? Tại sao Bộ Tranh lại đi cùng, có phải gã đã làm ra việc gì hay không?"
"Ngươi hỏi liền tù tì như vậy, ta phải bắt đầu trả lời từ câu nào đây." Tề Điền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vừa vận khí điều dưỡng, vừa chuẩn bị tinh thần trả lời.
"Kể hết lại từ đầu đi, sau khi chúng ta rời khỏi, các ngươi đã gặp phải chuyện gì?." Triệu Chí Ngân cũng khoanh chân ngồi xuống, nhưng không phải để vận khí chữa thương, cũng không phải là để giúp đỡ Tề Điền. Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để giúp đỡ, bởi trong lúc nói chuyện phiếm, có thể sẽ bị loạn.
"Lúc đó, chúng ta dụ con rắn kia đuổi rồi lại đuổi. . ." Tề Điền bắt đầu kể lại một cuộc rượt đuổi chạy trốn cực kỳ căng thẳng, qua miệng y lại càng thêm kích thích, chỉ là. . .
"Mẹ kiếp, nói vào điểm chính đi, ngươi nói dông dài cả buổi, vẫn còn truy với đuổi, nói luôn phần tiếp theo đi. . ." Sở Hùng không nhịn được nữa. Tuy rằng tình hình lúc đó thực sự rất khẩn trương, nhưng cũng không thể nào kể mãi không dứt như vậy a.
"Khục khục. . . Về sau, bởi vì cảm thấy đã đến lúc thích hợp, có lẽ tất cả các ngươi đều đã chạy đủ xa, lão đại mới bảo ta dùng Thiên Lôi đan nổ sập đường hầm. Ta lập tức ném ngay ra, các ngươi thử đoán xem chuyện gì đã xảy ra?" Tề Điền thừa nước đục thả câu nói. Lúc này Sở Hùng khẽ nhíu mày, vẻ mặt kích động chỉ muốn đạp cho y một phát.
"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Chí Ngân lập tức hỏi.
"Đương nhiên là oanh một tiếng, nổ tung." Tề Điền rất chân thành nói.
"Con mẹ nó, ngươi trêu đùa lão tử hả, ai mà chẳng biết Thiên Lôi đan sẽ nổ tung. . ." Triệu Chí Ngân lập tức văng tục, hơn nữa còn nhảy dựng lên, bóp cổ Tề Điền, không thèm quan tâm y có bị làm sao hay không.
"Khục khục, buông ra, khục khục, ta đã kể xong đâu! !" Tề Điền gào lên, dốc sức vật lộn cạy tay Triệu Chí Ngân ra.
"Khục khục, mặc dù đã nổ tung, nhưng cái vụ nổ này lại khác thường. . . Khục khục. . ."
"Có điều gì khác thường chứ, chẳng lẽ có thể phá thủng địa cung ra hay sao." Triệu Chí Ngân nói.

Bình luận





Chi tiết truyện