chương 186/ 258



Chương 186 : Ta đang tìm một con chó mập!

"A, sao nơi này lại có chó."

Đại sảnh Tần gia hiện tại đang cử hành thọ yến của Tần Thông, đột ngột xuất hiện một vị khách không mời, khiến cho yến hội này trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Đó là một con chó đất mập mạp, vừa tiến vào đại sảnh liền trở thành tiêu điểm của toàn trường, không phải bởi vì nó đặc biệt, chỉ là dưới trường hợp này, không ai được mang sủng vật vào, hơn nữa còn là chó đất thấp hèn thế này.

Đặc biệt nhất là, trên thân con chó này còn đeo một cái túi vải, trong túi vải chứa một con chó khác, điều này càng thêm thú vị.

Nhưng lúc này, không ai quản con chó này thú vị thế nào, bọn họ chỉ cảm thấy rằng, dưới trường hợp này, con chó này không nên xuất hiện.

Các tân khách quả thật có thể đứng xem cuộc vui, cười nói chỉ trỏ, nhưng cảm giác của Tần gia thì không thể giống vậy.

"Các ngươi làm ăn kiểu gì thế, tại sao lại để con chó này vào đây." Người duy trì trật tự của Tần gia lên tiếng, sai người đia bắt con chó kia lại.

Sau khi bắt tay vào bắt giữ con chó mập này, bọn họ mới phát hiện, con chó này tuyệt đối không bình thường, tối thiểu, công phu công phu né tránh của nó rất cường đại, dưới tình huống nhiều người bao vây chặn bắt như thế, nó lại có thể chạy ra khỏi từ trong vòng vây.

Điều này làm cho khiến các tân khách cười càng thêm lớn tiếng, mà người của Tần gia càng cảm thấy cực kỳ bẽ mặt, không nghĩ tới con chó này lại khó bắt như thế, đây là con chó đất thiệt sao? Nó căn bản đã thành tinh, bọn hắn thậm chí sử dụng một vài kế sách nhưng đều bị con chó này phát hiện ra, điều này không thể không nói, thật sự quá thần kỳ.

Tình huống này càng ngày càng trở nên thú vị!

"Tần Sương, con chó rất thú vị a." Tống Minh Kiệt nhìn đám người đang bận rộn nói.

"Đúng thế, con chó này không đơn giản đâu, cũng không phải người của Tần gia vô năng." Lâm Viễn nói.

"Ừ, đây không phải là chó đất bình thường, còn biết một vài thân pháp, hẳn là do người cố ý bồi dưỡng mà được." Lục Tiểu Dạ nói.

"..."

Vào lúc này, đại đa số người ở đây cũng đã phát hiện điểm khác biệt của con chó này, bồi dưỡng ra một con sủng vật như vật không khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua là ít thấy có người lại lựa chọn một con chó đất để bồi dưỡng. Đại đa số mọi người đều sẽ nuôi một con yêu sủng, bét lắm cũng là mãnh thú, hoặc là những con vật mà người ta nhìn vào là thích.

Chó đất, thật sự là rất ít thấy, thậm chí có thể nói là có một không hai.

"Tần Sương, có cần chúng ta xuất thủ giúp nàng giải quyết con chó này hay không." Tống Lục Châu nói.

" Không..." Khi Tần Sương chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên khựng lại, cả người giống như ngây dại, dương như có chuyện gì đó khiến nàng sợ ngây người.

"Làm sao vậy? Tần Sương?" Tống Lục Châu là người đầu tiên phát hiện ra tình huống kỳ lạ của Tần Sương, lập tức lên tiếng hỏi, chỉ có điều, câu hỏi của nàng ta không được Tần Sương đáp lại, Tần Sương vẫn ngẩn người.

Mà trong lúc Tần Sương ngẩn người, nàng vô thức bước từng bước về phía trước...

"Đây là làm sao vậy?"

Hiện tại người nào cũng để ý thấy Tần Sương có gì đó là lạ, đây là biểu hiện mà bọn họ chưa từng thấy qua, trước kia Tần Sương cũng chưa từng biểu hiện ra vẻ mặt như thế. Cho dù là gặp phải đại sự gì, nàng đều duy trì biểu tình thản nhiên, giống như chuyện đó không liên quan gì đến nàng vậy.

Mọi người theo tầm mắt của Tần Sương nhìn đến, nhìn thấy toàn là người, phía đó là cửa đại sảnh, xung quanh nơi đó đều là người với người, ai cũng không thể khẳng định được Tần Sương đang nhìn ai.

Mà rất nhanh, Tần Sương đã từ trong biểu tình ngơ ngác hồi phục lại tình thần, sau khi nàng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cũng không phải là giả bộ như chưa hề phát sinh chuyện gì, mà là bước nhanh về phía trước, tựa hồ muốn đi nghênh đón người nào đó.

Là ai đây?

Là ai có thể làm cho Tần Sương tự mình đi nghênh đón đây?

Từ khi bắt đầu yến tiệc đến hiện tại, Tần Sương tối đa cũng chỉ đi cùng Tần Thông chào hỏi khách khứa, chưa từng chủ động đi nghênh đón khách nhân, bởi vì nàng không mời bất kỳ một người khách nào, tự nhiên cũng không cần nàng đi nghênh đón.

Cho dù là đám người Tống Lục Châu không mời mà tự đến, nàng cũng giống vậy không hề đi nghênh đón, kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu được, bởi vì Tần Sương vẫn chưa biết những người này quan trọng thế nào, hoặc là nói, chưa quan trọng đến độ khiến nàng phải đi nghênh đón, thậm chí cả ý định chủ động tới gần bọn họ cũng không có.

Nhưng tình huống hiện tại tựa hồ có điểm không giống lúc trước, không ngờ nàng chủ động đi nghênh đón một người, rốt cuộc là ai mới có thể khiến nàng như thế, tất cả mọi người ở đây đều tò mò muốn biết.

Rất nhanh, mọi người liền nhìn thấy nàng đi đến trước mặt một thiếu niên, thiếu niên này cúi đầu, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó...

Lúc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào người thiếu niên kia, thoạt nhìn nàng chính là vì thiếu niên này mới có biểu hiện kỳ lạ như vậy, chỉ là thiếu niên này là ai?

Người chỗ này, ai cũng không biết thiếu niên này là ai, chỉ đem ánh mắt đều tập trung ở trên người thiếu niên này.

Bọn hắn chứng kiến, thiếu niên hoàn toàn không có chú ý tới Tần Sương đang đi tới, chính là trên mặt đất tìm tòi, sau đó vòng qua Tần Sương, muốn tiếp tục tìm kiếm gì đó.

"..."

Nhiều người trong lòng có điểm hết chỗ nói, Tần Sương chủ động tìm đến thiếu niên này, thiếu niên này không ngờ không lĩnh tình, nhìn cũng không liếc mắt một cái, cứ như thế mà vòng qua.

Điều này làm cho mấy người Tống Minh Kiệt và Lâm Viễn thầm chửi ầm lên, tiểu tử này thật sự không biết nể mặt, không ngờ tiên tử trước mắt không quản, không biết đi tìm cái gì.

"Ngươi đang tìm cái gì?" Tần Sương nhẹ nhàng hỏi, thanh âm còn có chút nhu ý mà mọi người chưa từng có cảm giác qua, mặc dù nói nhu ý này cũng không phải rất rõ ràng, nhưng đã khiến cho tất cả mọi người lâm vào chấn kinh.

"Ta đang tìm một con chó mập, nó còn mang theo một con vật nhỏ, cô có biết nó đâu không?" Thiếu niên thuận miệng trả lời, cũng tiếp tục tìm kiếm mà không nhìn qua nảng.

Ta kháo, nguyên lai là tìm con chó, không ngờ là đang tìm một con chó, đây quả thực là đáng chết vạn lần, tiên tử bày đặt không quản, đi tìm con chó, hay cho một con chó đất.

Không cần phải nói, người nào cũng biết thiếu niên này muốn tìm chính là con chó mập vừa rồi, hiện tại không biết đi nơi nào , vừa mới có một đám người bao vây chặn bắt, lại vẫn để nó chuồn mất, giờ không biết thế nào.

"Gặp qua rồi." Tần Sương nói.

"Nó ở nơi nào?" Thiếu niên lập tức hỏi.

"Không biết nha." Tần Sương có chút nghịch ngợm trả lời.

Giọng điệu có điểm tinh nghịch của nàng làm cho mọi người lại một lần nữa thần kinh rối loạn , bọn hắn cho tới tận bây giờ còn chưa thấy qua Tần Sương biểu hiện ra vẻ mặt như thế, đừng nói là vẻ mặt như thế, ngay cả một tia tiểu cảm xúc, bọn hắn đều rất ít thấy.

"Có ý tứ gì, cô đang ở đây... A, Tần sư tỷ?" Thiếu niên quả thật hết chỗ nói, mà hắn nhìn về phía Tần Sương một lúc, ngẩn ngơ, sau đó kêu một cái xưng hô, mà xưng hô thế này nhất thời làm mọi người kinh ngạc.

Thiếu niên này không ngờ gọiTần Sương là Tần sư tỷ, nói như vậy nói, thiếu niên kia chính là đệ tử của sư phụ Tần Sương, là chỗ quen biết? Nhìn Tần Sương biểu hiện mà xét, người sư đệ này không phải đệ tử bình thường, cùng nàng có quan hệ rất không tầm thường.

"Bộ Tranh, tại sao ngươi lại đến nơi đây, tới tìm ta sao?" Tần Sương nhìn thiếu niên kia hỏi han.

"Ừ, ta chính là tới tìm tỷ, có chút chuyện muốn nhờ vả tỷ, chỉ có điều không nghĩ tới tỷ hiện tại lợi hại như vậy, mong tỷ đừng ghét bỏ ta, tỷ cho ta một chỗ dừng chân là được rồi ." Bộ Tranh nói thẳng.

"Ngươi là tiểu đệ của ta, mà nay ngươi tới chỗ của ta, ta cao hứng còn không kịp, như thế nào lại ghét bỏ, ta sẽ an bài cho ngươi, ngươi muốn ở bao lâu cũng không có vấn đề gì, nếu không thì về chỗ ta ở?" Tần Sương cười cười nói.

"Vậy cám ơn Tần sư tỷ, ở chung thì thôi đi, ta còn có lão bà." Bộ Tranh nói.

"Ha ha, ngươi đã có lão bà!" Tần Sương nở nụ cười, lúc này đây cười to , điều này cũng làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, đây còn là Tần Sương mà chúng ta biết sao? Đây chính là băng sơn nữ thần sao?

"Không đùa tỷ, ta thật sự có lão bà ." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Ừ, hai người, đều so với ta xinh đẹp hơn phải không." Tần Sương nói.

"Không sai, đúng vậy đúng vậy! Tỷ ngàn vạn lần không cần tự ti, hai lão bà của ta không phải người thường, tỷ so ra thì lại rất bình thường." Bộ Tranh gật đầu nói.

"..." Tần Sương có chút hết chỗ nói, tiểu tử này vẫn chẳng đổi khác gì, bây giờ vẫn mơ mộng như vậy.

Bộ Tranh cũng làm cho tất cả mọi người hết chỗ nói, tiểu tử này chẳng những dám nói lão bà của hắn so với Tần Sương xinh đẹp hơn, hơn nữa còn dám hạ thấp Tần Sương, đây quả thực là tội chết.

"Tiểu tử, chú ý lời của ngươi, nếu ngươi còn dám vũ nhục Tần Sương, ta sẽ cho ngươi trả giá đắt." Tống Minh Kiệt nhảy ra nói.

"Tống Minh Kiệt, nơi này không có chuyện của ngươi, sư tỷ đệ chúng ta nói chuyện, ngươi chen vào làm gì!" Tần Sương nói thẳng, Tống Minh Kiệt nói cái gì nàng không quan tâm, nàng ngay lập tức phát hoả .

Tần Sương mấy năm nay phong quang vô hạn, nhưng nàng càng phong quang, nàng càng cảm thấy thiếu nợ Bộ Tranh càng nhiều, nàng thậm chí có ý nghĩ đi Thanh Vân kiếm phái tìm Bộ Tranh, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, bởi vì làm thế, có thể sẽ phá hủy cuộc sống của Bộ Tranh, khi đó nàng đã biết đến "nguyện vọng vĩ đại" của Bộ Tranh, chỉ là nhiều tiền mà thôi.

Cuộc sống của Bộ Tranh rất đơn giản, đơn giản đến nỗi nàng có điểm hâm mộ, mấy năm nay nàng rất nổi tiếng, dĩ nhiên là không muốn phá hủy cuộc sống của Bộ tranh, trừ phi là Bộ Tranh tự mình nguyện ý bước ra một bước.

Tuy rằng Tần Sương đã nghĩ đến Bộ Tranh có thể sẽ xuất hiện, có thể sẽ tìm đến mình, nhưng nàng cũng thật không ngờ Bộ Tranh lại tới nhanh như vậy, mới chỉ qua vài năm mà thôi, nàng cho rằng dù Bộ Tranh đến, cũng phải là năm sáu năm sau

Mà làm cho nàng cảm thấy được có chút ngoài ý muốn, chính là thực lực của hắn đề thăng vô cùng nhanh, nhanh đến mức làm cho nàng cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần.

"Tần Sương, nàng..." Tống minh kiệt muốn phát hoả, cảm giác hảo tâm của mình lại bị coi thành lòng lang dạ thú.

"Tần Sương, ca ca của muội cũng là vì suy nghĩ cho tỷ, không có ý gì khác, tỷ đừng nóng giận." Tống Lục Châu lập tức khuyên can.

"Đúng thế, Tần Sương muội tử, ta đây đã có chút nóng vội, bất quá, cách nói chuyện của sư đệ nàng làm cho người khác khó chịu." Tống minh kiệt nói.

"Không dễ nghe ngươi có thể không nghe, không cho phép ngươi nghe, tốt lắm, Bộ Tranh, đừng quan tâm bọn hắn, ta dẫn ngươi đi gặp cha ta." Tần Sương nói.

"Đợi một chút, ta còn muốn tìm con chó..." Bộ Tranh vẫn không quên Vượng Tài, cũng không biết nó chạy đi đâu.

"Tìm cái đầu của ngươi, cha của ta, còn không trọng yếu bằng con chó kia sao? Phi phi..." Tần Sương cả giận, rất nhanh tựu phát hiện mình nói chuyện này có điểm không ổn.

Bình luận





Chi tiết truyện