chương 167/ 258

Đây là ngày thứ ba kể từ khi Bộ Tranh đến Huyền Chân lâu, thời tiết hơi âm u, tựa hồ như trời sắp mưa, nhưng tạm thời thì vẫn chưa.

Vì thế, Bộ Tranh cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục ngồi đả tọa ở quảng trường được nữa, nên đi tìm cái miếu thổ địa nào đó, hoặc là nơi có mái hiên, bất kể thế nào chỉ cần là nơi có thế tránh mưa là được rồi.

Hai ngày đả tọa tu luyện này, giúp Bộ Tranh càng thêm hiểu sâu sắc về tầm quan trọng của linh mạch, sau khi có linh mạch, tốc độ tu luyện của bản thân nhanh hơn một cách rõ rệt, so với trước kia ít nhất nhanh hơn năm thành.

Nếu trong rừng rậm yêu thú có linh mạch thì hiện tại thực lực cảnh giới của hắn hẳn đã là tứ mạch ngũ trọng thiên trở lên, bất quá đành chịu thôi, có được tất có mất.

Thêm nữa, có lẽ do linh mạch nơi này tốt, cho nên cấp bậc linh mạch của nơi này dễ thấy rõ cao hơn của Linh Bảo tông rất nhiều, đạt đến mức độ mà Bộ Tranh cảm thấy được, dù cho mình ở lại nơi đây, với cấp bậc của linh mạch này cũng đủ cho hắn tu luyện thời gian dài.

Bộ Tranh vốn không biết đến cấp bậc linh mạch đối ứng với cấp bậc thực lực như thế nào, kỳ thật cũng không phải càng cao thì càng tốt, khi cấp bậc thực lực tương đối thấp, linh khí hấp thu vào sẽ nhanh chóng bão hòa, linh mạch cấp cao cũng không nhất định tốt hơn linh mạch cấp thấp.

Với cấp bậc thực lực hiện tại của Bộ Tranh, hấp thụ linh khí của nơi này kỳ thật đã sắp tiếp cận độ bão hòa, điều này hắn có thể cảm giác được.

Tuy nhiên, nếu như có thể mà nói, Thần Kiếm vương triều đương nhiên vẫn tốt hơn, ở đây sắp bảo hòa thôi, chưa phải là bảo hòa, nếu thực lực của Bộ Tranh lại thăng thêm một trọng thiên nữa, mức bảo hòa kia sẽ cách xa hơn, nếu là ở Thần Kiếm vương triều thì chắc chắn sẽ bảo hòa, cho dù sau khi tăng thêm mấy cấp bậc thì như cũ vẫn có thể bảo hòa.

Bộ Tranh cũng không muốn cứ tăng thêm một cấp bậc thì phải đi đến thế lực có linh mạch tốt hơn một chút, dù hắn không màng phiền toái thì cũng không có nhiều thế lực như thế cho hắn đến trú nhờ.

Cho nên, lựa chọn tốt nhất trước mắt vẫn là Thần Kiếm vương triều, đương nhiên, nếu nói phải ở đây cũng không phải không thể, dù sao Bộ Tranh ngay cả rừng rậm yêu thú không có linh mạch còn sống được hơn một năm. Với lại hiệu quả tu luyện hơn một năm này khồng hề chậm hơn so với người bình thường, thậm chí có thể nói gần bằng sát sàn sạt những thiên tài nào đó.

Đây còn là dưới tình huống không có linh mạch a, nếu đổi lại là nơi này, thành quả tu luyện của hắn tuyệt đối vượt qua những thiên tài đó, không chậm hơn so với bất kỳ kẻ nào.

Bộ Tranh đi lại trong thành rất thông thạo, hai ngày qua hắn đã quen thuộc với cái thành thị này. Đồng thời hắn cũng đã thực hiện vài vụ mua bán, hắn bán ra một số da lông yêu thú, thứ này đối với hắn mà nói không có tác dụng gì, nhưng được rất nhiều người ưa chuộng, nhất là các tiểu thư thái thái nhà giàu.

Tiếp theo, hắn dùng số tiền kiếm được mua không ít dược liệu và tài liệu luyện khí mới, trong một năm này hắn đã xài hết đồ dự trữ, chủ yếu là tìm kiếm trong rừng rậm yêu thú, những tài liệu kiếm được dù rất hiếm, nhưng không thể thay thế đồ bình thường được.

Ngoại trừ những tài liệu này ra, hắn còn mua không ít nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn ở đây đều là linh lương, so với của Linh Bảo tông tựa hồ tốt hơn một chút, giá cả cũng không quá mắc, có thể là do linh lương ở thành này là thực vật sơ đẳng nhất, ngay cả người ngoài thành cũng được ăn loại linh lương này.

Giống như vị lão nhân chỉ đường kia, trong nhà ông ta có không ít loại linh lương này, thứ này phổ biến đến độ ai cũng có để ăn, giá cả tự nhiên đi xuống.

Vì thế, hắn một lần nữa lấp đầy kho chứa của mình, may mắn trước đó hắn thu thập được không ít vật phẩm càn khôn, cũng không sợ bị thiếu, hiện tại đã phân loại xong xuôi, để ở trong càn khôn giới.

Cứ thế, tiền của hắn dư ra rất nhiều, đó là hắn chỉ bán da lông yêu thú tương đối thấp kém thôi đó. Đem đồ đi bán đương nhiên là bán từ đồ tệ nhất, bất quá, hắn hơn người ta ở số lượng quá nhiều, hơn nữa dù sao cũng là da lông yêu thú, ở cái nơi này, da lông yêu thú vẫn rất đáng tiền.

Dược Vương đường, đây là một hiệu thuốc lớn nhất Huyền Chân lâu, bây giờ Bộ Tranh đang ở bên trong thương thảo với lão bản.

"Lão bản, suy nghĩ thế nào, năm trăm lượng, bán những linh dược này cho ta đi." Bộ Tranh nói, chỉ vào một đống linh dược không phân loại được nói.

"Khách quan, ngươi ra giá cũng quá thấp, mặc dù những linh dược này không nằm trong đan phương nào, nhưng nói thế nào cũng là linh dược, số lượng lại nhiều như vậy." Lão bản hơi nhíu mày, với hắn mà nói, một đống linh dược này khiến hắn rất đau đầu, hắn đã sớm muốn bán đi, nhưng giá cả cũng không thể quá thấp.

Số lượng của một đống này cực kỳ nhiều, trông giống như tòa núi nhỏ, số lượng như vậy, hắn há cam lòng bán rẻ với giá năm trăm lượng, nhưng mà nếu như không bán thì không nhất định còn có người muốn mua.

Từ lúc hắn mở tiệm đến nay, số lượng loại linh dược này cơ hồ ngày càng chồng chất, càng chất càng nhiều, cơ hồ chưa từng giảm bớt, thứ này tương đương là một gân gà, ăn vào thì không ngon mà bỏ thì tiếc.

Mà qua nhiều năm như vậy, thứ này vốn từ một chút biến thành như núi nhỏ hiện tại, có linh dược không dễ bảo quản, thậm chí cũng đã bị quăng đi,.

Bởi vậy, hắn rất mâu thuẫn, không biết nên làm sao bây giờ, đương nhiên, bán thì khẳng định phải bán, quan trọng là vấn đề giá cả, nếu như Bộ Tranh tăng thêm một chút, hắn sẽ càng dễ dàng đưa ra quyết định hơn, cái giá hiện tại thì khiến hắn có chút khó nghĩ.

Có chút khó nghĩ nhưng cũng không phải nhất định sẽ cự tuyệt, cũng chính vì như vậy, hắn vẫn đang suy nghĩ, thương thảo mà không dứt khoát nói không bán.

"Nếu không thì thế này đi, nếu ngươi thấy quá nhiều thì ta đây mua một phần, lưu một phần lại cho ngươi." Bộ Tranh khẽ cười nói.

"Cái này... một phần như lời ngươi nói là bao nhiêu?" Lão bản rất cảnh giác nói, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng mới được.

"Là thế này này, để lại cho ngươi một phần, còn phần này thì ta muốn." Bộ Tranh đi tới, chia đống linh dược kia làm hai đống linh dược, chẳng qua, tỉ lệ của hai đống linh dược này thật sự là -

Quá khá nhau!!

Một bên chỉ bằng một bàn tay, bên còn lại thì như tòa núi nhỏ, đem so sánh thì quả ứng với câu nói, một góc băng sơn.

"..." Tuy rằng lão bản đoán được sẽ có kết quả này, nhưng không ngờ tới Bộ Tranh sẽ vô sỉ như thế, chỉ lưu lại cho mình chút ít như vậy.

"Chia thế này ta đây không bằng bán hết cho ngươi." Lão bản tức giận nói.

"Cám ơn lão bản, đây là năm trăm lượng." Bộ Tranh lập tức lấy ra năm trăm lượng, sau đó cuốn sạch hết đống linh dược kia vào càn khôn giới của mình.

"Ngươi, ngươi có ý gì, muốn ăn cướp sao?" Lão bản tức thì nóng nảy nói.

"Cướp cái gì? Lão bản, không phải ngươi vừa mới nói là bán toàn bộ cho ta sao, chẳng lẽ ngươi tính nuốt lời, điều này không tốt cho danh tiếng thương gia của ngươi lắm a." Bộ Tranh nhìn lão bản nói.

"Ngươi..." Lão bản nhất thời khó thở, sau một hồi lâu mới lên tiếng :"Vừa rồi ta chỉ nói nhảm, không thể coi là thực, ý tứ trong lời nói của ta tất cả mọi người đều hiểu được. Ngươi không đọc qua sách sao?"

"Lão bản, ngươi thật lợi hại, không ngờ nhìn ra ta không đọc sách." Bộ Tranh khẽ cười nói.

"..." Lão bản tắt tiếng.

"Tuy rằng ta không đọc sách nhưng ta có thể hiểu ý tứ những lời này của ngươi, không phải là ngươi muốn đổi ý sao." Bộ Tranh nhìn lão bản cười nói.

Lão bản nhìn chằm chằm Bộ Tranh, trong lòng đang cân nhắc đắn đo, là bỏ qua hay tiếp tục tranh luận với Bộ Tranh?

Nếu như tranh luận, khả năng là nói tới mai cũng không giải quyết được gì, sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của hắn, lợi bất cấp hại, với lại, dù sao Bộ Tranh cũng trả tiền, tuy rằng năm trăm lượng này không nhiều lắm, nhưng cái đống đồ vật không người muốn này, phỏng chừng sẽ tiếp tục bị cất đến mốc meo.

Quên đi, mặc kệ vậy, cũng không tính là thiệt hại gì, coi như là một quyết định có lợi cho mình.

"Thôi được rồi, không nói nữa, ngươi đi đi." Lão bản khoát tay, có chút không kiên nhẫn đuổi Bộ Tranh đi, hiện tại hắn không có khả năng hoan nghênh Bộ Tranh, thậm chí cả tươi cười cũng không có.

"Cám ơn lão bản nha, chúc ngài sinh ý hưng thịnh, Vượng Tài, chúng ta đi." Bộ Tranh nở nụ cười, rất tự giác rời đi, có lời rồi còn không mau chạy, lưu lại chỉ tổ kích thích dây thần kinh của người ta, đó là chuyện tình vô đạo đức.

Chó mập Vượng Tài đi theo Bộ Tranh, trên lưng mang con tam vĩ bạch hồ, Bộ Tranh cũng đặt tên cho con tam vì bạch hồ này, gọi là Tiểu Bạch.

Hắn thật sự để cho Vượng Tài tự nuôi dưỡng con tam vĩ bạch hồ này, Tiểu Bạch Tiểu Hắc gì đó không phải thường dùng để đặt tên cho chó sao?

Trên thực tế, Bộ Tranh cũng nghĩ tới cái tên Lai Phúc, phối với tên Vượng Tài vừa đẹp, nhưng hắn bỗng nhớ đến Lai Phúc ca, làm người phải có đạo đức, cho nên không đặt tên này.

Sau khi Bộ Tranh rời khỏi Dược Vương đường thì đi dạo trên đường một lát, mà vừa khéo, có một người từ trong một cửa hàng lao ra, chặn đường Bộ Tranh.

"Công tử, dừng bước!"

"A, nguyên lai là Viên lão bản, ngươi có chuyện gì?" Bộ Tranh nhìn người chặn ở trước mặt, nguyên lai là lão bản tiệm may mặc mua da lông yêu thú hai ngày trước.

Mà hiện tại, nơi hắn đứng lại gần cửa tiệm may mặc này, tiệm may mặc này tên là Hồng Tụ phường, là tiệm may mặc tốt nhất trong thành, không chỉ gia công cực tốt mà giá cả lại rất phải chăng.

Bộ Tranh chính là sau khi hỏi thăm qua mới đến đây bán đồ, giá cả bọn họ đưa ra cũng rất hợp lý.

Bất quá, Bộ Tranh mới chỉ buôn bán hai lần ở đây mà thôi, khi đó lão bản cũng không hề ra đón mình, nhìn tình hình hiện tại hẳn là có chuyện gì đó.

"Chuyện ta muốn nói thì nơi này nói chuyện không quá tiện, trước hết mới công tử vào trong bản tiệm nói chuyện..." Viên lão bản khom người mời Bộ Tranh, đứng trên đường nói chuyện thì chuyện gì cũng không tiện cả.

"Được." Bộ Tranh gật gật đầu, cùng Viên lão bản tiến vào Hồng Tụ phường kia, giờ phút này, bên trong Hồng Tụ phường, có không ít thiếu nữ thiếu phụ đang chọn lựa vải vóc, nói ra yêu cầu của mình, còn có đo đạc cơ thể để may y phục đúng số đo.

Nơi này luôn luôn là bận rộn như vậy, hai lượt trước Bộ Tranh tới cũng đều như thế này, mà Viên lão bản cũng không đặc biệt đon đả với những thiếu nữ thiếu phụ này, trừ phi là VI.AI.PI, không thì hắn đều để cho thủ hạ nhân viên của cửa tiệm tiếp đón.

Cùng Viên lão bản đi vào trong hậu đường, nơi này cũng là nơi trước kia Bộ Tranh giao dịch với Viên lão bản, bất quá lúc này, trong phòng còn có một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, bên cạnh nàng còn có một nha đầu tướng mạo không tệ, hẳn là nha hoàn hầu hạ của nàng.

Công tử, ta tìm ngươi chủ yếu là muốn hỏi xem trong tay ngươi còn có da lông yêu thú tốt nào không, vị khách nhân này muốn mua đồ tốt, giá cả không thành vấn đề." Vào lúc này Viên lão bản lên tiếng, đồng thời chỉ vào một người.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn, trong tay Bộ Tranh khẳng định có đồ tốt, không có khả năng là loại như lần trước, một hai cái còn dễ nói, đằng này số lượng Bộ Tranh bán ra không hề ít.

"Là ngươi..."

Khi Bộ Tranh còn chưa trả lời, nữ nhân trong phòng kia đã nhảy dựng lên, chỉ vào Bộ Tranh lớn tiếng nói.

"..." Bộ Tranh nhìn nữ nhân trước mặt...

Bình luận





Chi tiết truyện