chương 125/ 258

Sài Bỉnh không giống Bộ Tranh, tốt xấu gì y cũng là quản sự của một ngành. Tháng nào y cũng đều đặn báo cáo tình hình công việc, tháng này y đương nhiên cũng phải tới chỗ Hắc Hùng, kể tường tận mình đã dạy Bộ Tranh rất nhiều môn học.
Bởi vậy, Hắc Hùng tương đối nắm rõ tình hình tháng qua của Bộ Tranh. Chính vì như vậy, hắn mới có thể chịu bỏ ra một món lì xì lớn như vậy. Đương nhiên, đối với hắn, có lẽ bảy mươi lượng không được tính là quá nhiều, tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn là hơn một nghìn lượng bạc.
Tiền tiêu vặt hàng tháng không phụ thuộc vào đẳng cấp của đệ tử, mà được căn cứ vào năng lực để tính toán. Mỗi nửa năm sẽ tiến hành bình xét một lần, nếu như Bộ Tranh vẫn có thể duy trì hoàn thành vượt mức nhiệm vụ luyện đan, vậy thì tiền tiêu vặt hàng tháng của gã sẽ tăng lên rất nhanh, vượt mức bao nhiêu số tiền này sẽ tăng lên tương ứng bấy nhiêu.
Đồng thời, số lượng vượt mức còn có thể được quy đổi thành điểm cống hiến. Bởi vậy mới nói, chăm chỉ làm việc mới là phương thức tăng tiền tiêu vặt hàng tháng tốt nhất.
"Đây là việc đệ cần phải làm thôi. Từ tháng sau, tiền tiêu vặt hàng tháng của mình, đệ sẽ tới đây để nhận hay là tự đi lấy?" Bộ Tranh hỏi. Gã hy vọng sẽ nhận ở đây bởi vì còn có tiền lì xì.
"Tự ngươi đi mà lấy. Bên phía Bổng Lộc Đường, ta nói trước một câu là được. . ." Hắc Hùng đáp lại.
"Vâng!" Bộ Tranh gật đầu, thoáng thất vọng, nhưng cũng chỉ là một thoáng. Thực ra đối với gã, tiền lì xì càng nhiều càng tốt, nhưng nếu không có thì cũng không sao cả. Hơn nữa, nếu có thể không cần phải mất công đến tìm Hắc Hùng thì cũng coi như là bớt đi được một việc.
"Chỉ cần ngươi làm cho tốt, ta vẫn sẽ lì xì cho ngươi. Ngoài ra, vào lễ mừng năm mới, ngươi có muốn về nhà không? Nếu cần về, ta sẽ sắp xếp cho ngươi đi một chuyến, hình như có Huyền Không Thuyền đi Thất Tinh Quốc thì phải." Hắc Hùng nói.
Vào lúc này cách lễ mừng năm mới còn rất xa, phải đến ba bốn tháng nữa, vì sao Hắc Hùng lại hỏi ngay từ bây giờ? Nhiều khả năng là hắn muốn nói, trong vòng ba bốn tháng tới, nếu không có chuyện gì, Bộ Tranh không cần tới chỗ hắn, cứ cố gắng làm tốt chuyện của mình, có chuyện gì thì đích thân hắn sẽ tới tìm.
Bộ Tranh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Đệ sẽ về vài ngày, về phần luyện đan thì đệ có thể tiến hành trong lúc đi đường."
Đã hai năm rồi gã chưa về, lần này trở về sẽ dọn dẹp lại đồ đạc ở nhà một lượt. Ngoài ra, công việc luyện đan có thể tiến hành bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, chỉ cần có lò luyện đan và đủ dược liệu là được. Với khả năng tích trữ của Càn Khôn Giới, muốn mang đủ dược liệu cho một tháng cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, gã cũng muốn gặp Tú Anh để chính thức chào tạm biệt. Tin chắc là cô nàng Tú Anh sẽ nhất định về nhà vào dịp lễ mừng năm mới như mọi năm, tiện thể nhờ nàng ta chuyển lời hỏi thăm tới mấy người Sở Hùng.
"Vậy thì tùy ngươi, dù sao hàng năm ai cũng được nghỉ phép nửa tháng, tiền tiêu vặt hàng tháng trong thời gian nghỉ vẫn có." Hắc Hùng nói.
"Vâng, nếu không còn chuyện gì, đệ về đây." Gương mặt Bộ Tranh lộ vẻ phấn khích, tiền tiêu vặt hàng tháng vẫn được phát như thường chính là chuyện tốt a.
Hắc Hùng gật đầu, bảo: "Không còn việc gì nữa, ngươi có thể về rồi. Mà này, về sau đừng có chạy trên mặt hồ qua đây nữa. Bên cạnh Thiết Mộc Bảo lúc nào cũng có người canh gác, ngươi làm như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm là thích khách."
"Hả, thật vậy sao! Đệ đâu có biết." Đến giờ Bộ Tranh mới hiểu ra tại sao lúc trước Hắc Hùng lại phải đợi mình, thì ra có chuyện như vậy.
"Ta thừa hiểu là ngươi không biết, cho nên mới nhắc nhở ngươi một câu. Trên vùng mặt hồ xung quanh Thiết Mộc Bảo, ngươi không được phép bén mảng lại gần, những nơi khác thì có thể tới thoải mái." Hắc Hùng nói.
Bộ Tranh lập tức gật đầu, đáp: "Vâng, đệ biết rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa."
"Không có việc gì đâu, cũng không đáng coi là vấn đề. Được rồi, ngươi về trước đi, ta cũng phải làm việc." Hắc Hùng kết thúc câu chuyện. Gương mặt vẫn không có biểu hiện gì, hắn vẫn luôn là người như vậy.
Bộ Tranh lui ra ngoài, hưng phấn trên suốt quãng đường trở về. Cho dù phải đi đường vòng để về, gã vẫn không vơi bớt hưng phấn, lúc nào gã cũng chỉ chực hát vang, ca có tiền.
. . . ,, nếu đã có tiền, vậy lại đi đánh chén một bữa. Ngày hôm qua ăn dở miệng chưa đã nghiền a, dù sao hiện giờ cũng đã là lúc tan tầm rồi.
Mặc dù Bộ Tranh tốn không ít tiền vào quà vặt, nhưng gã luôn cho rằng số tiền đã bỏ ra là đáng giá. Đầu tiên, bản thân những đồ ăn đã đủ đáng giá rồi. Tiếp theo, những món này đều ẩn chứa Linh khí. Vào tối hôm qua, sau khi ngồi xuống hấp thu Linh khí, gã rõ ràng cảm giác nội lực của mình đã tăng lên.
Nói đúng hơn là tăng nhanh hơn một chút so với trước kia!
Chỉ đáng tiếc là giá quá đắt, nếu bớt đi được một chút thì tốt biết mấy. Đương nhiên, nếu miễn phí là tốt nhất. Nhưng nếu muốn miễn phí thì chỉ có thể tự mình đi đánh bắt. Nghe nói cá trong Long Ẩn Hồ rất không tồi, thịt rất ngon. Hơn nữa, chúng sống trong môi trường Linh Mạch, Linh khí đầy đủ, là lựa chọn tốt nhất cho mình đánh bắt.
Ở gần xung quanh Thiết Mộc Đường còn có nơi săn bắn yêu thú khác nữa, nhưng lúc này Bộ Tranh không có mấy thời gian rảnh rỗi. Hiện giờ khác hẳn với thời gian gã còn ở Thanh Vân Kiếm Phái, thời ấy cách một quãng thời gian mới luyện chế đan dược cũng được, bởi vì nhiệm vụ luyện đan của Thanh Vân Kiếm Phái không quá mức nặng nề.
Nhưng nhiệm vụ hiện giờ của Thiết Mộc Đường chính là hàng ngày chỉ tập trung vào luyện chế Bồi Nguyên Đan, những công việc khác thì hoàn toàn không cần quan tâm. Dược liệu sẽ liên tục được cung cấp không ngừng, ngươi có thể luyện chế được bao nhiêu sẽ nhận được cấp bấy nhiêu. Đồng thời, Thiết Mộc Đường còn cấp thêm dược tài nhất định phòng khi luyện chế hỏng. Nói cách khác, nếu như ngươi luyện đan lần nào cũng thành công, tất cả số dược liệu dự phòng sẽ thuộc về ngươi.
Hiện giờ, số Bồi Nguyên Đan mà Bộ Tranh đang ăn hoàn toàn do chính mình luyện chế, nếu không phải vậy, chỉ với địa vị đệ tử tạp dịch của gã thì số đan dược được cung ứng không đủ nhu cầu của bản thân. Nhu cầu về Bồi Nguyên Đan rất lớn, có đôi khi đệ tử ngoại môn còn phải nghiến răng bỏ tiền tự mua thêm cho mình dùng. Chính vì như vậy, ở nơi này Bồi Nguyên Đan bán rất chạy.
Có thể nói như thế này, Bồi Nguyên Đan bán rất chạy ở trong các thế lực cấp Hoàng, chỉ cần có thể luyện chế ra là sẽ bán được ngay.
Bất kể nói như thế nào, hiện giờ Bộ Tranh muốn rút bớt thời gian để ra ngoài săn bắn là việc bất khả thi. Đồng thời, gã cũng không muốn làm việc đó, chỉ tổ lãng phí thời gian. Nếu có thể luyện chế thêm một ít Bồi Nguyên Đan, mang ra ngoài bán thì còn kiếm được nhiều hơn rất nhiều so với việc đó.
Cho nên, Bộ Tranh chỉ có thể tiến hành săn bắt ở quanh đây, dự định bị qua mấy ngày nữa sẽ xuống Long Ẩn Hồ đánh bắt ít cá luôn. Gã sẽ mượn một chiếc thuyền nhỏ có trận pháp để đánh cá trong lòng hồ.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi, giờ tốt nhất vẫn cứ là ăn món gì đó.
"Ông chủ, bán cho ta mười gói canh."
"Bán cho ta năm gói cơm nắm. . ."
"Một cái đùi cừu nướng!"
". . ."
Hàng ăn nào cũng sà vào, Bộ Tranh cứ thế vừa đi đường vừa hưởng thụ đồ ăn. Nếu cứ tiếp tục càn quét như thế, có lẽ gã sẽ ăn hết tất cả các món quà vặt ở nơi đây một lượt, bao gồm cả những món đã ăn ngày hôm qua.
Đồng thời, nếu cứ tiếp tục như vậy, ví tiền của gã có khả năng sẽ xẹp lép, ngay cả tiền vừa mới được lì xì cũng đã bị gã ăn hết sạch. Số thức ăn mà gã vừa ăn có thể tích còn lớn hơn cả thân thể của bản thân, nhưng sau khi nuốt xuống bụng, những đồ ăn đó đã nhanh chóng bị tiêu hóa thành Linh khí.
Trong lúc Bộ Tranh đang say sưa ăn đến quên mất chính mình là ai, đúng lúc gã đang cầm một miếng thịt yêu thú nhai nhồm nhoàm thì bất ngờ đụng vào người khác, đối phương chỉ là một cô nhóc.
"Thực xin lỗi, ta không cố ý đụng phải ngươi, tiểu muội muội." Bộ Tranh vội vàng cất thịt yêu thú vào trong giới chỉ, đồng thời lôi vật dụng ra lau qua vụn thức ăn dính trên người và mỡ dính trên miệng, định đỡ cô nhóc đứng dậy.
"Không có việc gì, do ta không cẩn thận, . . . ,, sao lại là ngươi. . ." Cô nhóc chẳng có ý định đợi Bộ Tranh nâng dậy, chỉ lắc đầu đáp lại. Nhưng khi nhìn thấy mặt Bộ Tranh, cô nhóc lập tức kinh ngạc thất thanh thốt lên.

Bình luận





Chi tiết truyện