chương 142/ 258

"Xin hỏi, ngựa tốt bán ở đâu?" Bộ Tranh đi đến trước mặt đám người còn đang ngẩn ngơ, hỏi thăm chỗ bán ngựa.

"Cái đó... Cái đó... Ở... Bên kia..." Một người trong đó ngơ ngác trả lời, cuối cùng chỉ về một hướng.

"Cám ơn!" Bộ Tranh cảm ơn, sau đó tiến về phương hướng mà người đó chỉ.

"Ngài ấy, ngài ấy, các ngươi có nghe thấy không, ngài ấy nói cảm ơn với ta." Người nọ rất kích động nói, được nói chuyện với "đại nhân vật" Bộ Tranh này, chuyện này đã đủ cho hắn đem đi khoác lác rồi.

Mà những người khác tựa hồ có chút đố kỵ, tình huống này thuyết minh một chuyện, thành nhỏ quả nhiên là thành nhỏ, không có đại nhân vật nào cả.

Rất nhanh, Bộ Tranh mua được một con bạch mã cao to với giá rẻ, sở dĩ giá rẻ là do hắn mặc cả, mà người ta thì cho rằng hắn là đại nhân vật không thể đắc tội nên đồng ý bán với giá rẻ nhất.

Tiếp theo Bộ Tranh dựa theo bản đồ trong trí nhớ của mình, xuất phát về phía tiểu sơn thôn, thị trấn huyện Nhạc không cần đi qua, kỳ thật lộ trình chỉ mất nửa ngày, cũng không đến một ngày, tới thị trấn huyện Nhạc mới cần một ngày.

Cứ thế, Bộ Tranh nhanh chóng rời đi, không hề biết đến đánh giá của mọi người trong thành nhỏ đối với hắn, xuất phát về quê nhà.

Ở trên đường, một số người đi đường chứng kiến một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, một người cưỡi một con ngựa cao to chạy như điên trên đường, mà cái đáng ngạc nhiên rằng phía sau có một con chó nhỏ đang đuổi theo, tốc độ của con chó nhỏ này cực nhanh, không ngờ có thể đuổi kịp khoái mã kia.

Điều này làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, tốc độ của con chó này cũng quá nhanh đi, quan trọng là sức bền thật dẻo dai, cư nhiên có thể chạy lâu như vậy.

"Gâu gâu..." Con chó nhỏ sủa từ phía sau.

"Vượng Tài à, cố gắng lên, sắp về tới nhà rồi, đến lúc đó ngươi sẽ có rất nhiều bạn chơi." Người cưỡi ngựa cười nói, quả thật là lời nói không tim không phổi. (hội yeuthitcho à nhầm baovecho không thích điều này:D)

Đây chính là Bộ Tranh và Vượng Tài. Thật ra cũng không phải là Bộ Tranh cố ý ngược đãi Vượng Tài. Lúc bình thường, hắn sử dụng khinh công, Vượng Tài cũng có thể theo kịp, điều này nói lên tốc độ của Vượng Tài không tệ, thêm nữa, hắn cũng muốn thử quan sát sức bền của Vượng Tài, coi như là rất tốt.

Hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất khảo nghiệm Vượng Tài, mà nhìn bộ dáng của nó tựa hồ rất thảnh thơi, nó sủa chẳng qua là vì nó hơi đói bụng, đòi ăn với Bộ Tranh.

Mới một tháng tuổi mà tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều so với chó bình thường, sức bền cũng dẻo dai hơn, tuy rằng Bộ Tranh không cho ngựa chạy tới tốc độ cực hạn, nhưng tốc độ này không phải chó bình thường có thể theo nổi.

Điều này thuyết minh tình huống yêu hóa của Vượng Tài đang có sự tiến triển. Nói không chừng không đến vài năm đã có thể tiến hành yêu hóa lần đầu tiên, yêu hóa lần đầu tiên cũng không phải có thể trực tiếp trở thành yêu thú, mà là trở thành mãnh thú trước, đây là bắt buộc.

Ngoại trừ tụ linh yêu khí do Bộ Tranh luyện chế có hiệu quả không tồi ra thì còn có các nhân tố hậu thiên khác, cũng có thể là vì Vượng Tài vừa ra đời đã tiếp nhận sự biến hóa này cho nên mới càng dễ dàng thêm một chút. Lúc còn nhỏ, luôn dễ dàng tiếp nhận sự ảnh hưởng của yếu tố bên ngoài, càng thêm dễ dàng thích ứng với điều kiện yêu hóa.

Cứ thế, Bộ Tranh cưỡi ngựa đi trước Vượng Tài chạy bộ theo phía sau, chẳng mấy chốc đã tới được thôn nhỏ mà hắn đã cách biệt hai năm, phong cảnh vẫn xinh đẹp nên thơ như vậy, hơn nữa núi tuyết trắng phía xa xa càng làm phong cảnh nơi này thêm tuyệt đẹp. Thật giống như một thế ngoại đào nguyên.

Trên thực tế, nói là thế ngoại đào nguyên cũng không có gì sai, chỉ cần là nơi không có người nào đến tàn phá thì đó chính là chốn thế ngoại đào nguyên, mà mọi người nơi đây chỉ có rời đi, có rất ít người tiến vào, vẫn duy trì phong cảnh tự nhiên rất đầy đủ.

Nếu chỉ có phong cảnh tự nhiên, kỳ thật sẽ không hoàn mỹ như vậy, phải có một chút nhân văn đến tô điểm mới thể gọi là hoàn mỹ, nhưng sự tô điểm này ngàn vạn lần không thể quá mức, nếu như không hợp với phong cảnh thì đó là phá hoại chứ không phải là tô điểm...

"Ai đây?" Nhìn thấy Bộ Tranh, các thôn dân có chút nghi hoặc, đây là công tử nhà nào a?

Công tử ở đây cũng không phải ý bảo nhi tử nhà nào đó trong thôn, mà chân chính là cái loại công tử thế gia kia.

Bộ Tranh cưỡi bạch mã cao lớn, còn dẫn theo một con chó săn, cộng thêm chế phục hoa lệ, chế phục của Thiết Mộc Đường so với vải thô áo gai ở nơi này mà nói, thật sự là rất hoa lệ.

Hơn nữa Bộ Tranh đã rời đi được hai năm, từ năm mười lăm tuổi đến hiện tại đã là mười bảy tuổi, đúng là thời gian biến hóa, mà khuôn mặt vốn tuấn lãng, bây giờ càng thêm tuấn lãng hơn, thoạt nhìn hơi có bộ dáng của công tử văn nhã.

Đương nhiên, là nói đối với nơi này, nếu ở Thiết Mộc Đường, cũng không cần bình luận...

Vốn người trong thôn không phải ai cũng quen biết Bộ Tranh, trước kia Bộ Tranh đều ngụ ở trong miếu trên núi, nhận ra Bộ Tranh, cũng chỉ có mấy người quen mà thôi.

Nếu biết được ý nghĩ trong lòng của thôn dân, hắn sẽ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi qua...

Hiện tại Bộ Tranh điều khiển ngựa, chậm rãi đi về phía tòa miếu nhỏ tọa lạc trên núi, vô luận nói như thế nào, nếu đã về tới đây, điều thứ nhất cần làm là về nhà.

Bởi vì Bộ Tranh trực tiếp lên núi cho nên mọi người còn tưởng rằng hắn chỉ đi ngang qua, cũng không tiếp tục bàn luận về hắn nữa, mãi đến lúc Bộ Tranh lại xuất hiện trong thôn, mới phát hiện suy nghĩ của mình là sai lầm.

Đi vào trong miếu đổ nát quen thuộc kia, Bộ Tranh phát hiện nơi này tựa hồ không giống như trước kia, miếu vẫn còn nhưng mà đã trở nên càng thêm rách nát, nhìn sơ qua chỉ thấy tường đổ ngói nát...

Là lâu năm không được tu sửa sao?

Không thể, cho dù qua hai năm cũng không thể bị hư hao đến tình trạng này, trước kia thật ra hắn đã tu sửa cũng như gia cố qua toàn bộ rồi, nhà của mình sao có thể không bảo quản tốt một chút.

Kết quả trước mắt này nguyên nhân chỉ có hai chữ - phá hoại, cũng không biết đây là do con người hay tự nhiên.

Nếu nói là do con người, có khả năng nhất là chính mấy người thúc bá thẩm thẩm kia, nhưng xác suất cũng rất nhỏ, bọn họ không thích mình nhưng cũng không có lý do hủy nhà mình, ruộng vườn nhà cửa cũng đã bị bọn họ đoạt đi rồi.

Hơn nữa, không phải bọn họ đều đã chuyển đến nhà mới rồi sao, cớ chi còn để ý đến nơi này, vả lại khi đó Tú Anh cũng không nói đến chuyện này, nếu nơi này bị phá hoại, Tú Anh nhất định sẽ nói.

Bởi vậy, nếu như xác suất rất nhỏ thì khả năng cao chính là tự nhiên, chẳng hạn như do mưa lũ sấm sét tạo thành, gặp phải chuyện này cũng chỉ có thể nói xui xẻo.

Bộ Tranh đi vào thu xếp đồ đạc, nhìn xem còn có cái gì dùng được không thì để vào bên trong càn khôn giới đem đi, trước kia không thể mang nhiều, hiện tại có càn khôn giới, lẽ dĩ nhiên là phải mang theo rồi, lần này trở về cũng chính vì như vậy.

Mặc dù nói, những thứ này không đáng tiền, nhưng rất nhiều thứ liên quan đến ký ức, có giá trị kỷ niệm.

Bộ Tranh ở bên trong tìm kiếm liền minh bạch, đây là bị sét đánh, hơn nữa hẳn là sấm sét trong mưa, bởi vì có rất nhiều đồ vật dễ bị bắt lửa, nhưng nơi này không hề bị thiêu hủy, chứng tỏ lúc ấy đang có một trận mưa lớn.

May mắn khi đó trời đang mưa, bằng không Bộ Tranh chẳng còn tìm được gì...

"A, đây là cái gì?" Khi Bộ Tranh đang lục lọi đồ đạc, phát hiện một cái hòm hắn chưa từng nhìn thấy, nhìn sơ qua thì cái hòm này đã có từ rất lâu rồi, đồ đạc ở nơi này Bộ Tranh đều rất quen thuộc, vì sao chưa từng thấy qua cái hòm này.

Đây tuyệt đối không phải là đồ thuộc về mình, chẳng lẽ là đồ trong miếu sao?

Trước tiên nhìn xem!

Bộ Tranh mở cái hòm kia ra, bên trong đựng mấy tờ giấy, trên giấy vẽ một vài bức tranh, không có bất kỳ chữ nào, ngoại trừ giấy ra, còn có một cái ngọc bội, tựa hồ còn là một cái trận khí, cụ thể là gì Bộ Tranh không nhìn đến, hắn đang tập trung vào mấy tờ giấy kia.

Nếu đổi lại là thứ khác, có thể hắn sẽ tập trung vào trận khí hơn, không thèm quan tâm đến những đồ vật khác, nhưng những bức tranh giấy này hắn đã từng thấy qua, trước kia mỗi lần cần dặn dò cái gì mẫu thân hắn đều để lại những bức tranh giấy này.

Bộ Tranh không biết chữ, mẫu thân hắn cũng không biết được một hai, trước kia nếu hai mẹ con bọn họ có chuyện gì cần nhắn lại với đối phương, chính là dùng tranh vẽ để thay nói chuyện, dựa vào đuổi hình bắt chữ để trao đổi.

Nhìn những bức tranh giấy này, Bộ Tranh rốt cuộc minh bạch, nguyên lai đây là di thư của mẫu thân, di thư mà bà chuẩn bị từ lâu lắm rồi, vừa muốn lưu lại, vừa không muốn, sau này có lẽ bởi vì bà không muốn giao di thư nữa cho nên cuối cùng không nói cho Bộ Tranh biết.

Vì sao vừa muốn vừa không muốn?

Trong di thư này có thuyết minh, Bộ Tranh cũng nhanh chóng hiểu rõ, từ ý tứ trên các hình vẽ, mẹ hắn nói khi hắn nhìn thấy phong thư này thì bà cũng đã chết rồi, để hắn không bị thương tâm.

Mà bà có một tâm nguyện muốn nhờ Bộ Tranh giải quyết, nhưng lại sợ Bộ Tranh sẽ gặp phải phiền toái, cho nên, bà cứ rối rắm giữa việc nói ra và không nói.

Tâm nguyện của bà chính là đi tìm cha mẹ của bà, những người đang tâm vứt bỏ bà, mà sau khi tìm được thì phải giúp bà làm một chuyện, dập đầu với bọn họ, sau đó nhổ nước miếng vào bọn họ.

Đúng vậy, chính là nhổ nước miếng, Bộ Tranh hoài nghi mình nhìn lầm rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là cái ý này, mẫu thân hắn muốn hắn nhổ nước miếng vào phụ mẫu của bà cũng tức là ông bà ngoại của hắn.

Lý do chính là thóa mạ bọn họ vứt bỏ bà, mà dập đầu chính là cảm tạ công sinh thành bà.

Không thể không nói mẫu thân của Bộ Tranh đích xác rất có cá tính.

Cũng chẳng thể trách mẫu thân Bộ Tranh cuối cùng không giao thư này cho Bộ Tranh, chuyện này đích thật ngoài sức tưởng tượng, cũng có thể tạo thành phiền toái cho Bộ Tranh.

"Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ tìm được phụ mẫu của người, dập đầu trước bọn họ sau đó phỉ nhổ bọn họ." Bộ Tranh gấp gọn "thư" này lại, để vào trong hòm gỗ kia, đồng thời trịnh trọng nói.

Hiện tại có một vấn đề, biển người mờ mịt rốt cuộc đi đâu tìm đây? Tìm người, trong thư cũng không nói đến manh mối nào khác cho hắn, vậy nói lên manh mối chỉ có một, chính là miếng ngọc bội kia. 

Nhưng mà mặt trên của miếng ngọc bội không có khắc danh tự nào cả, cũng không có tên thế lực sở thuộc, ngọc bội chỉ là một nửa của một miếng hoàn chỉnh, trận khí bên trên cũng chỉ bình thường, căn bản không dùng được.

Cũng đúng, nếu như trận khí có thể dùng được thì đã sớm bị người ta cầm đi, cũng không một mực ở trên người mẫu thân Bộ Tranh.

Trước kia Bộ Tranh không phát hiện ra hòm gỗ này là vì chiếc hòm này luôn được đặt bên trong lớp thứ hai của ngăn tủ, hiện tại ngăn tủ bị nổ nát, đồ vật bên trong cũng bị rơi rớt ra. 

May mắn, chỗ ở này của Bộ Tranh không có thứ gì đáng giá, miếu này cũng không có ai đến sửa chữa, cho nên, thứ này luôn nằm dưới đống đổ nát.

Bình luận





Chi tiết truyện