chương 93/ 211

Hồng Thư nhìn Phượng Cô đi ra đến cửa, sắc mặt không đổi, nhìn không ra là bị tổn thương hay tức giận, liếc nhìn Lãnh Sâm rồi sau đó nói: "Lãnh Sâm, lại đây cầm phương thuốc, chi phí mua ngươi tự lo liệu cho thỏa đáng, đưa thứ tốt nhất đến Trà Hương Các! Hồng Thư, ngươi đi vào gọi nàng quay về Trà Hương Các!"

Thấy Gia đi tới thư phòng, sắc mặt rất khó nhìn, Hồng Thư muốn đứng lên hỏi nhưng vẫn không dám hỏi, bởi vì Gia đã nói thế, chắc thương thế của Nhị phu nhân không đáng ngại, ít nhất thì tính mạng vẫn còn giữ được.

Bởi vì, mặc dù không biết Gia tại sao lại như vậy, nhưng Hồng Thư nhìn ra được lúc này tâm tình của Gia không được tốt.

Hồng Thư không hỏi nữa, đi thẳng vào trong trong,nhìn thấy Vãn Thanh vẻ mặt suy yếu tựa vào tường đá, dưới hạ thể đỏ sẫm một mảnh, chói mắt không thôi.

Hồng Thư đứng ở ngoài cửa, không biết phải làm như thế nào bây giờ. Mắt hết nhìn chỗ máu đỏ, lại nhìn lên Vãn Thanh rồi sau đó nước mắt chảy ra.

Hồng Thư biết cái kia mang ý nghĩa gì, có nghĩa là hài tử đã không còn.

Hồng Thư vẫn luôn nhìn ra được là Nhị phu nhân muốn giữ lại hài tử này, khi đó nàng còn ngày ngày vắt óc suy nghĩ nên khuyên bảo thế nào để Nhị phu nhân đồng ý uống thuốc bỏ đi hài tử không nên xuất hiện này.

Nhưng thật không ngờ kết quả lại như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng vô cùng đau đớn.

Nàng bèn chậm rãi đi tới "Nhị phu nhân, Hồng Thư ôm người trở về phòng nghỉ ngơi." Sau khi nói xong liền nhẹ nhàng ôm Nhị phu nhân lặng lẽ đi về phía Trà Hương Các.

Dọc theo đường đi, nhiều loại hoa không tàn nhưng lại mất đi vẻ đẹp của nó.

Dọc theo đường đi, ánh mặt trời vẫn chói lọi nhưng không soi sáng được sự bi thương trong lòng..

Trong mắt Vãn Thanh không thấy sự mệt mỏi nữa, nàng vẫn nhìn chăm chú cảnh sắc tươi đẹp trên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm đến đỏ cả mắt, ánh mắt nóng rực nhưng lại không thể tuôn rơi dù chỉ là một giọt lệ.

Bất luận kẻ nào, cũng có thể làm thương tổn nàng, nhưng không thể làm thương tổn người thân của nàng!

Lúc này, Chu Nguyệt Nhi và Chu Nhu Nhi đi tới trước mặt, trên mặt Chu Nhu Nhi toát lên một nụ cười đắc ý độc ác mang theo oán hận thấy rõ, còn Chu Nguyệt Nhi lại vẫn giữ vẻ mặt hồn nhiên quyến rũ, như thể vĩnh viễn vô tội..

Thấy Hồng Thư ôm Vãn Thanh, thậm chí còn dùng vẻ mặt ân cần hỏi "Nhị phu nhân, ngài làm sao vậy? Ngài bị thương sao? Tại sao lại dính đầy máu vậy? Có cần … mời đại phu hay không?"

Liên tục hỏi một hơi liền mấy câu.

Vãn Thanh nhìn Chu Nguyệt Nhi, lần đầu tiên đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt hững hờ với tất thảy của Vãn Thanh xuất hiện hận ý.

Chu Nhu Nhi kỳ thật cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, thuốc độc ả hại Vãn Thanh nghe nói là kì độc của Tây Vực chỉ làm người ta rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, chịu dày vò đến chết mà cũng không chảy máu ra?

Trừ phi...

Trừ phi Thượng Quan Vãn Thanh có mang, nghĩ tới đây trong lòng Chu Nhu Nhi đau xót nhớ ra đứa con của mình, chỉ trong tích tắc, oán hận trong lòng đã giảm đi.

Nhu Nhi lạnh lùng cười một tiếng: "Thượng Quan Vãn Thanh, cảm giác không tệ chứ?" Chỉ tiếc là vừa mới nhận được tin thì không ngờ Hồng Thư đã mang nàng đi tìm Gia, mà Gia càng không ngờ lại tự mình phát công bức độc cho nàng.

Thượng Quan Vãn Thanh lại không chết!

Vãn Thanh nhìn Nhu Nhi, giọng nói vô cùng suy yếu mang theo sự sầu não, chậm rãi nói với Chu Nhu Nhi "Tỷ tỷ, ta nói rồi, chuyện không phải ta làm, chỉ hy vọng ngươi chớ dễ dàng tin lời kẻ ác độc dèm pha, như vậy chỉ khiến cho kẻ thù thêm sảng khoái."

Vãn Thanh biết là Chu Nhu Nhi ra tay, nhưng nàng không hận Nhu Nhi, kỳ thật Chu Nhu Nhi cũng là một người đáng thương, Nhu Nhi phải làm thế thân cho người khác trong cuộc hôn nhân với Phượng Cô, sau này chắc chắc không có được kết cục tốt đẹp, bây giờ lại mất đi hài tử, hôm nay còn bị chính kẻ hại mình lừa gạt, thật ra Nhu Nhi mới là người đáng thương nhất.

"Ngươi đừng có ngụy biện nữa, sự việc này chính là ngươi làm." Sau khi nói ra lời này thì trong lòng Chu Nhu Nhi lại đột nhiên dấy lên rất nhiều lo lắng.

Trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, bởi vì nếu là Thượng Quan Vãn Thanh làm thì hà cớ gì sau đó nàng còn muốn giải thích? Lẽ ra nàng phải cực kì hận Vãn Thanh chứ?

Nhu Nhi vẫn còn muốn nhìn tiếp, nếu nàng không chết được, Nhu Nhi muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của nàng, không ngờ trong tột cùng bi thương, nàng càng lộ vẻ bình tĩnh

Sự vui sướng trong lòng Nhu Nhi đột nhiên không biết đi đâu mất.

Kỳ thật, ngẫm lại từ đầu chí cuối, dường như là không có biện pháp xác định do Thượng Quan Vãn Thanh làm. Nhưng việc đã đến nước này, hạ độc cũng đã hạ rồi, Nhu Nhi muốn hối hận cũng không còn đường rút lui, chỉ có thể mạnh mẽ nhận định là Thượng Quan Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhìn vẻ mặt Chu Nhu Nhi biến đổi thì biết Nhu Nhi thấy lời của nàng nghe lọt tai, như vậy đã là tốt lắm.

Rồi sau đó lại chuyển hướng sang Chu Nguyệt Nhi "Ngươi rất lợi hại, giỏi về ngụy trang, giả heo ăn cọp, mượn đao giết người, lại còn nhẫn tâm độc ác, là ta xem thường ngươi. Không, ta xem thường lương tâm ngươi nên mới có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy, ta tự nhận thua ngươi!"

Vãn Thanh chậm rãi nói, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, đột nhiên càng dữ tợn "Nhưng mà, Chu Nguyệt Nhi, ngươi hãy nghe cho kỹ, món nợ còn đó, luôn luôn còn đó, ngươi mắc nợ ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả lại hết!"

Thượng Quan Vãn Thanh nàng cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng bất luận kẻ nào cũng không được động vào người nàng yêu quý nhất, nếu như đã làm vậy thì nàng sẽ không bỏ qua.

Chu Nguyệt Nhi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, không ngờ là Thượng Quan Vãn Thanh đã biết tất cả là do ả gây nên, còn phản ứng kịch liệt như thế, cư nhiên vạch trần sự thật.

Thấy Nhu Nhi nhìn mình với ánh mắt có chút nghi hoặc, gương mặt tuyệt mĩ của Chu Nguyệt Nhi đột nhiên làm ra vẻ kinh hoàng, run rẩy nói "Nhị phu nhân, ta không biết ngài đang nói cái gì?"

"Ngươi biết, Chu Nguyệt Nhi!" Vãn Thanh quyết không lùi bước, lòng tràn đầy hận ý, giọng nói lạnh lùng.

"Phu nhân, xem ra ngài đối với ta có chút hiểu lầm..." Chu Nguyệt Nhi còn muốn ngụy biện thì Hồng Thư dùng ánh mắt như đao trợn mắt nhìn tới "Còn nói gì nữa! Giải thích cái gì, là ai thì vừa xem hiểu ngay, bộ mặt thật sớm muộn cũng bị vạch trần!"

Hồng Thư nói xong, ôm Vãn Thanh vội vàng đi, thân thể Vãn Thanh lúc này vô cùng suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng.

"Ta thật không biết các ngươi đang nói cái gì? Có phải hay không bởi vì ta là một người ngoài ở cái nhà này, cản trở các ngươi cho nên các ngươi làm như vậy... Như vậy..." Chu Nguyệt Nhi vừa nói xong khuôn mặt đã đẫm lệ, giống hệt như người bị oan. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Hồng Thư nhìn bộ dạng nhu nhược kia của ả thì càng giận dữ, rít lên "Ngươi không cần giả bộ đáng thương, giả vờ cái gì mà giả vờ! Sớm muộn, ngươi sẽ đối diện với sự xét xử công bằng của hậu thế, ngươi là nữ nhân tâm địa độc ác!" (Hồng Thư mắng hay quá)

"Hồng Thư cô nương, ngươi không nên ngậm máu phun người, bất cứ chuyện gì đều phải có bằng chứng, vu hãm cho người khác là không tốt" Chu Nguyệt Nhi ôn nhu nói.

Ánh mắt Vãn Thanh nghiêm nghị nhìn Hồng Thư nói "Chúng ta đi thôi, không cần tranh chấp cùng cô ta ở chỗ này." Mặc dù lúc này đau bụng không thôi, nhưng nàng lại không để lộ ra nửa phần đau đớn, vẫn cắn răng giữ vẻ mặt trấn tĩnh.

Bởi vì nàng là người quật cường.

Chu Nguyệt Nhi mắc nợ nàng, nàng sẽ bắt cô ta phải trả đủ, lúc này không cần vội vã.

...

Đêm lạnh như nước, Vãn Thanh không ngủ được. Nàng đã đuổi Hồng Thư đi ngủ. Nàng muốn một mình yên tĩnh nhớ đến đứa con chưa kịp chào đời của nàng.

Cứ tưởng rằng, cuộc đời sẽ thành toàn cho nàng, nàng sẽ có thêm một người thân trên cõi đời này, nàng không thể tiên liệu lại xảy ra chuyện như vậy.

Chỉ có thể trách nàng vẫn luôn mềm lòng, vẫn luôn ăn ở bao dung, chung sống chẳng buồn so đo rốt cuộc đã làm hại đến hài tử của chính mình.

Trong bóng tối, đôi mắt to của nàng đẫm lệ. Nước mắt thấm ướt cả gối, khóc không thành tiếng, chỉ có ánh trăng ngoài cửa kia mới có thể rõ ràng.

Đột nhiên, trước mắt chợt lóe lên, một bóng đen thoáng qua bên cửa sổ, đang muốn nhìn lại thì đã rơi trong màn đêm.

Trong bóng tối, một nam nhân phi thân đi vào, thân hình thon dài, bộ quần áo đen hòa tan trong bóng đêm. Xoay người một cái, gương mặt khuynh thành kia không phải Phượng Cô thì còn là ai.

Hắn chậm rãi đi tới đầu giường, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt bi thương đang nhăn nhó trong cơn hôn mê của nàng..

Hắn chưa bao giờ thấy nàng đau đớn như thế, trước kia nàng cho dù thế nào cũng luôn duy trì vẻ mặt lãnh đạm trấn tĩnh. Ngay cả khi hắn tổn thương nàng đến thế nào thì nàng cũng không lộ ra vẻ mặt thống khổ, ngược lại càng vô cùng quật cường.

Nhưng hôm nay, hắn đã thấy nàng đau đớn, trong mắt có bao nhiêu yếu ớt và đau đớn, lại thêm nỗi oán hận trước kia hắn chưa từng thấy.

Nhìn nàng như vậy, hắn không biết phải đối mặt như thế nào, bởi vì tất cả điều này đều vì hắn mà phát sinh. Nàng không hề phát hiện ra hắn đã đứng ngoài cửa sổ thật lâu, hắn vốn định chờ nàng ngủ rồi đi vào, nhưng nhìn nàng cứ mở mắt nhìn trăng mà lệ tuôn không ngớt thì hắn lại nhịn không được, đành phải cách không điểm vào huyệt ngủ của nàng..

Tay mơn trớn vầng trán của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc rối bời cho thẳng ra, làn da nàng vốn là màu trắng, vô cùng trắng, hôm nay càng lộ vẻ tái nhợt không còn chút máu, màu trắng bệch so với mặt trăng kia còn sáng hơn.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nhẹ nhàng kéo áo ngủ bằng gấm, sửa lại cho nàng.

Hắn lại phát hiện, trong lúc nàng ngủ nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra..

Nhìn đôi mắt khép chặt kia, nước mắt chậm rãi chảy xuống làm ướt đẫm gối, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, thống khổ vô cùng.

Nữ nhân này, đã chiếm cứ một phần trong trái tim của hắn..

Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng xẹt qua, muốn lau đi ngọc lệ trong suốt kia, nhưng lại phát hiện, lệ kia giống như chuỗi Trân Châu, vô luận ngươi lau như thế nào cũng lau không xong.

Chậm rãi cúi đầu, đôi môi lạnh lẻo, hôn lên khóe mắt lạnh lẽo của nàng, hóa ra lệ dĩ nhiên hàm chứa...

Hắn đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng hao tổn tinh thần của Văn Thanh, hắn chỉ cảm thấy sầu não tràn ra toàn thân, một mực lan tỏa.

Rốt cục, lại cũng không thể chịu đựng được, hắn giải huyệt ngủ của nàng rồi quay đi.

...

Vãn Thanh chỉ cảm thấy đột nhiên rơi vào giấc mộng, rõ ràng nàng vừa mới thấy một bóng đen, nhưng lại trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Chẳng lẽ là bởi vì thân thể suy yếu mà làm cho tinh thần không phấn chấn mới có thể nhìn lầm, nhưng, loại cảm giác này, không phải lần đầu tiên xảy ra, trước đây, từng cũng phát sinh quá một lần.

Nếu như một lần là ngẫu nhiên, vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba không thể là ngẫu nhiên nữa.

Nhưng trên người nàng, không có bất cứ đau đớn tổn thất gì, hơn nữa, đệm chăn lại được kéo lại chỉnh tề, hiển nhiên, thật sự có người đến, chỉ có điều, người này đối với nàng mà nói, là thiện không phải ác.

Nhưng mà người này đến tột cùng là ai, vì sao không chịu đối diện với nàng mà cứ lén lút? Tại sao nàng nghĩ không ra, từng có người như thế đến gặp nàng.

Đột nhiên, phía trước cửa sổ lại lóe lên một bóng người, Vãn Thanh vội vàng mở to mắt nhìn, thấy một dáng người trắng toát lưng đeo Nguyệt trạch chậm rãi nhảy vào.

Là Ngân Diện.

Vãn Thanh nở nụ cười suy yếu "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ngươi nhìn mình đi, bản thân biến thành cái dạng này? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Giọng nói của Ngân Diện lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và sát khí.

Bộ dạng này, thật sự rất giống một sát thủ, mặt nạ màu bạc như thấm đẫm hàn ý lạnh thấu xương, một thân bạch y, hơn nữa còn ánh mắt đằng đằng sát khí, một thân lạnh lẽo, làm cho người ta thấy muốn đóng băng con tim.

"Trúng độc" nàng lạnh lùng cười nói, mang theo sầu não.

"Ai hạ độc?" Mặt mày hắn căng thẳng, dường như chỉ cần Vãn Thanh nói ra là ai, thì người kia liền mất mạng ngay tức khắc.

Bất quá, Ngân Diện, xác thật là có năng lực làm vậy, trong chốn giang hồ hắn là đệ nhất sát thủ chưa bao giờ thất bại, nhất kiếm đoạt mệnh, căn bản không người có thể chống đỡ được.

"Tất cả mọi việc, đều là Chu Nguyệt Nhi đứng sau màn điều khiển." Vãn Thanh chậm rãi nói.

Ngân Diện lạnh nhạt nói: "Chu Nguyệt Nhi? Thê tử của Mộ Dung Kiềm?"

Vãn Thanh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Chính cô ta, cô ta dùng kế để Chu Nhu Nhi sẩy thai, lại lợi dụng Chu Nhu Nhi giết ta, đáng tiếc giết ta không được, lại... Lại... Lại làm cho hài tử của ta mất đi!... Nhưng, ta sẽ không bỏ qua như vậy, Chu Nguyệt Nhi, trăm nghìn lần không nên hại đến hài tử của ta, bất luận kẻ nào, cũng không thể thương tổn hài tử của ta! Ta nhất định sẽ khiến cô ta nợ máu trả bằng máu."

Ngân Diện chưa bao giờ thấy Vãn Thanh tàn nhẫn như thế, nhưng loại thù hận này thật là làm cho người ta khó có thể bình phục.

"Ta đi giúp ngươi giết ả?" Hắn hỏi.

"Không nên!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói: "Chuyện này, ta sẽ chính mình tìm cô ta báo thù, không muốn bất luận kẻ nào ra tay, ta muốn cho cô ta biết, tính mạng một con người không phải trò đùa, không phải cô ta muốn giết là giết."

"Ân." Ngân Diện gật đầu, hắn có thể hiểu rõ tâm tình Vãn Thanh, người thân bị thương tổn, khiến cho người khó quên "Ta sẽ làm hậu viện cho ngươi"

"Ngân Diện, ta muốn rời khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên." Vãn Thanh thản nhiên nói, chỉ có rời khỏi đây thì nàng mới có thể mạnh mẽ chân chính, mới có thể không bị hạn chế, mới có thể báo thù.

"Đêm nay ta tìm đến là vì chuyện này, ta đã thu xếp tốt, theo ý muốn của ngươi thì chỉ có trá tử (giả chết) mới có thể thoát khỏi Phượng Cô. Mà trá tử có thể khiến người khôn khéo như Phương Cô không phát hiện, chỉ có duy nhất một phương pháp chính là chết mà không thấy xác, võ lâm đại hội, vừa vặn cho ngươi một cơ hội."

"Cơ hội gì?" Vãn Thanh bức thiết hỏi.

"Võ lâm đại hội sẽ tổ chức cạnh Lạc Nhật Nhai ( vực). Lạc Nhật Nhai cũng là một cái tử nhai, hàng năm nhân sĩ võ lâm rơi rụng chết ở phía dưới không ít, không người nào biết cách đi xuống thăm dò. Có thể nói, chỉ cần ngã xuống thì không có một người nào sống sót, chết là việc không cần nghi ngờ"

"Mà trùng hợp, ở giữa Lạc Nhật Nhai có một cái hang đá, đến lúc đó, ngươi chỉ cần mượn cơ hội hội nhảy xuống vực, ta sẽ lệnh cho Hạ Thanh chờ ngươi ở cửa hang, chỉ cần ngươi rơi xuống thì Hạ Thanh sẽ kịp thời tiếp được ngươi, hai người ở trong động đợi ta, sau khi đại hội kết thúc ta sẽ đến đón hai người, mang hai người đi. Như vậy, từ đó trở đi sẽ không có Thượng Quan Vãn Thanh nữa, ngươi có thể chân chính sống một lần nữa!" Ngân Diện tinh tế nói.

"Cám ơn." Nàng liền nói, Ngân Diện nếu như đã xuất thủ, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt.

Mà phương pháp này tuyệt không thể tả.

"Ta nói rồi, với ta, ngươi không cần phải nói cám ơn!" Ngân Diện lại nói.

"Ngân Diện, ta nghĩ ta sẽ học võ!" Nàng nói, trong mắt kiên định. Chỉ có tập võ, mới có thể bảo vệ chính mình một cách chân chính, bảo vệ tốt người thân của nàng, chân chính đặt chân vào giang hồ.

"Học võ? Tại sao?" Ngân Diện hỏi, không hiểu Vãn Thanh vì cái gì lại đột nhiên nói vậy.

"Chỉ có học võ, mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ tốt người bên cạnh mình không bị thương tổn. Ta không muốn phải nhìn một người thân khác bị thương tổn!" Vãn Thanh mang theo một loại sầu não nói kiên quyết.

Sự đả kích của hài tử, đối với nàng là quá mức chịu đựng. Trong cuộc đời nàng, người thân thâht sự không có mấy người, cho nên, mỗi một người với nàng đều như báu vật, nàng chỉ muốn toàn lực bảo vệ che chở, không cho bọn họ bị thương tổn.

Đáng tiếc lực lượng của nàng quá mỏng, cho nên, nàng muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ tốt mỗi người bên cạnh nàng.

Nàng không thể để người thân của nàng nàng lại bị tổn thương..

"Ta nói rồi, ta sẽ hỗ trợ phía sau, chỉ cần là ngươi muốn, ta đều sẽ trợ giúp ngươi" Ngân Diện bình tĩnh nói.

"Ngân Diện, cám ơn ngươi!" Trừ những lời này, Vãn Thanh không biết mình còn nói lời nào được nữa.

Ngân Diện đốt với nàng rất tốt, nàng lại không thể báo đáp.

"Ta nói rất nhiều lần rồi, ngươi không cần cám ơn ta, khi ta nguyện ý đối với ngươi thì ngươi chỉ cần đón nhận, cho dù ngươi như thế nào, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi" Ngân Diện nói, hắn cho tới bây giờ, vẫn tách biệt với thiên hạ, trước kia, trừ Hạ Thanh ra thì người ở bên ngoài, hắn tiếp xúc cực ít.

Vãn Thanh, là người đầu tiên hắn muốn chủ động tiếp cận với ý tốt. Ngay cả hắn cũng không biết vì sao, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã không có cách nào để không để ý đến nàng.

Có lẽ theo lời Phật nói là tùy duyên đi!

"Nhưng trừ câu nói kia, ta không biết có thể nói cái gì." Vãn Thanh cúi đầu nói, trong lòng cảm thán, cho tới nay, nàng đều là lạnh nhạt xử sự, cũng không muốn cùng người tranh hơn thua nửa phần, mà chỉ là tận lực không gây tổn thương đến bất luận kẻ nào với bất cứ tình huống nào, chỉ cố gắng gìn giữ chính mình. Ngược lại, có người, cứ hết lần này đến lần khác mưu hại nàng nàng.

May mà bên người nàng lúc nào cũng có người có thể vì nàng. Bằng không thì trong thế gian hỗn độn này, thật không biết như thế nào mới có thể đứng vững mà không ngã.

Có điều để trưởng thành thì con người luôn phải trá giá lớn hay sao?

Chẳng lẽ lột xác, thật sự khó khăn như vậy sao?

"Tốt lắm, không nên nghĩ ngợi nhiều, bảo trọng thân thể, ta còn chờ ngày dạy ngươi thuật ngự xà! Hơn nữa võ công muốn học thành tài phải có một thân thể khỏe mạnh!" Ngân Diện rất ít khi nói nhiều như vật, hắn là người thích cô độc, rất ít khi tiếp xúc với người khác, nói chuyện cũng luôn nói càng ngắn càng tốt, an ủi người khác là lần đầu tiên hắn làm.

"Ta sẽ giữ gìn tốt thân thể, ngươi yên tâm." Vãn Thanh kiên định nói.

"Thế thì tốt!" Ngân Diện gật đầu nói, kỳ thật hắn biết, trong lòng Vãn Thanh đau đớn quá sâu, những người quật cường như nàng nếu không bị tổn thương thật sâu thì làm sao có thể lộ ra vẻ mặt thống khổ đến vậy.

Hắn vươn tay nói với nàng "Ta bắt mạch cho nàng" Mặc dù biết Phượng Cô đã vì nàng vận công khử độc, hắn vẫn không yên lòng, cảm giác được chính mình bắt mạch một phen mới yên tâm được.

Vãn Thanh vươn tay, Ngân Diện xem mạch một lúc rồi lạnh mặt mà nói "Không ngờ giang hồ lại có thứ độc dược trí mạng thế này. Xem ra, Chu Nguyệt Nhi này không đơn giản! Loại độc chất này, đừng nói là giang hồ, dù ở Tây Vực cũng rất hiếm gặp, loại độc này kịch liệt vô cùng, cũng may là Phượng Cô kịp thời vận công khử độc, nếu không độc khí công tâm thì thì chết là chắc chắn!"

"Chu Nguyệt Nhi làm sao có thể đơn giản!" Lạnh lùng cười một tiếng, Vãn Thanh suy yếu nói.

"Nữ nhân kia, thật đúng là lòng dạ độc ác! Đáng tiếc còn có dư độc không thể khử hết, xem ra, sau này phải từ từ an dưỡng. Có điều thân thể ngươi như thế này, chỉ sợ về sau thường xuyên phải chịu cơn nóng lạnh bất thường." Ngân Diện trầm trọng nói.

"Chỉ cần bảo toàn mạng của ta là được." Vãn Thanh thống khổ không thôi nói.

Nhất thời, hai người yên lặng trở lại, dường như vì không khí đau thương nặng nề đó mà ánh trăng cũng trở nên tối tăm.

Đột nhiên, Vãn Thanh nhớ ra một chuyện trọng yếu, ngẩng đầu hỏi: "Năm ngày sau là võ lâm đại hội, trong tình huống bình thường Phượng Cô sẽ không mang ta đi. Dù sao ta không có võ công, cũng không phải chính thất, đi cũng chỉ thêm phiền. Hơn nữa hôm nay thân thể ta như vậy thì hắn càng không mang ta đi."

Ngân Diện trầm tư trong chốc lát, rồi sau đó nói "Vấn đề này rất dễ xử lý, ta sẽ lấy danh nghĩa Phi Tuyết ép buộc Phượng Cô mang ngươi đi, dù sao hắn đối với vị trí minh chủ võ lâm rất mong muốn, mà địa vị Phi Tuyết trong lòng nhân sĩ giang hồ không nhỏ chút nào, cho nên hắn nhất định sẽ đáp ứng."

Ngân Diện suy nghĩ một phen lại nói: "Nhưng mà thể trạng của ngươi thật sự quá yếu, chỉ sợ đến lúc đó không chống đỡ được." Dù sao, bị trúng độc đến sẩy thai rất hại thân thể, mà Vãn Thanh từ trước đến nay đã mảnh mai yếu đuối, lần này, chỉ sợ càng cận kề nguy hiểm.

"Sẽ không, ta nhất định sẽ kiên trì được, người ta làm việc là dựa vào tinh thần, chỉ cần ta muốn làm, ta nhất định sẽ kiên trì làm được" Vãn Thanh nói.

Gương mặt nhỏ gầy mà tái nhợt lộ vẻ kiên định, rõ ràng nhìn qua như búp bê mảnh mai yếu ớt, dường như chạm vào là vỡ, nhưng trong đôi mắt kia lại mang theo cảm giác kiên định không thể thay đổi.

Nhìn nữ tử ôn nhu mảnh mai, xong ngược lại rất kiên cường, mang theo một vẻ quật cường, tỏa ra sắc thái đặc biệt.

"Ta phải đi." Ngân Diện mặc dù không nỡ bỏ, nhưng cũng biết nơi đây không nên ở lâu, đối với Phượng Vũ lâu có thị vệ đông đảo, nếu không có được võ công như của hắn, người bình thường không cách nào vào.

"Ngân Diện, ngươi đến đã bao lâu?" Nghe được Ngân Diện muốn đi, Vãn Thanh mới nhớ ra có vấn đề còn chưa hỏi, liền hỏi.

"Làm sao vậy?" Ngân Diện hỏi, có chút kỳ quái, Vãn Thanh tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?

"Tại trước khi ngươi tới đây, ta hình như thấy ngoài cửa sổ có một bóng người, nhưng lại nhìn không rõ lắm. Liếc mắt nhìn lại, thì đã ngủ mất, một điểm ấn tượng cũng không có, cũng không biết là hoa mắt hay là thân thể suy yếu nhìn nhầm, cho nên hỏi thăm." Vãn Thanh đáp.

Ngân Diện lắc đầu, rồi sau đó khẩn trương hỏi: "Ta tới đây liền tiến vào, cũng không thấy kẻ nào ở đây. Ngươi không bị thương tổn gì đấy chứ?" Chuyện này xem ra không đơn giản.

"Không bị sao, khi tỉnh lại vẫn như thế. Chỉ giống như một giấc mộng, nhưng ta lại cảm thấy đó không phải là mộng, mà có người vào trong phòng, hơn nữa đệm chăn của ta còn được sửa sang chỉnh tề." Vãn Thanh nói, trong lòng nghi hoặc vẫn rấy nhiều, rốt cuộc là người phương nào?

"Tóm lại mọi sự phải cẩn thận, địch ta chẳng phân biệt được, không nên tin người khác." Ngân Diện nói.

Vãn Thanh gật đầu: "Ân, ta đã biết."

"Tốt lắm, ta đi!" Ngân Diện nói, rồi sau đó phi thân ra.

Bình luận





Chi tiết truyện