chương 179/ 211

Nhìn bóng lưng Ngân Diện dần xa, Vãn Thanh chậm rãi quay đầu.

Chỉ thấy Phượng Cô đứng đằng sau đột nhiên thốt lên một câu buồn bã: "Người cũng đi rồi, còn gì cho nàng nhìn đâu!" giọng nói nồng nặc mùi giấm, rơi xuống đầy đất, còn kèm cả mùi thuốc súng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vãn Thanh chỉ lưu luyến cười một tiếng, không để ý đến câu nói vô lý của hắn, chỉ ra sau lưng hắn nói: "Không phải muốn đi nhà trọ Phong Vũ sao? Chúng ta cùng đi thôi!"

Phượng Cô hừ lạnh một cái, rồi sau đó đi trước dẫn đường.

Vãn Thanh chỉ lặng lặng đi ngay sau hắn, không hiểu hôm nay hắn bị sao vậy, người đầy mùi thuốc súng, như có ai đắc tội với hắn vậy, hắn không nói gì, nhưng dáng vẻ thì vô cùng bạo ác.

Hơn nữa còn đi rất nhanh, không chịu chờ nàng dù chỉ một chút.

Vãn Thanh ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Người làm sao vậy?"

Phượng Cô không trả lời nàng, chỉ đi về phía trước, vẻ mặt hỏa khí ngút trời, nặng nề buồn bực, qua một hồi lâu, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Tối hôm qua hai người cầm tiêu hợp tấu, thật đúng là rất xuất sắc!"

Hắn vừa nói ra, Vãn Thanh liền hiểu, trong lòng âm thầm cảm thấy ngọt ngào, thì ra là hắn bận tâm chuyện này! Nhưng quan hệ của bọn họ tốt lắm, hắn thật sự không nên nghi ngờ nàng.

Hắn thế này, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng không giống Phượng Cô ngày thường.

"Xét trên lĩnh vực âm nhạc, khả năng của Ngân Diện đúng là không ai sánh bằng -, ta bất quá chỉ là nhờ chút hào quang của hắn thôi!"Nàng nói nhỏ.

"Ta thấy không đơn giản là nàng nhờ chút hào quang tài năng âm nhạc của hắn, ta thấy hai người ăn ý một cách phi thường, hợp tấu như thể đã luyện tập trăm ngàn lần!"Phượng Cô càng nghĩ càng giận, chuyện tối hôm qua, khiến hắn một đêm không ngủ, hình ảnh bọn họ nhìn nhau tràn ngập tâm trí hắn, còn có tiếng đàn ăn ý đó, khiến hắn muốn phát điên.

Nhưng hắn lại không được đi chỉ trích!

"Đóa châu hoa này rất đẹp đó."Vãn Thanh đột nhiên đi đến trước một quầy hàng, cầm một đóa châu hoa, khẽ cười nói.

Nàng chỉ là không muốn tiếp tục đề tài này với Phượng Cô, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.

"Cái này có gì đẹp! Về nhà ta sẽ tặng cả rương cho nàng!"Phượng Cô âu sầu buồn bực, kéo tay nàng.

"Ta biết Phượng Vũ Cửu Thiên giàu nứt đố đổ vách rồi!"Vãn Thanh cố ý nói, khí tời hôm nay vô cùng tốt, nàng ngẩng đầu ngắm mây.

Phượng Cô ôm một bụng buồn bực, chỉ có thể đi về phía trước, đột nhiên, hắn kéo tay Vãn Thanh, nhìn thẳng vàoVãn Thanh chăm chú: "Thanh nhi, sau này, nàng không nên hợp tấu cùng Ngân Diện nữa!"

Nghe câu nói bá đạo của hắn, Vãn Thanh nghiêm mặt: "Phượng Cô, tại sao người lại bá đạo giống trước kia vậy, như vậy rất ngang ngược, chúng ta chỉ đánh đàn thôi, hơn nữa dù có thế nào, cũng không liên quan tới người!"

"Được rồi, ta không nói nữa, là ta nhất thời nóng giận!"Phượng Cô nói, hắn biết tính tình Vãn Thanh, nếu lúc này hắn tranh cãi với nàng, tất là sẽ khiến nàng tức giận.

Hắn muốn là trái tim của nàng, hắn cũng có tin tưởng, không nên vì một việc nho nhỏ đó mà khiến nàng buồn bực.

Ngay cả trong trường hợp Ngân Diện có như thế nào, lúc này cũng đã đi đến kinh thành, lúc này hắn và Vãn Thanh, không cần thiết phải nhắc đến kẻ kia, bọn họ cần phải tận hưởng những lúc hạnh phúc bên nhau thế này.

Vì vậy Phượng Cô kéo tay nàng: "Ta thề sau này sẽ không…bá đạo nữa, nếu còn không tốt, nàng cứ nói với ta, vì nàng, ta sẽ sửa hết."

Vãn Thanh nhìn bộ dạng của hắn, vì vậy gật đầu, không nói gì nữa.

Đi vào nhà trọ Phong Vũ, chỉ thấy lác đác vài người, hoàn toàn không có khí thế nhộn nhịn trước kia.

Phượng Cô nghi hoặc, tình hình này không bình thường chút nào! Chẳng qua hắn mới đi có 2 tháng, tại sao nhà trọ Phong Vũ lại đến tình trạng này, là kinh doanh không thuận lợi hay còn có nguyên nhân gì khác! Hắn bèn tiến về phía trước: "Có chuyện gì ở đây vậy? Chưởng quỹ của các người đâu? Mời hắn ra đây gặp ta!"

Trước đây tên tiểu nhị từng gặp Phượng Cô, nhìn thấy Phượng Cô liền cả kinh: "Vâng.. Vâng.. Phượng gia, nô tài đi vào trong gọi chưởng quỹ!"

Vừa nói vừa vui vẻ lắc lư chạy vào hậu đường.

Phượng Cô là muốn nhẫn cũng không nhẫn được, Phượng Vũ Cửu Thiên là tâm huyết của hắn, làm sao có thể để cho kẻ khác phá hoại như thế! Vì vậy không chờ tiểu nhị đi gọi chưởng quỹ, trực tiếp đi theo tên tiểu nhị. Vãn Thanh cũng cảm thấy có điều kỳ quái, vì vậy đi vào theo hắn, lúc nhìn thấy vị chưởng quỹ, tuy nàng chưa từng gặp ông ấy, nhưng nhìn vẻ ngoài là người thâm trầm ổn trọng, tại sao lại có thể để công việc kinh doanh của nhà trọ xuống dốc không phanh như thế?

Chưởng quỹ đang đứng ở hậu đường chỉ huy các đầu bếp, chỉ có điều đám đầu bếp có vẻ rất thiếu hào hứng, dáng vẻ thờ ơ.

Phượng Cô vào thấy thế thì lớn tiếng quát to: "Các ngươi làm cái gì vậy! Đã suy sụp đến thế này rồi, chẳng lẽ công việc kinh doanh của khách sạn tồi tệ nhường này!"

Mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng quát, tất cả đều giật mình, nhất là lão Chu chưởng quỹ, ông ấy là người duy nhất tương đối quen thuộc người của Phượng gia, vừa nghe thấy thanh âm của Phượng gia, liền cả kinh thở dài.

Ông ta mãnh liệt quay đầu, nét mặt già nua nổi lên sự vui sướng và kích động: "Phượng gia… Phượng gia …"

Nhưng một lúc lâu sau vẫn không nói thêm gì.

Phượng Cô thấy vẻ mặt ông ấy không bình thường, suy nghĩ một chút, biết là chuyện không đơn giản, vừa rồi hắn cũng đã cảm thấy không đúng chút nào, lúc này nhìn đến vẻ mặt của lão Chu, mới giật mình nhận ra.

Vì vậy nén cơn giận xuống, chỉ nói: "Đến sương phòng nói đi!"

Vừa nói vừa đi về phía sương phòng.

Trong sương phòng.

"Lão Chu, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"Phượng Cô trầm tĩnh hỏi han.

"Gia, ngài trở về thì tốt rồi, nếu không …. Nếu không, Phượng Vũ Cửu Thiên của chúng ta, thật sự không xong…"Lão Chu vừa nói đến thế, gương mặt già nua nhăn lại, rồi sau đó bật khóc.

"Rốt cục là làm sao vậy?"Phượng Cô đứng lên, đỡ lão Chu đứng dậy rồi trịnh trọng hỏi han, con người lão Chu hắn rất rõ ràng, chuyện tầm thường sẽ không thể khiến ông ấy thành thế này -, nhất định là Phượng Vũ Cửu Thiên đã gặp đại sự gì.

"Gia, ngài không biết, Phượng Vũ Cửu Thiên chúng ta, bị người khác chống đối, chỉ cần là cửa hàng hơi lớn một chút, đều bị quấy rối đến mức không thể làm ăn buôn bán gì được!"Lão Chu thở dài nói.

"Tại sao lại có thể như vậy, Lãnh Sâm đâu?"Phượng Cô nhíu mày, không thể hiểu, kẻ nào có thể thần thông quảng đại đến mức đó, cư nhiên dám lớn gan đối kháng với Phượng Vũ Cửu Thiên, tại sao Lãnh Sâm còn chưa xử lý kẻ đó!

"Lãnh Đại tổng quản đang bôn ba trên đường, lo được chỗ này thì mất chỗ khác! Kẻ địch lần này có sự chuẩn bị -, một hơi có hơn mười chỗ bị ám toán, thức ăn của nhà trọ thì bị hạ dược, còn bị đập phá, không ai dám thuê phòng nữa, cửa hàng lụa thì bị dính phẩm màu lên lụa, căn bản là không bán được nữa… Cơ bản là các cửa hàng đều gặp chuyện, tổn thất trầm trọng!"Lão Chu nói từng chuyện từng chuyện, càng nói càng khẩn cấp, càng nói càng khổ sở.

Vãn Thanh đứng một bên, không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Rốt cục là người phương nào, lại sử dụng thủ đoạn âm hiểm như thế, hơn nữa lại có thế lực to lớn, cư nhiên có thể trong thời gian ngắn làm ra những chuyện kinh khủng đến vậy.

"Vậy bây giờ Lãnh Sâm đang ở đâu?"Phượng Cô hỏi. Chuyện này, chỉ có tìm Lãnh sâm, mới có thể hỏi cho rõ ràng, tình huống cụ thể, chỉ Lãnh Sâm mới nói rõ, hơn nữa không thể chậm trễ.

"Lãnh Đại tổng quản hiện đang ở Chiến Thành, không biết vì nguyên nhân gì, chỉ nghe nói là không thể rời khỏi Chiến Thành được! Dường như là Chiến Thành còn gặp nhiều phiền phức hơn, nhưng rốt cục là kẻ nào đã đối kháng với Phượng Vũ Cửu Thiên, thì vẫn chưa biết."Lão Chu nói.

Phượng Cô càng nghe càng nhíu chặt đôi lông mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, Lãnh Sâm ở Chiến Thành, điều này cho thấy, sự kiện kia có quan hệ với nhân sĩ võ lâm, thế nên Lãnh Sâm mới đến Chiến Thành, không đến chỗ khác xem tình huống.

"Lão Chu, ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho ta hai con ngựa tốt nhất, ta muốn đi Chiến Thành ngay lập tức!"Phượng Cô nhíu mày nói, bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng đứng bên kia chiến tuyến với hắn, đứng bên kia chiến tuyến với hắn, chỉ có chết.

Đôi phượng nhãn bắn ra từng tia sát khí tàn nhẫn, làm cho người ta phải sợ. Phượng Cô lúc này, khiến không ai dám tới gần -, trên người hắn tỏa ra sát khí, khiến người khác phải kinh ngạc.

Vãn Thanh nghe cuộc đối thoại của hai người, đã lẳng lặng suy nghĩ vấn đề đó, chỉ có điều, nếu muốn tìm ra kẻ chủ mưu, dường như có chút khó khăn.

Nếu là Bạch Vân Yên, thực sự là hắn có khả năng đấy, nhưng hắn chỉ vừa xuống Thiên Sơn, không có khả năng làm ra chuyện đấy!

Rốt cục kẻ nào là kẻ chủ mưu?

Xem ra, cũng chỉ có tới Chiến Thành mới biết được.

Khi Phượng Cô quay người nhìn Vãn Thanh, mặt hắn đã hồi phục bình tĩnh, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, làm sao có thể che dấu được sự bất bình trong lòng!

Không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Bình luận





Chi tiết truyện