Nàng bị dẫn vào một gian phong âm u tối tăm..
Mặc dù bị che hai mắt, nhưng nàng biết mình vẫn chưa bị đưa ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên, bởi vì theo nàng ước lượng thì quãng đường đó chưa đủ để ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên.
Hơn nữa, bắt nàng thì dễ, chứ mang nàng ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên hoàn toàn không dễ chút nào, đến thần thâu như Tà Phong còn không chắc chắn, huống chi là Chu Nguyệt Nhi?
Điều cuối cùng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
Nàng lẳng lặng ngồi dưới đất, chờ mọi chuyện tiến triển, nơi này ẩm ướt, xa xa còn nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, không thể phán đoán được đây là chỗ nào?
Tựa vào tường đá, có cảm giác lạnh xuyên qua da thịt làm nàng rùng mình một cái.
Theo tiếng bước chân vang vọng và tường đá lạnh lẽo sau lưng, có thể suy đoán ra, nơi này, là một thạch động.
Xem ra Phượng Cô muốn tìm ra nàng cũng gặp không ít trắc trở.
Nhưng có thế nào nàng cũng chẳng thể nghĩ ra, chẳng qua chưa đầy nửa canh giờ, ngoài cửa đã vang lên tiếng đánh nhau, đột nhiên có một người tới gần nàng, khí tức đàn hương quen thuộc lập tức ngập tràn.
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, miếng vải bịt mắt được hắn gỡ ra, một gương mặt tuấn tú nhìn nàng tươi cười, rồi sau ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói an ủi: "Không phải sợ nữa."
Nàng bám vào trong ngực của hắn, cảm thụ được sự ấm áp của hắn, nhưng không có cách nào nhắn nhủ sự ấm áp đó đến trái tim.
Khoảng cách giữa hai người đã bị kéo quá xa, có thể nói là cách một biển trời, muốn vượt qua sẽ phải tốn rất nhiều tâm huyết thành ý, chỉ sợ có dùng một đời một kiếp này cũng chưa đủ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hắn thấy nàng một mực bất động, không nói lời nào, biết nàng bị điểm huyệt, vì vậy đưa tay giải huyệt nói cho nàng.
Bởi vì mặt đất quá lạnh, chân nàng đã bắt đầu bị tê, muốn đứng lên, mới phát hiện là không thể, vì vậy phải đưa tay xoa chân, thúc đẩy máu tuần hoàn.
Phượng Cô bèn bế cả người nàng lên, đi về phía Nam Phượng Viên.
Suốt đường đi, hai người không nói tiếng nào, người này chờ người kia lên tiếng trước, rốt cuộc là không ai lên tiếng.
Đến khi vào trong phòng, nàng mới chậm rãi nói: "Là Mộ Dung phu nhân bắt cóc ta." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu.
Đôi mắt Phượng Cô hiện vẻ thống khổ, nhưng chỉ một tích tắc sau đã biến mắt, trả lại cho hắn đôi mắt như một hồ thu thật sâu đến không thấy đáy, tuy không một gợn sóng nhưng chỉ sợ đáy hồ đang có sóng ngầm mãnh liệt
"Ta biết." Thanh âm của hắn hơi ám trầm, làm cho không người nào có thể nghe ra tâm tư của hắn đến tột cùng là nặng nề thế nào.
Kỳ thật nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc xem Phượng Cô có vì nàng mà xử lý Chu Nguyệt Nhi hay không. Nàng có biện pháp tự tay trả thù Chu Nguyệt Nhi, muốn lấy mạng cô ta cũng không khó, nhưng, nàng muốn Phượng Cô xử lý cô ta, như thế mới khiến cô ta rơi vào đáy sâu tuyệt vọng
Có lẽ, trái tim nàng thật sự cứng rắn, tuy trước đây nàng có thể lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng giờ đã khác xưa, cũng đã có rất nhiều chuyện, không tự chủ được.
"Không biết Nguyệt Nhi có mục đích gì? Vì sao phải bắt cóc ta?" Nàng vừa xoa hai chân, vừa giống như lơ đãng …lên tiếng hỏi.
Phượng Cô không nói gì một lúc lâu, khi nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời, chợt thấy hắn nặng nề nói: "Nàng thử nói xem nàng muốn xử lý chuyện này như thế nào?"
Xử lý như thế nào?
Bị hắn hỏi trực tiếp như thế, Vãn Thanh ngẩn cả người, xử lý như thế nào, hình như nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Ai ngờ hắn lại giao vấn đề này vào tay nàng.
Không biết vì sao, nàng có cảm giác rằng hắn biết tất cả rồi.
"Phu quân cảm thấy phải xử lý như thế nào thì xử lý như thế, ta không có ý kiến gì." Suy nghĩ hồi lâu, nàng cũng không nói ra ý kiến gì. Chuyện này, phải tự tay hắn xử lý.
Chỉ có điều mặc dù hắn đã lâu không gặp Chu Nguyệt Nhi, nhưng đối với cô ta xem ra vẫn còn ít nhiều tình ý, nếu không, với tính cách của hắn, cần gì phải hỏi nhiều? Dùng đại hình từ lâu rồi.
Trong lòng không biết vì sao sinh ra rất nhiều cảm xúc, xem ra nàng đã đánh giá bản thân mình quá cao, cho dù hắn đối với nàng thâm tình như thế, nhưng so ra vẫn kém cô ta.
Chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài động (bạn Nhi cũng không hiểu T_T, xin đừng hỏi gì), một luồng sáng ào đến, làm nàng không mở được mắt vì chói, định đưa tay lên che mắt, đã thấy hắn đi trước một bước, vươn tay, che sáng cho nàng, thể thiếp lên tiếng: "Mới đi từ trong tối ra, không thể nhìn thẳng vào ánh sáng, sẽ làm mắt bị thương."
Rồi sau đó lại nhẹ nhàng giúp nàng đi ra ngoài.
Nàng yên lặng không nói, đột nhiên có cảm giác vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn có thể nhanh chóng kết thúc việc trả thù.
Nàng chỉ mong muốn một cuộc sống đơn thuần yên tĩnh, không có những ngày tháng ngươi lừa ta gạt như trước.
Mắt Phượng Cô vẫn nhìn nàng chăm chú, mãi đến khi thấy ánh mắt nàng dần phiêu di, mang theo chán ghét cùng xa cách, dường như có thể rời khỏi hắn bất cứ lúc nào, trong lòng hắn căng thẳng, vòng tay dùng sức ôm nàng.
Dường như hắn sợ chỉ lơi lỏng một chút, nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Cảm thấy trên vai căng thẳng, nàng ngẩng đầu hỏi hắn, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Làm sao vậy?"
Chỉ thấy ánh mắt hắn căng thẳng, như hạ quyết tâm gì đó, xoay người nói với Lãnh Sâm ở đằng sau: "Áp giải Chu Nguyệt Nhi đến Nam Phượng Viên, thẩm tra chuyện này."
"Tuân lệnh" Lãnh Sâm lĩnh mệnh đi.
Vãn Thanh có chút không hiểu, tại sao đột nhiên hắn lại quyết định thế.
Nhưng khi nghe những lời đó của hắn, nàng cũng chẳng thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền muộn
Nàng lắc đầu: "Không bằng đuổi cô ta ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên là được rồi, ta cũng không bị thương tổn gì."
"Chuyện này không thể chấm dứt như vậy, lần này không phải lần đầu tiên, ta không thể dung túng cô ta như vậy nữa!" Phượng Cô đột nhiên nói, thần sắc lạnh thấu xương còn kèm thêm ám nhẫn.
Hắn đã dung túng Chu Nguyệt Nhi quá nhiều, nếu còn tiếp tục dung túng, có lẽ sẽ xẩy ra chuyện không thể cứu vãn, giờ phút này – hắn thật sự cảm thấy cần phải kiên quyết với cô ta, nhưng những tình cảm năm xưa không phải chưa từng tồn tại, đâu thể coi là chưa từng có.
Nhưng hắn biết rõ ràng nếu lần này không xử lý Nguyệt nhi, chỉ sợ, Vãn Thanh, sẽ thật sự rời bỏ hắn mà đi.
Hắn không thể mất nàng lần nữa, ánh mắt hắn trở nên căng thẳng, kiên định như bàn thạch.
Nàng không nói gì thêm, nếu hắn muốn xử lý, nàng nhìn là được rồi.
Đối với kết quả, nàng đã chẳng còn hứng thú. Nguyên lai, trả thù, chẳng thể bình phục vết thương trong lòng nàng chút nào
… …
Đến nơi, Chu Nguyệt Nhi đã bị áp đến đấy từ lúc nào, đang ngồi một bên, cười dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy nàng đi đến, sắc mặt thay cô ta thay đổi liên tục, cuối cùng là thành màu xanh mét.
Cánh tay cầm chén trà của cô ta run rẩy kịch liệt, nhìn thấy chén trà sắp đổ, Vãn Thanh cười khanh khách nói: "Mộ Dung phu nhân cẩn thận!"
"Ta… Ta cẩn thận cái gì… Cái gì cơ?" Chu Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng không đầy một canh giờ, Phượng Cô đã tìm được Thượng Quan Vãn Thanh, đưa Vãn Thanh trở về. Làm sao có thể chứ? Thạch động đó rất kín đáo, người bình thường không thể tìm ra, hơn nữa, cô ta đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, không lưu lại nửa phần dấu hiệu, hai kẻ giúp một tay kia cũng đã bị diệt khẩu. Tại sao Phượng Cô lại tìm thấy nhanh như vậy? Không, cô ta không cam lòng! Trong mắt cô ta bắn ra hận ý mãnh liệt, nhưng đến khi đụng phải ánh mắt thất vọng của Phượng Cô thì chuyển thành thống khổ.
Thanh âm thanh giòn dịu dàng của Vãn Thanh cất lên: "Vãn Thanh chỉ nhắc nhở phu nhân, cẩn thận kẻo đổ trà lên váy!"
"A!" Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vãn Thanh vừa mới dứt lời, chén trà trên tay Chu Nguyệt Nhi rung lên, đổ ụp xuống váy, nước trà nóng làm Nguyệt Nhi bị bỏng, cô ta hét to một tiếng, nhảy dựng lên.
Vãn Thanh chỉ cười một tiếng, không nói lời nào.
Chu Nguyệt Nhi dù sao cũng không đủ vững vàng, dù có tâm cơ thâm trầm, trái tim ác độc, đáng tiếc vẫn chưa đến cảnh giới tối cao, thế nên, một khi bị kẻ khác nắm nhược điểm, liền bại lộ chân tướng.
"Hiện tại đã biết sợ rồi sao?" Trên mặt Phượng Cô không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, chỉ có sự thanh lãnh, không có yêu, càng không có hận, như đối đãi với một người xa lạ.
Vẻ mặt đấy càng đả thương người khác hơn. Chu Nguyệt Nhi tình nguyện thấy hắn tức giận, cũng không muốn thấy hắn bình tĩnh nhìn cô ta như thế. Ít nhất khi hắn tức giận, cũng nói lên trong lòng hắn vẫn có cô ta, nhưng hắn lạnh lùng mà bình tĩnh như vậy, khiến cô ta cảm thấy cô ta và hắn thật sự đã chấm hết thật rồi.
Không, cô ta không cần!
Phượng Cô, chỉ có thể thuộc về cô ta!
Cố gắng bình địa lửa giận và sự khẩn trương trong lòng, rốt cục, tâm tình cũng hòa hoãn rất nhiều, cô ta lại nặn ra một nụ cười ôn nhu: "Cô, ta sẽ chú ý -, lần sau sẽ cầm chén cẩn thận hơn."
Cô ta cố ý giải thích với Phượng Cô mọi lo lắng của cô ta chỉ là do bị bỏng, còn bầy ra một nụ cười vô tội.
Nhìn cô ta giả vờ giả vịt được như thế, trong lòng Vãn Thanh không khỏi cười lạnh, Chu Nguyệt Nhi không đi ca diễn thật quá đáng tiếc, nhìn mà xem, mặt của cô ta, muốn thế nào là thành thế được!
Một giây trước còn khẩn trương phẫn hận, một giây sau, đã trở nên hồn nhiên vô tội như thế!
Vãn Thanh ngồi xuống cạnh Phượng Cô.
"Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào!" Phượng Cô nhẹ nhàng nói, thanh âm mang theo ủ rũ còn có bất đắc dĩ.
"Cô – ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Ta không giả vờ? Ta giả vờ cái gì chứ? Ngươi nói gì, ta thật sự nghe không hiểu…" Cô ta đưa mặt nhìn xuống sàn, thật là thông minh, muốn biết người đối diện có nói dối không, cách nhanh nhất là nhìn thẳng vào mắt mà
Nguyệt Nhi biết bản thân không có cách nào trấn định được ánh mắt, thế nên đành nhìn xuống sàn.
Đáng tiếc, cô ta không biết, cánh tay không ngừng lắc lắc ti quyên, đã tố cáo cô ta đang nói dối.
"Ngươi thật sự muốn ta nói lần lượt từng việc ngươi đã làm sao?" Phượng Cô nói với giọng tiếc nuối, hắn cũng không muốn cô ta mất hết mặt mũi -, nhưng tại sao cô ta lại chấp mê không chịu thay đổi thế chứ! Nếu cô ta thẳng thán thừa nhận, hắn cũng không định xử lý cô ta, nhưng truyện đã thế này, cô ta vẫn chối phăng, cô ta thật sự nghĩ chuyện cô ta làm thần không biết quỷ không hay sao?
Đã nhiều việc như vậy, hắn không truy cứu, chỉ vì cho rằng đó là món nợ hắn thiếu cô ta-, hơn nữa dù sao từng có một đoạn tình, hắn không muốn quá tuyệt tình, nhưng tại sao cô ta cứ nhất định phải đẩy cục diện đến tình trạng này chứ!
Tại sao cô ta vẫn mãi không biết thế nào là thỏa mãn? Thật sự muốn trở thành loại người không ra người, ma chẳng ra ma sao?
"Nói … nói lần lượt từng việc gì? Cô, ngươi đang nói cái gì! Ta càng nghe càng hồ đồ!" Chu Nguyệt Nhi nghe thấy lời Phượng Cô – nói, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, nhưng vẫn chối.
Nhìn sắc mặt cô ta dần dần tái nhợt, ánh mắt cũng bắt đầu gấp gáp, Vãn Thanh vẫn chỉ lặng lẳng ngồi cạnh Phượng Cô, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Nàng nhìn ra được, lần này Phượng Cô thật sự muốn trở mặt. Chu Nguyệt Nhi cũng thật là, đã tới nước này còn già mồm cãi cố. Phượng Cô là con người thế nào chứ, khi hắn đã nói những lời đó ra, có nghĩa là hắn sẽ không dễ dàng tha thứ.
Quả nhiên Phượng Cô lạnh mặt, phượng nhãn trừng trừng nhìn Nguyệt Nhi, thanh âm lạnh lùng quát lên: "Ngươi quả nhiên là không thấy quan tài không đổ lệ, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, cho là ta thật sự không biết sao? Ta không truy cứu, chẳng qua là nghĩ cho ngươi cơ hội sửa đổi, thật không ngờ, ngươi chẳng những chưa từng sửa đổi, còn càng lúc càng tồi tệ! Ngươi thật sự cho là, hài tử trong bụng Nhu nhi, còn có chuyện Vãn Thanh trúng độc, ta hoàn toàn không biết ai là thủ phạm đích thực sao? Ta chỉ là không muốn truy cứu quá nhiều, nhưng thật không ngờ ngươi lại không biết dừng tay, Nguyệt nhi a! Từ khi nào ngươi lại trở thành độc ác như loài rắn độc thế!"
"Ta… Ta… Cô, ta toàn bộ đều là bởi vì quá yêu ngươi! Nhìn ngươi dính dáng với nữ nhân khác, ta ức chế không được ghen tỵ trong lòng, Cô… Cô… Ta thừa nhận, ta đã sai, nhưng ta sẽ sửa -, ta sẽ nhu thuận, sẽ đơn thuần như trước kia. Không làm…làm bất cứ chuyện xấu…gì nữa." Chu Nguyệt Nhi nghe xong lời của hắn, hoàn toàn sụp đổ, lệ tuôn như suối, đột nhiên quay sang Phượng Cô, trong mắt lộ vẻ đau thương.
"Yêu? Ngươi thật sự cho rằng ta tin tưởng rằng ngươi yêu ta sao?" Vẻ mặt Phượng Cô càng lúc càng lạnh lùng, mang theo sự tàn khốc, ngồi nghiêm trên ghế, hoàn toàn không để ý tới kẻ đang ngã ngồi dưới đất là Chu Nguyệt Nhi.
"Ta thật sự yêu ngươi! Vì ngươi, ta không tiếc bán đứng Mộ Dung Kiềm, chuyện đó chẳng lẽ không đủ để chứng mình ta yêu ngươi sao? Cô…" Chu Nguyệt Nhi thê lương gào khóc, nước mắt ướt vạt áo, nhưng căn bản không khiến Phượng Cô thương xót nửa phần.
Vãn Thanh, chỉ lạnh lùng nhìn, nhưng cảm xúc trong lòng thì có ngàn vạn, đột nhiên nàng rất muốn rời khỏi đây, không khí này, áp lực này, khiến nàng thấy khó thở, tình cảnh thê thê thảm thảm, làm cho lòng người cũng buồn bực.
"Nguyệt nhi, ngươi yêu không phải con người ta, mà là (tiền) tài của ta, thế của ta. Ngươi phản bội Mộ Dung Kiềm, cũng như năm xưa ngươi đã phản bội ta, đơn giản chỉ vì năm xưa hắn có tài có thế hơn ta! Nguyệt nhi, thừa nhận đi, ngươi đã sớm bị dục vọng khống chế bản thân!" Phượng Cô lạnh lùng nói xong, quay đầu đi, không nhìn cô ta nữa.
Hắn đối với cô ta, thật sự là hoàn toàn thất vọng rồi.
"Không, không, có lẽ ta có rất nhiều điều không phải, nhưng ta sẽ sửa, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có sửa, ngươi không cần phải nói ta như vậy … Chúng ta mới là một đôi, ngươi từng yêu ta như vậy, chẳng lẽ nói quên là quên được ngay sao…" Chu Nguyệt Nhi lôi kéo tay Phượng Cô, khẩn cầu, khóc lóc, như muốn níu kéo cái gì đó
Tay Phượng Cô tuy không hất cô ta, nhưng ánh nhìn chua xót đập thẳng vào mắt cô ta: "Nguyệt nhi, ngươi cũng biết đó là lúc xưa, mọi chuyện đã là quá khứ, có câu này rấy hay, chuyện xưa nghĩ lại mà đau đớn lòng, chuyện cũ của chúng ta, đúng là nghĩ lại mà đau đớn lòng."
"Không, ta không tin ngươi đã quên những tháng ngày tốt đẹp trước kia, không phải mới hai tháng trước ngươi vẫn nói vẫn luôn nhớ thương ta sao? Không phải ngươi còn nói muốn thành thân với ta sao? Kỳ thật trong lòng ngươi vẫn luôn có ta, đúng không? Tuy ta trở thành người của Mộ Dung Kiềm, nhưng ngươi vẫn không có cách nào quên ta, có đúng không? Cô…" Chu Nguyệt Nhi nghe xong lời của hắn, có chút vội vàng, ngôn ngữ bắt đầu lộn xộn.
"Tình cảm của chúng ta, đã đoạn tuyệt từ bốn năm trước, đoạn tuyệt thật rồi!" Phượng Cô lạnh lùng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Vãn Thanh, trong tim của hắn, lúc này chỉ có nữ tử này.
"Không! Ta không tin!" Chu Nguyệt Nhi thấy ánh mắt Phượng Cô nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, hoàn toàn phát điên, bắt lấy tay hắn, lại hỏi lại: "Ta không tin, bốn năm qua, ai cũng biết, ngươi chưa từng quên ta, nếu như ngươi thật sự quên được ta, ngươi sẽ không uống đến say vào ngày đó, ngươi cũng sẽ không cưới Chu Nhu nhi – người có dung mạo gần giống ta, hai tháng trước ngươi cũng không vì nhìn thấy ta mà mất kiềm chế! …"
Phượng Cô hất tay cô ta, quả quyết âm ngoan nhìn cô ta, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Ngươi thật sự muốn biết vì sao lại thế sao?"
Hắn hỏi xong, không đợi Chu Nguyệt Nhi trả lời, đứng lên, quay người lại, rồi sau đó nặng nề nói: "Tất cả, chẳng qua là ta giả vờ với ngươi thôi, mục đích của ta, chính là muốn mượn tay ngươi, đi phá Mộ Dung Kiềm, ta muốn các ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng, cho các ngươi thống khổ một đời! Cho các ngươi hối hận vì năm xưa đã phản bội ta!"
Hắn nói xong một hơi, đột nhiên cảm thấy tất cả tâm sự trong lòng như tản ra, cả người nhẹ nhõm rất nhiều, nói hết chân tướng mọi chuyện ra, là muốn quên hết những tổn thương của năm đó.
Chuyện bằng hữu tốt và nữ tử yêu thương bắt tay nhau phản bội hắn, rốt cuộc cũng buông tha hắn, không ám ảnh hắn nữa.
"Nhưng sau này ngươi không hề truy…" Chu Nguyệt Nhi còn muốn nói gì đó.
Phượng Cô cắt lời cô ta: "Sở dĩ sau này ta không truy cứu những chuyện ngươi làm, là ta muốn mở cho ngươi một con đường sống, muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, không ngờ ngươi lại không biết tận dụng, còn đẩy cục diện đến tình trạng này!"
Hắn nói một hồi rốt cục cũng làm mọi chuyện trở nên rõ ràng.
"Không!" Chu Nguyệt Nhi đột nhiên ôm lấy đầu, cuồng loạn ngẩng đầu hét to, thanh âm thê lịch mà dài, như dã thú không cam lòng trước khi chết
Mãi đến giờ khắc này, rốt cục cô ta cũng hiểu, nhưng thống khổ này cô ta không chịu được, cô ta đột nhiên điên cuồng giật tóc mình.
Giấc mộng của cô ta không còn, vị trí Phượng phu nhân, vị trí minh chủ phu nhân, Phượng Cô, tất cả đều không còn!
Không, cô ta không tin, đây chỉ là một giấc mộng, là mộng!
Đôi mắt vằn đỏ như ma quay sang nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, sắc bén như một lưỡi dao, vẫn còn mùi tanh của máu.
Là cô ta (cô ta này là Vãn Thanh)! Là cô ta! Là cô ta đã đoạt Phượng Cô đi!
Phải giết cô ta! Phải giết cô ta!
Mỗi một tế bào trong cơ thể Nguyệt Nhi đều đang kêu gào. Nguyệt Nhi đột nhiên rút ra một cây trâm, nhắm thẳng vào cổ Thượng Quan Vãn Thanh mà đâm.
Đang nửa đường thì cô ta bị chặn lại, tay đặt lên eo, eo cô ta giờ đầy máu, máu không ngừng chảy, một thanh nhuyễn kiếm không biết đâm vào từ lúc nào
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người cầm kiếm, vẻ mặt tái nhợt dữ tợn, lộ ra một nụ cười thống khổ, mang theo không cam lòng, mang theo bất mãn, mang theo phẫn hận.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1