Phượng Cô đang ngồi trong thư phòng kiểm tra sổ sách, đột nhiên mí mắt hắn giật liên hồi, cảm thấy có chuyện không lành, trong lòng hoang mang rối loạn, loại cảm giác này, hắn chưa từng gặp qua.
Cảm giác rõ ràng như phải đối diện trực tiếp với kẻ địch.
Bản thân hắn, hắn không lo lắng lắm, điều duy nhất hắn không yên tâm -, chỉ có Vãn Thanh.
Càng nghĩ càng không đúng, hắn có cảm giác, đang xảy ra một chuyện mà hắn rất sợ hãi, cuối cùng kiềm chế không được, đứng lên, đi về phía Nam Phượng Viên.
Càng tới gần Nam Phượng Viên, cảm giác bất an trong lòng hắn càng nặng nề, mí mắt càng giật điên cuồng hơn.
Bước vào Nam Phượng Viên, lại thấy nơi này an tĩnh đến kinh người, hắn đẩy cửa phòng, trong phòng trống trơn, căn bản là không có bóng dáng Vãn Thanh.
Kinh hoàng khiến hắn rối loạn, bất quá hắn vẫn chưa mất lý trí hoàn toàn, Nam Phượng Viên nhiều phòng, vườn cũng rộng, có lẽ nàng đang ở chỗ khác, vì vậy hắn đi ra khỏi phòng, lớn tiếng kêu: "Thanh nhi… Thanh nhi…"
Gọi liên tục vài câu, vẫn không thấy bóng dáng Vãn Thanh, trái lại một thị vệ vốn được phân công nấp trong góc khuất lại nhảy ra: "Bẩm Phượng Gia, Nhị phu nhân vừa mới đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài!" Mặt Phượng Cô tối đen quá nửa, thần sắc có chút nổi giận …tối tăm cực độ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
"Đi lúc nào, vì sao không bẩm báo với ta, lại để nàng đi ra ngoài một mình! Hồng Thư đâu? Lục Cầm đâu? Hai người đó làm việc thế ah!"
Thị vệ không ngờ Phượng Gia lại nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy, sợ đến mức nhất thời không nói được gì, rồi sau đó mới giật mình hoảng hốt thất thố nói: "Hồng Thư cô nương cùng với Lục Cầm cô nương dẫn theo 4 thị vệ đi theo Nhị phu nhân."
Phượng Cô vừa nghe vừa tái cả mặt, biết lúc này không phải lúc để nói những chuyện vô bổ, hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới đè được lửa giận xuống, mới chậm rãi hỏi han: "Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nhị phu nhân đột nhiên nói muốn đi ra ngoài?"
"Vừa rồi có người gửi đến một phong thư, Nhị phu nhân đọc xong thì nói muốn đi ra ngoài, Hồng Thư cô nương khuyên không được, vì vậy liền đi theo." thị vệ nói.
Vãn Thanh là người thông minh, nàng hiểu rõ tình hình hiện tại, quyết là không có khả năng mạo hiểm đi ra ngoài -, trừ phi lá thư đó nhắc đến việc quan trọng hoặc do một người quan trọng gửi đến, khiến cho nàng không thể không đi ra ngoài.
"Có biết là ai gửi thư không? Đi đâu?" Phượng Cô hỏi.
Thị vệ lắc đầu: "Nô tài nấp trong chỗ khuất, không nhìn thấy nội dung bức thư, cũng không biết là ai viết và hẹn gặp ở đâu."
Ý nghĩ không lành trong lòng Phượng Cô càng lúc càng như nước vỡ bờ, nhanh chóng lan ra.
Đồng tử của hắn dần dần co rút lại, đôi phượng nhãn hiện lên từng tia lo lắng: "Nàng đi được bao lâu rồi?"
"Hồi gia, Nhị phu nhân đã đi được khoảng nửa canh giờ." Thị vệ trả lời.
Nửa canh giờ!
Phượng Cô thở dài, muốn đuổi theo cũng không còn kịp, chỉ có thể chờ một chút, chỉ hy vọng là hắn nghĩ nhiều, tất cả đều bình an, Vãn Thanh căn bản là không có việc gì.
*************************
Vãn Thanh dẫn theo Hồng Thư và Lục Cầm cùng 4 thị vệ, đi tới khu rừng Tà Phong đã hẹn.
Bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Vì vậy Vãn Thanh nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta tới rồi." Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Chỉ thấy một bóng người lóe lên, Tà Phong đến như gió cuốn, cười rất tươi: "Ngươi đã đến rồi."
"Đúng vậy! Ngươi tìm ta, ta có thể không đến sao!" Vãn Thanh cười một tiếng: "Được rồi, tìm ta có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?" Tà Phong nói, mặt có chút quái dị, dường như đang giấu diếm chuyện gì đó.
Vãn Thanh nhướng mày: "Tà Phong, ngươi không phải người giỏi nói láo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đột nhiên hẹn ta đến tận đây, nhất định là có chuyện." Nàng nói một cách khẳng định, nhìn thần sắc Tà Phong, nàng biết, hắn hẹn nàng ra đây khẳng định là có việc, nhưng rốt cục là chuyện gì, đến cả nàng hắn cũng muốn giấu?
"Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi." Tà Phong đăm chiêu, vẻ mâu thuẫn trên mặt hắn càng lúc càng tăng, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nói thật
"Tốt lắm, nếu ngươi không có chuyện gì khác, gặp cũng gặp rồi, vậy ta đi trước." Vãn Thanh nói, rồi sau đó quả quyết xoay người rời đi.
Tà Phong cả kinh, hô: "Thanh nhi, coi như ta thua ngươi, ta nói cho ngươi là được rồi!"
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Vãn Thanh cười một tiếng hỏi.
"Đám người nghĩa huynh hôm nay muốn tấn công Phượng Vũ Cửu Thiên, sáng nay hắn nói cho ta, ta không muốn ngươi đặt mình trong vòng nguy hiểm, thế nên hẹn ngươi ra đây." Tà Phong nói.
"Cái gì? Tấn công Phượng Vũ Cửu Thiên!" Hồng Thư đứng phía sau thốt lên đầy sợ hãi.
Mà Vãn Thanh, sau khi nghe xong Tà Phong nói, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì, hai ngày nay, Mộ Dung Kiềm không có hành động gì, lúc này lại hạ lệnh giữa thanh thiên bạch nhật tấn công Phượng Vũ Cửu Thiên, động thủ với Phượng Vũ Cửu Thiên đã tụ tập không ít nhân sĩ giang hồ, làm thế rất mất tiên cơ, lấy con người của cáo già Mộ Dung Kiềm mà nói, làm sao có thể khiêu chiến một cách không chắc thắng như thế?
Đúng lúc này, chợt thấy trong rừng truyền ra một làn u hương thanh tịnh đẹp đẽ, mùi thơm vô cùng, nhưng lại có phần quái dị, rừng này chỉ có tùng bách, ngoài ra là cỏ dại, tại sao lại có mùi thơm như hoa này?
Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không lành, bốn phía nhất thời có một đám người đứng lên, mà có vài người rất quen mặt.
Mộ Dung Kiềm, Tuyết Tâm, Bạch Vân Yên còn có ….. nhân sĩ giang hồ.
Xem ra, đây là một kế hoạch đã được bố trí một cách tỉ mỉ!
Là nàng sơ ý, chỉ nghĩ là Tà Phong sẽ không hại nàng, chưa từng nghĩ tới chuyện, con cáo già Mộ Dung Kiềm có thể lợi dụng Tà Phong.
Tà Phong quay người lại, nhìn những người đứng xung quanh, vẻ mặt không giải thích được, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ, hắn trở nên phẫn nộ: "Nghĩa huynh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi nói các ngươi muốn đi tấn công Phượng Vũ Cửu Thiên sao? Lúc này các ngươi cần phải ở đó, tại sao lại tập kết ở đây?"
Mặc dù trong lòng đã hiểu, nhưng Tà Phong vẫn không muốn tin, nghĩa huynh lại có thể lợi dụng hắn một cách hèn hạ như thế, tuy từ trước đến đến giờ con người nghĩa huynh vẫn gian trá, nhưng dù sao vẫn có ân với hắn, hơn nữa đối với hắn không dùng kế như với kẻ khác, từ trước đến giờ đối với hắn vô cùng tốt, nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn lợi dụng hắn!
"Tà Phong, chuyện này, là nghĩa huynh có lỗi với ngươi, lợi dụng sự tín nhiệm ngươi dành cho ta, chỉ vì báo thù, nghĩa huynh không có lựa chọn nào khác, con người Phượng Cô bạo ngoan, không thể tha thứ! Nhưng hắn không phải kẻ dễ đối phó, ta không muốn dùng sinh mệnh của nhiều huynh đệ đổi lấy một mạng của hắn, như vậy không đáng! Thế nên, ta chỉ có thể hy sinh lòng tin ngươi dành cho ta!" Mộ Dung Kiềm giả vờ vô cùng đau đớn, giả vờ giỏi đến mức mắt bắt đầu ươn ướt, khiến người khác phải động lòng.
Bất quá từ trước đến giờ, sở trường của Mộ Dung Kiềm vốn là giả dối vờ vịt, Vãn Thanh không hề bất ngờ với hành động này của hắn.
Hắn còn phất tay áo quẹt nước mắt, nói: "Nghĩa huynh có lỗi với ngươi, mặc kệ tương lai ngươi đối xử với nghĩa huynh tốt xấu thế nào, nhưng chuyện hôm nay, nghĩa huynh không thể không làm! Bất quá nghĩa huynh đáp ứng ngươi, sẽ không xúc phạm tới Thượng Quan Vãn Thanh, thứ chúng ta muốn chỉ có mạng của Phượng Cô, những người vô tội khác, sẽ không phải chịu liên lụy!"
Nhìn Mộ Dung Kiềm như vậy, Tà Phong không tin cũng phải tin, nhưng Tà Phong biết, mặc kệ tin hay không, sau này, sẽ không còn tình huynh đệ.
Tà Phong xoay người nhìn Vãn Thanh, chỉ có thể áy náy sâu sắc: "Thanh nhi, ta có lỗi với ngươi."
"Việc này không quan hệ tới ngươi, chỉ vì ngươi quá chính trực, mới trúng phải kế của kẻ gian!" Vãn Thanh nói.
Hồng Thư cùng Lục Cầm đi đến, che Vãn Thanh ở phía sau, rồi sau đó nói: "Nhị phu nhân, lát nữa người nhanh chóng trốn đi, chúng ta thề phải bảo vệ cho người!"
Hồng Thư vừa dứt lời, Tuyết Tâm liền nhạo báng một cách lạnh lùng: "Trốn? Các ngươi nghĩ các ngươi vẫn còn đường trốn sao? Đừng nói chỉ bằng vào mấy người các ngươi đòi chống lại bọn ta, mà là các ngươi đã trúng Nhuyễn hương tán, đến đi còn khó khăn, nói gì đến chuyện trốn! Ha ha…"
Thì ra mùi thơm kỳ quái khi nãy là Nhuyễn hương tán! Trong lòng Vãn Thanh chỉ có thể than thầm, ngay một tia hy vọng cũng không có.
"Ngươi!" Hồng Thư nghe xong, đỏ mặt vì tức, vừa vận lực thì thấy toàn thân mềm nhũn, vô dụng như một khối kẹo đường, căn bản là không thể phát lực, Hồng Thư trừng mắt: "Các ngươi thật hèn hạ!"
"Đối phó với các ngươi, không dùng thủ đoạn đó sao có thể thành công!" Tuyết Tâm cười lạnh nói.
Vãn Thanh chỉ trầm tĩnh nhìn tất cả, nàng biết, lúc này dù nàng muốn chạy trốn cũng không có khả năng, nàng rơi vào tay Mộ Dung Kiềm cũng không sao, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Phượng Cô.
Nàng nghe ra, Mộ Dung Kiềm muốn dùng nàng uy hiếp Phượng Cô.
Tên tiểu nhân âm ngoan này!
"Mộ Dung Kiềm, rốt cuộc là người muốn gì?" Nàng lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng, không chút sợ sệt.
Mộ Dung Kiềm chỉ cười một tiếng: "Không làm gì cả, chỉ là muốn thử xem, Phượng Cô có thể vì ngươi, nỗ lực đến thế nào?"
Vãn Thanh lạnh mặt, trong lòng chỉ thầm mong, tốt nhất là Phượng Cô đối với mình tuyệt tình một chút, không cần làm gì cả.
Tà Phong ở một bên, nhìn những người đứng xung quanh, thừa lúc chúng mất cảnh giác, đột nhiên kéo tay Vãn Thanh, thi triển khinh công, định phi thân đi.
"Nghĩa huynh, xin thứ cho ta không thể để cho ngươi làm như vậy!"
Vừa nói vừa túm lấy người Vãn Thanh, thi triển khinh công đệ nhất thiên hạ.
Nhưng bay được một đoạn hắn mới phát hiện, hắn vận công không được, chỉ cảm thấy cứ đi thêm một bước, nội lực của hắn cũng tan thêm một chút.
Vừa rồi rõ ràng hắn không hít phải Nhuyễn hương tán, bởi vì dù hắn có vẻ cẩu thả hay cười, nhưng cũng là người hành xử cẩn thận, vừa ngửi thấy mùi thơm kỳ quái đã biết là có chỗ không đúng, đã sớm ngừng thở.
Nhưng tại sao nội lực của hắn vẫn dần tiêu tán!
Nhìn đoàn người ngựa phía sau càng lúc càng gần, lòng hắn bắt đầu rối loạn.
Vãn Thanh cũng nhận ra Tà Phong có chỗ không bình thường, theo khinh công của Tà Phong mà nói, người bình thường không thể đuổi kịp -, nhưng lúc này tốc độ của hắn càng lúc càng chậm, mồ hôi trên mặt vã ra như suối, đã là cuối thu, làm sao có thể do trời nóng mà vã mồ hôi?
Liền hỏi: "Tà Phong, ngươi làm sao vậy?"
Tà Phong thầm vận công chống đỡ, nói: "Ta cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ cảm thấy nội công không ngừng tiêu tán, nhưng vừa rồi ta không hề hít phải Nhuyễn hương tán."
Vãn Thanh vừa nghe, đã biết là nguyên nhân gì.
Mộ Dung Kiềm là kẻ giảo hoạt, làm sao có thể không biết năng lực Tà Phong -, chỉ sợ Tà Phong đã trúng độc từ trước.
Nhìn đoàn người đuổi đằng sau, nàng thầm thở dài một hơi, xem ra, lần này, thật sự là trốn không thoát.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1