chương 76/ 211

Trở lại Phượng vũ lâu, nàng không về Trà Hương Các, mà đi thẳng đến Trà Nguyệt Các.

Thấy Hoàng Kỳ cùng Hồng Thư đang canh giữ ở ngoài cửa.

Nàng hít sâu một hơi, bước tới, cái gì phải đến sẽ đến, đã sớm biết bản thân đắc tội với hắn, đã sớm biết sẽ bị hắn trừng phạt, chi bằng chuẩn bị trước tâm lý để chịu phạt.

"Hồng Thư, ta muốn thấy gia."

Hồng Thư nhìn nàng chậm rãi đi tới, đúng là vô cùng ngạc nhiên, gia cũng liệu sự như thần, đã biết trước Nhị phu nhân sẽ đi thẳng đến Trà Nguyệt Các, còn yêu cầu Hồng Thư và Hoàng Kỳ hai người canh giữ ở ngoài cửa đón nàng.

Nhưng mà muốn Hồng Thư phải nói ra miệng thì đúng là làm khó Hồng Thư.

Khóe miệng Hoàng Kỳ lạnh lùng cười một tiếng, cặp…mắt lanh lợi nhìn chăm chú Vãn Thanh, nói từng chữ từng chữ một: "Nhị phu nhân, gia nói, nếu ngươi tìm đến hắn, thì quỳ trên mặt đất chờ hắn, đến khi nào hắn đồng ý gặp ngươi mới được thôi."

Quỳ trên mặt đất chờ hắn?

Vãn Thanh không ngờ mọi hành động của nàng đều nằm trong sự tính toán của Phượng Cô. Nếu đã như thế, nàng càng không thể hạ mình xin xỏ, hắn muốn nàng quỳ, nàng sẽ quỳ!

Không phải là nàng không có dũng khí phản kháng -, đang đứng dưới mái nhà của người ta, có đôi lúc phải cúi đầu, nếu không làm, chẳng qua chỉ làm khổ bản thân mà thôi, vì vậy đường hoàng quỳ xuống.

Sàn nhà làm bằng hắc cẩm thạch lạnh buốt đến tim, trong buổi tối đầu hè, cái lạnh từ từ tiến vào tim phổi.

Lòng của nàng lẳng lặng chìm xuống.

Lúc này trời không có gió, xung quanh tĩnh lạnh ấm áp, tuy là đầu hè, nhưng đã có tiếng ve kêu huyên náo.

Một ngôi sao trơ trọi phát ánh sáng yếu ớt như đom đóm lập lòe trên bầu trời đen trống trải, tối nay không có trăng, nếu có chắc không đến nỗi tịch mịch thế này.

Vãn Thanh vẫn nhớ lần đầu tiên nàng quỳ, đã rất lâu rồi, khi đó nàng mới sáu tuổi, không hiểu được cái gì gọi là khéo léo đẩy đưa trong đối nhân xử thế, còn nhỏ mà đã cao ngạo kiêu kì, chỉ vì Tương Cầm nói một câu khó nghe, nàng liền đánh nhau với Tương Cầm.

Phụ thân biết được, Tương Cầm tìm đủ lời lẽ để ngụy biện, nàng thì cho là sách vẫn nói, đúng là đúng mà sai là sai, không thanh minh nhiều lời, chỉ nói đúng một câu bản thân trong sạch.

Nhưng trên thế gian này, đâu phải ai cũng là Bao Công, thiết diện vô tư, hiểu rõ nội tình, công bằng mà phán xử!

Nàng thật đáng thương, liền bị phụ thân phạt quỳ ba canh giờ (sặc, quỳ 6 tiếng cơ ah), càng về sau, có lúc nàng thiếu chút nữa là bật khóc, bởi vì lúc đó là lúc vừa qua chính ngọ (giữa trưa – 12h), khí trời nóng bức, tuy là quỳ gối trong nhà, nhưng đối với một đứa trẻ sáu tuổi, là chuyện thống khổ bậc nhất.

Nếu không phải dựa vào nội tâm quật cường, chỉ sợ đã nàng đã sớm khóc nức nở.

Sau này, nàng dần dần hiểu ra, trên đời này, chưa bao giờ có cái gì gọi là công bằng.

Có rất nhiều phương pháp để bảo vệ bản thân, nhưng phương pháp đơn giản hữu dụng nhất, chính là không để phát sinh bất cứ chuyện gì, sau khi hiểu rõ chân lý đó, nàng bắt đầu lạnh nhạt trong cách xử sự với tất cả.

Đáng tiếc vẫn không thể thóat được sự trêu cợt của số phận!

Mười năm sau, nàng lại một lần nữa phải quỳ trên sàn nhà.

Có chút buồn cười, có chút bất đắc dĩ, bất quá trái tim nàng vẫn kiên trì cứng cỏi như đá, không còn dễ dàng bị thương tổn như trước.

… …

Bên trong phòng, Phượng Cô đang đứng cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn người đang quì trên sàn, thân hình nhỏ xinh đơn bạc, nàng quì ở đó có lẽ đã được hai canh giờ, bởi vì thân thể đã bắt đầu không chịu được nữa, sống lưng hơi hơi cong xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Không biết là có phải là do trời quá tối hay không, làm rối loạn lòng người, trái tim của hắn, đã bắt đầu không nỡ nữa.

Nhưng chỉ rất nhanh sau đó, ý nghĩ đó bị hắn mạnh mẽ gạt đi.

Đã làm sai, đương nhiên phải bị trừng phạt, đây là nguyên tắc của hắn. Hơn nữa Thượng Quan Vãn Thanh này, đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp bình thường mà thồi, chỉ cần hắn muốn, bao nhiêu cũng có.

Nhưng thật sự muốn bao nhiêu cũng có ư?

Ánh sáng nhập nhoạng trên gương mặt hắn, lộ ra gương mặt tuyệt sắc đang âm thầm hối hận, môi của hắn, gắt gao mím lại, mang theo sự lạnh lùng.

Phượng nhãn híp lại, lộ ra một mảnh nghi vấn, lộ ra một mảnh âm độc, lóe lên tia sáng xuyên qua đôi mi cong dài rất đẹp, lấp lánh màu xanh đen.

Toàn thân hắn, hắc ám như dạ thần, tuyệt diễm mà âm trầm.

Hắn trở lại bàn, cầm bình Thiêu Đao Tử, rót đầy một chén, rồi sau đó ngửa cổ, một hơi đưa vào! Yết hầu truyền đến cảm giác nóng bỏng, từ yết hầu bắt đầu lan đi toàn thân.

Thiêu Đao Tử, nóng bỏng mà thuần, là loại rượu cho cảm giác nóng cháy, nó không tính là rượu ngon, bởi vì thiếu hương khí, nhưng lại có thể kích động tinh thần.

Bởi vì nó – mãnh liệt, nóng bỏng!

Vì thế tại Chiến Thành, phần lớn mọi người thích uống nó, một phần vì nó rẻ tiền.

Một chén đưa vào, muốn ngừng mà không được, lại tiếp tục uống thêm mấy chén, rồi sau đó vung tay, ném cái chén xuống sàn đập bể.

Những mảnh vỡ trắng như tuyết bắn ra xung quanh, vẫn không thể giải thoát sự nôn nóng trong lòng hắn.

Hắn đến tột cùng là làm sao vậy, chỉ nửa tháng nữa thôi, hắn sẽ có được Nguyệt nhi, hắn cần phải vui vẻ mới đúng, tại vì sao vào lúc này, trong lòng hắn không chút vui vẻ, ngược lại có chút rối loạn!

"Gia!" Nghe được tiếng đổ vỡ, Hoàng Kỳ cùng Hồng Thư tưởng có chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào.

"Đi ra ngoài!" Phượng Cô không thèm nhìn đến hai nàng một cái, trực tiếp quát.

Hai nàng vô cùng kinh ngạc! Nhận ra điều đó, Phượng Cô – lạnh lùng nói: "Mời nàng trở về!"

Bình luận





Chi tiết truyện