chương 72/ 211

Chỗ Phượng Cô đặt là một cái bàn chính giữa hàng đầu, là chỗ gần nhất, địa điểm tốt nhất, hơn nữa là nơi nhộn nhịp đông người nhất trong ba đình.

Vừa ngồi xuống, chỉ liền thấy hai hầu gái mặt mũi linh lợi dâng trà phụng điểm tâm bắt đầu.

Tất cả đã sẵn sàng, thanh âm thanh thúy của hầu gái vang lên –hỏi: "Phượng gia, còn cần gì không?" Xem ra Phượng Cô chắc hẳn là khách quen, hầu gái của Tuyết Linh Các có vẻ rất quen mặt hắn.

Phượng Cô không thèm quay ra liếc các nàng lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn hai người đang đánh nhau trên đài, Hoàng Kỳ đứng một bên lạnh nhạt nói: "Các ngươi đứng một bên là được rồi! Gia nếu muốn cái gì sẽ gọi sau."

Hai hầu gái gật đầu nói vâng, rồi sau đó lui sang đứng một bên, vô cùng lễ phép.

Vãn Thanh chỉ lẳng lặng ngồi một bên, mắt không ngừng tìm kiếm người mặc bạch sắc trường y.

Đáng tiếc là nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn không thấy, trong lòng có một ít thất vọng.

Rất nhanh sau đó, đình đài liền bị lấp đầy bởi người và người, có những người thậm chí phải đứng trên cầu, chỗ nào cũng có người chen chúc, mọi người đều trông ngóng sự xuất hiện của Phi Tuyết cô nương. Ngược lại đình bên trái lại trống không.

Đúng lúc đấy, ngoài cửa vang lên tiếng hoan hô.

Thập phần cuồng nhiệt!

Vãn Thanh nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy đầy trời hoa vũ (mưa cánh hoa chăng), tám hầu gái của Tuyết Linh Các phi thân từ trên trời xuống, mặc quần áo màu hồng đào, kết hợp với hoa vũ đầy trời, quần áo tung bay, nhìn như tiên nữ tung hoa, sân trước thập phần duy mỹ mà long trọng.

Trong hoa vũ, có một nữ tử, thân hình thướt tha, mặc một bộ quần áo màu trắng như tuyết, thân áo may ôm, bên dưới là tầng tầng lớp lớp, trong lúc hạ xuống từng tầng áo tung bay, cùng với hoa vũ trở thành một cảnh tượng vô cùng lung linh đẹp mắt.

Tóc nàng đen nhánh, chỉ lấy một dải lụa trắng buộc một nửa, phần còn lại để xõa, vài lọn tóc rủ xuống phía trước, tóc dài chấm đất, cùng với quần áo màu trắng như tuyết, trắng đen tương xứng, đúng là vô cùng nổi bật.

Chỉ tiếc, nữ tử tuyệt thế như thế không phải dễ dàng chiêm ngưỡng.

Trên mặt của nàng, là một cái khăn mỏng, che đi nét mặt tuyệt mỹ của nàng, chỉ còn lại một đôi mắt đẹp, mắt hạnh như nước, nhìn là sinh tình, nếu nhìn kĩ hơn, gương mặt đó, chỉ có sự bình tĩnh, trong trẻo lạnh lùng bình thản.

Cùng sự hỗn loạn nơi này, không chút liên quan.

Không biết vì sao, ánh mắt như vậy, nàng cảm giác được giống như đã từng nhìn thấy rồi, phảng phất đã từng thấy qua.

Nhưng mà có nghĩ nát cả óc, cũng nghĩ không ra,– nữ tử mà bản thân biết, làm gì có ai có đôi mắt đẹp thế, xuất trần như thế.

Không biết là cố ý hay vô tình, Vãn Thanh phát hiện, Phi Tuyết đi qua nàng, ánh mắt mang theo một ý tử không nói ra được nhìn nàng.

Hiện trường lại náo động lần nữa, mọi người không tự chủ được đứng hết lên, ai cũng la hét: Phi Tuyết! Phi Tuyết! Tình huống vô cùng cuồng nhiệt.

Hóa ra cái bàn lúc nãy hai người nọ đánh nhau cũng là cái bàn Phi Tuyết hiến nghệ –.

Nàng nhẹ nhàng nhảy, đặt chân lên bàn, ngồi trước cầm án không biết xuất hiện từ lúc nào.

Đôi tay thon dài trắng nõn – nhẹ đưa lên, động tác vô cùng tao nhã, sự láo nháo dưới đài biến mất một cách thần kỳ.

Đây chắc hẳn là mị lực của nàng ấy?

Cư nhiên có thể thu hút chúng nhân như vậy! Không khỏi thắc mắc, nữ tử xuất sắc như vậy, người như thế nào mới xứng đáng?

Tay nàng chạm vào dây đàn, tiếng đàn mạn diệu chậm rãi vang lên.

Tiếng đàn róc rách.

Bản nàng đang đàn là nhất thủ thâm sơn lục thủy lưu.

Tiếng đàn như hạt ngọc rơi xuống mâm vàng, trong trẻo lại có mấy phần miên nhu – tiếng đàn dẫn người ta tiến vào một cảnh tượng khác.

Nơi đó có rừng cây xanh biếc, có ngọn núi cao ngất lẩn trong mây, có những đám mây trắng theo gió phiêu di biến ảo. Nơi đó có chim hoàng anh dưới sáng mùa xuân hót một khúc ca mỹ lệ, nơi đó có nước suối trong xanh thấy đáy, có đá cuội rực rỡ muôn màu, một người khéo đưa đẩy mỹ lệ……

Đột nhiên, cầm phong vừa chuyển, liền cảm thấy cuồng phong trước mặt, cảnh trí trước mắt bỗng chốc thay đổi, trước mắt xuất hiện một dòng sông nước xiết, hồng thủy chảy xiết nhanh như loài thỏ chạy trốn, như chim ưng – mãnh liệt bay trên trời, như tuấn mã chạy trên hẻm núi cao ngàn trượng; như thác đổ nước, như tên rời cung, như nước chảy trên lá sen.

Nước chảy lên đá, có thể đánh chìm thuyền!

Có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, một cơn sóng tiếp một cơn sóng, nhất thời đúng là hung hiểm vạn phần, làm cho trái tim người nghe nhảy lên vì sợ, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Chúng nhân chậm rãi mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn tất cả dường như vô phương thoát khỏi sự sợ hãi! Hoàn toàn chìm đắm trong cảnh cũ.

Thật là cảnh giới tối cao của người đánh đàn!

Khó trách có thể hấp dẫn thế nhân như thế!

Tài đánh đàn cao siêu như thế, sớm đã siêu thoát thế tục rồi! Tiếng đàn của nàng, không thể dùng hai chữ siêu thoát để miêu tả nữa, chỉ có thể dùng từ nhập hóa để hình dung.

Tiếng đàn như thế, tuyệt đại phong hoa, khó trách có thể làm cho người ta điên cuồng như thế, nịnh bợ như thế!

Đây, là tiếng đàn rung động lòng người nhất Vãn Thanh từng nghe!

Nàng nghĩ, tiếng đàn này, chỉ sợ rằng cả đời nàng cũng không có cách nào quên được!

Bình luận





Chi tiết truyện