chương 156/ 211

Nhìn thân ảnh Phượng Cô phi thân đi, hiu quạnh, lãnh băng, không biết vì sao, trong lòng Vãn Thanh, đột nhiên trào lên cảm giác vô cùng chua xót.

Những lời nói vừa rồi của nàng, nhất định là đã tổn thương hắn sâu sắc? Nhìn khoảnh khắc hắn xoay người ánh mắt tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, đột nhiên nàng cảm thấy liệu có phải bản thân đã quá tàn nhẫn hay không?

Mấy ngày qua, tất cả cố gắng của hắn, nàng đều thấy rất rõ ràng, kỳ thật, nàng đã tha thứ cho hắn từ lâu, cũng đã vì hắn mà cảm động rất nhiều.

Nàng biết hắn nghĩ gì, nhưng tha thứ và đón nhận là hai chuyện khác hẳn. Trước kia, nàng cũng từng có ước mơ về một tình yêu đẹp, một cuộc sống hôn nhân ấm áp, nàng cũng muốn giống như trong sách đã viết:

Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly. (Nguyện có được trái tim một người, đến khi đầu bạc cũng không lìa xa)

Tưởng yếu cử án tề mi, tưởng yếu tĩnh hưởng khuê trung họa mi chi nhạc. (Muốn nâng án ngang lông mày, muốn được hưởng niềm hạnh phúc khi chồng vẽ lông mi cho vợ.)

Nhưng, sau khi lần lượt trải qua những tổn thương trước kia, tất cả, chỉ còn lại sợ hãi.

Sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, muốn thản nhiên đối mặt tất cả, chẳng lẽ lại dễ dàng như nói xuông?

Thế gian vô thường, người vẫn còn, vật đã mất, bao nhiêu tâm sự, giờ chỉ là bóng mờ nhạt nhòa.

Nếu là lúc trước, gặp một nam nhân có thể vì bản thân mà khuynh tâm như thế, chỉ sợ, nàng sớm đã mềm lòng, trái tim ai chẳng là máu thịt -, há lại có chuyện không biết cảm động.

Nhưng có những lúc, đã quá muộn để cứu vãn, bỏ qua thì đã bỏ qua, nếu muốn tiếp tục, chính nàng cũng không biết có thể … hay không?

Khẽ thở dài, trong lòng, phảng phất như có thứ gì đó cứ tích tụ dần, tích tụ dần, không thể giải tỏa, càng lúc càng nhiều.

Ngân Diện nhìn Vãn Thanh nhìn Phượng Cô với vẻ mặt suy nghĩ, đột nhiên ý thức được, có thứ gì đó, đang dần rời xa hắn, ánh mắt của nàng, không còn trầm mê trong lạnh lùng hận thù, mà là một cảm giác mà bản thân Vãn Thanh cũng không ý thức được -, tràn ngập tâm tình phức tạp đang giãy dụa.

Trầm mặc hồi lâu, rốt cục Ngân Diện nhẹ nhàng lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng: "Để ta xem chân của nàng."

Vãn Thanh nhìn Ngân Diện, rồi sau đó trầm mặc không nói gì, lẳng lặng vươn chân ra, đúng là chân nữ tử không nên để nam nhân nhìn, bất quá, quan hệ giữa nàng và Ngân Diện không phải quan hệ nam nữ thông thường, hai người giống như thân nhân của nhau.

Vãn Thanh đối với Ngân Diện, xác thật là có sự tín nhiệm cùng ỷ lại dành cho thân nhân.

Đôi chân trắng nõn như bạch ngọc, giống như tuyết trên Thiên Sơn, lóng lánh mà trong sáng, chỉ có điều cầm đôi chân ngọc trong tay, tim của hắn, ngược lại lại có cảm giác đau thương.

Nhẹ nhàng vặn một cái, một tiếng "lạc" nhỏ vang lên, nàng chau mày trong khoảnh khắc, mặc dù có chút đau, nhưng vẫn không lên tiếng.

Ngân Diện xoa chân cho nàng, mãi cho đến khi cổ chân có cảm giác tê vừa như đau lại vừa như thoải mái, mới nói: "Tốt rồi, chỉ cần không …bị thương nữa, thì sẽ không có vấn đề gì. Đáng tiếc không có rượu thuốc, nếu không, sẽ lành nhanh hơn."

Vừa nói vừa cầm lấy chiếc tất, đi vào chân cho nàng.

"Ta tự làm được rồi." Vãn Thanh đưa tay muốn lấy chiếc tất, Ngân Diện né được, hai người bốn con mắt cùng nhìn chiếc tất.

"Để ta làm đi!" Ngân Diện nhẹ nhàng nói, Vãn Thanh không kiên trì, buông tay, để hắn tùy ý đi tất cho nàng, sau đó đi giầy.

Tất cả, được làm trong an tĩnh, dường như vô cùng tự nhiên. (may anh Cô đi rồi, ảnh mà nhìn thấy cảnh này chắc hộc máu nội thương quá)

Nhưng hết lần này tới lần khác, không khí vẫn lẩn quất sự mất tự nhiên, hai người mang trong lòng hai tâm sự riêng.

"Tốt rồi, chúng ta khởi trình đi! Quân đội của ta ở cách đây không xa." Ngân Diện nói nhỏ, vừa nói vừa đứng lên, không có gió mà bạch y vẫn bay, mang theo sự lãnh ngạo trời sinh của hắn, khẽ huýt gió một tiếng, liền thấy một đội quân nhanh chóng chạy tới.

Đi tới trước mặt hắn, đồng lọat quỳ gối: "Tướng quân."

"Đứng lên đi! Đi về hướng Bắc với tốc độ nhanh nhất." Thanh âm của Ngân Diện, không lạnh như băng và vô tình như dĩ vãng, trong lạnh lẽo, lộ ra khí phách vương giả trời ban.

Lần này lĩnh quân, vô hình trung đã cải biến hắn rất nhiều. Lĩnh quân đánh giặc, là mang theo ý chí kiên cường và lòng hy sinh -, nếu không thể đồng tâm cùng tướng sĩ, muốn làm gì cũng khó khăn.

Vãn Thanh nhẹ nhàng đứng cạnh hắn, nhìn hắn thay đổi, kỳ thật trong lòng cảm thấy vui vẻ -, ít nhất, hắn không còn đơn thân độc mã như trước kia nữa, thay đổi như vậy.

Có lẽ đối với hắn mà nói, là điều tốt.

Mặc dù hắn chưa từng nói ra lời, nhưng cứ mãi cô đơn, chẳng lẽ không biết tịch mịch sao?

Không có khả năng đó!

Hắn cũng là người, chỉ là một con người bình thường thôi.

Ngân Diện quay sang hỏi Vãn Thanh: "Nàng có thể đi sao?"

Vãn Thanh gật đầu, kỳ thật chân nàng trật khớp không quá nghiêm trọng, hơn nữa được hắn chỉnh lại và xoa bóp một lúc, đã tốt hơn rất nhiều, không đau như lúc đầu nữa.



Về phần Phượng Cô, mặc dù phi thân đi, nhưng là đi về một hướng cố định, dường như, chỉ có tốc độ mãnh liệt đó, mới có thể giảm chút thống khổ cho hắn.

Cơn đau trong lồng ngực, như thủy triều đập vào người hắn.

Không phải đau vì vết thương ngòai da thịt, mà là vết thương bên trong, máu thịt đau, tim đau, như sợi tơ, đủ để điên đảo sinh tử.

"A! …" Một tiếng hét dài, như muốn phát tiết hết tâm sự trong lòng, như tiếng hú bi thống không cam lòng của dã thú trước khi chết.

Nghe vào trong tai, lại khiến con tim rối rắm.

"Gia…" Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng kêu.

Phượng Cô ngừng lại, thẳng lưng, đưa tay ra sau lưng, nước mắt trên mặt, đã sớm bị gió thổi hết, chỉ có nỗi đau vẫn xiết chặt lấy tim, tràn ngập toàn thân, lục phủ ngũ tạng.

"Các ngươi tới rồi!" Thanh âm nặng nề, mang theo sự ngoan lệ trước kia, khiến tứ tỳ ngừng lại, cung kính thi lễ.

"Đúng vậy, Gia, chúng ta tới."

"Được rồi, vậy nhanh chóng đi theo hướng Bắc, nhanh chóng tìm Băng Ngọc Tuyết Liên." Phượng Cô lạnh lùng lên tiếng, mặc dù lúc này Vãn Thanh ở chung một chỗ với Ngân Diện.

Nhưng hắn đã hứa sẽ tìm được Băng Ngọc Tuyết Liên cho nàng, nên thế hắn nhất định sẽ tìm được.

Mặc dù phẫn nộ tức giận, nhưng có một điều hắn không làm được, đó là không để ý tới sinh tử của nàng.

"Tuân lệnh, Gia." Mặc dù ai cũng nhìn ra Phượng Cô đang có chút bất thường, hơn nữa vừa rồi còn nghe rõ ràng Gia hét một tiếng thống khổ thật dài, nhưng không ai nói gì.

Hồng Thư đi sau cùng, đứng một hồi lâu, nhìn quanh, cũng không thấy Nhị phu nhân, rốt cục nhịn không được hỏi: "Gia, Nhị phu nhân đâu?"

Trong mắt Phượng Cô hiện lên một tia thống khổ, nhưng rốt cuộc lại chẳng nói gì, chỉ nói: "…trước hết tìm Băng Ngọc Tuyết Liên đã."

Mặc dù Gia không nói gì thêm, nhưng Hồng Thư đi theo bên cạnh hắn đã nhiều năm, biết chuyện này nhất định không đơn giản, nhưng vẫn biết được một điều, nhất định, Nhị phu nhân, không gặp chuyện gì bất trắc.

Vì vậy, không hỏi gì nữa, gật đầu, dẫn trăm thị vệ, đi theo Phượng Cô, hướng về phía Bắc Thiên Sơn.

Ai nấy đều có võ công bất phàm, không có vướng víu gì, đúng là rất nhanh, chỉ hai ngày đã đến đỉnh núi.

Một mạch đi về hướng Bắc, ngược lại không cảm thấy lạnh như trước, cũng may không gặp bão tuyết, tất cả đều vô cùng thuận lợi.

Lật tung cả đỉnh núi, rốt cục thấy rừng cây khô.

Một gốc cây mai hứng tuyết, không có màu đỏ của hoa, không có màu xanh biếc của lá cây, chỉ có một màu tuyết trắng, từng bông tuyết đọng lại. Tạo thành một cây mai bằng tuyết.

Rừng cây khô rất rộng, một lọat cây mai đã khô, tạo thành một vẻ đẹp rất riêng, mang theo sự tiêu lãnh cùng thống khổ, Phượng Cô đột nhiên có cảm giác yêu thích cảnh đẹp này.

Đau nhức trong lòng lại dần lan tràn, rừng cây này, như tâm tình của hắn. Đã không còn sự sống từ lâu, chỉ còn lại thê lương.

"Đi thôi!" Vừa nói, dẫn theo tứ tỳ và thị vệ đi vào.

Bất quá, dù đang thống khổ, Phượng Cô cũng không có lơi lỏng sự cảnh giác, dù sao Mộc Cáp Nhĩ đã nói đi qua rừng cây khô sẽ đến Tuyết Liên Phái, rừng cây khô này để ở trước cửa chắc chắn không chỉ để trang trí cho vui.

Lúc đi vào rừng cây khô, đôi mắt sắc lẻm của hắn nhận ra, trên một gốc cây khô dính một mảnh vải, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn không trốn được ánh mắt của hắn.

Hắn đưa tay ngăn lại, ý bảo những người đi sau ngừng lại.

Nhìn chung quanh một hồi, nhưng không nhìn ra trận thuật Bát quái gì ở đây, nhưng hắn biết rừng cây khô này nhất định không dễ vượt qua.

"Tất cả phải cẩn thận một chút." Thu lại sự trầm thống đau thương trong lòng, Phượng Cô ngưng trọng trầm ổn lên tiếng.

"Vâng" Mọi người lĩnh mệnh, nhất thời tăng sự cảnh giới lên gấp trăm lần.

Nhẹ nhàng đi về phía trước, đúng lúc này, dưới chân vang lên một tiếng "Kẽo kẹt" không tầm thường, như tiếng băng vỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đúng lúc này, dưới đất đột nhiên xuất hiện một cái hang không đáy rất lớn, mọi người không đề phòng, rất dễ ngã xuống.

Một số thị vệ muốn phi thân lên cây.

Phượng Cô dồn dập lên tiếng quát: "Không được lên cây!"

Mọi người không biết nguyên nhân gì, bất quá từ trước đến giờ đã được huấn luyện nhất định phải nghe lệnh, có phải chết cũng không được do dự, nên thế mấy người đang phi lên một nữa tự động ngừng lại, trượt xuống.

Chỉ nghe tiếng rung ầm ầm vang lên, trượt một hồi lâu, rốt cục rơi xuống một cái lồng sắt lớn thì ngừng lại.

Lồng liền đóng lại.

Bên ngoài lồng, có hơn mười nữ tử, mặt sa y màu trắng như tuyết, thân hình mạn diệu, mặt che sa mỏng, không thấy rõ mặt mũi, bất ngờ nhìn thấy, thậm chí cho người đối diện cảm giác như tiên tử.

Một người mở miệng nói: "Các ngươi cũng thông minh, không lên cây!"

Thanh âm lạnh lùng, như hàn băng của Thiên Sơn –.

Phượng Cô không nói gì, chỉ bình tĩnh đứng vào cùng nội bộ, hắn đã không trả lời, những người khác càng không nói gì, chỉ yên lặng đứng cạnh hắn.

"Ngươi làm thế nào mà biết trên cây có độc?" Cô ta thấy không ai trả lời, vì vậy nhìn Phượng Cô, hỏi.

Phượng Cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không sai, trên cây có độc, kỳ thật lúc ấy hắn chỉ đoán, dù sao, nếu có bẫy rập, mấy người này việc gì phải để lại cây khô? Không phải để địch nhân có cơ hội phi thân lên cây thoát sao.

Lời giải thích duy nhất chỉ có, nhất định trên cây có độc.

Bình luận





Chi tiết truyện