chương 197/ 211

Từ ngày đó, hai người không gặp nhau nữa, bởi vì hiện tại Mộ Dung Kiềm đang ở Thương Thành, nếu Kim Bất Hoán không có mặt ở Thương Thành, tất sẽ khiến Mộ Dung Kiềm sinh nghi, dù sao Mộ Dung Kiềm cũng không phải kẻ đơn giản, không dễ đối phó.

Mọi chuyện âm thầm tiến vào quỹ đạo của nó, một khắc cũng không ngừng nghỉ, có thể biết hắn bình an, nàng liền cảm thấy thỏa mãn, không thể vì muốn thư giãn mà thất bại.

Nhưng chuyện đáng vui mừng nhất là, mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng rất thuận lợi, thuận lợi đến mức không thể không hoan hỉ, cứ cách vài ngày Lãnh Sâm lại phái người đưa sổ sách tới, nhân tiện âm thầm gửi thư mật về kế hoạch đang tiến hàng.

Bởi vì biết hắn bình an, chuyện làm ăn nàng liền để cho hắn và Lãnh Sâm điều hành, nàng an tâm nghỉ ngơi, tâm trạng thỏai mái, người cũng dễ chịu, thân thể, cũng dần dần khỏe hơn.

Trong khoảng thời gian này, nàng chăm chỉ uống thuốc đúng giờ, đứa con trong bụng lớn rất nhanh, khi mang bầu đến tháng thứ 8, bụng nàng đã tròn căng, mỗi ngày có thể âu yếm đứa con trong bụng, chính là chuyện vui vẻ nhất của nàng.

Đứa bé đã biết cử động, mỗi ngày đều rụt rè giơ nắm tay ra tiếp xúc với mẫu thân, khi chạm lên nắm tay của đứa con trong bụng, cảm nhận sức sống của nó, tình thương của người mẹ trong lòng nàng lại dâng lên như nước thủy triều.

Có đôi khi nàng nằm trên ghế dài, từ từ nhắm hai mắt, không tự giác mơ đến một cảnh tượng:

Nàng ngồi trong tiết trời ấm áp của cuối đông đầu xuân, thời tiết nhẹ nhàng mà tốt đẹp, ấm áp mà thân thiết, đứa con bé nhỏ của nàng chạy chơi khắp vườn, ai nấy đều nở nụ cười, hạnh phúc mà thỏa mãn.

Đó chính là điều nàng muốn.

Một gia đình đơn giản, một hạnh phúc đơn giản.

"Tiểu thư! Người nghĩ cái gì mà cười một mình vậy! Cười như ăn vụng mật vậy!" Song nhi vừa ra đã thấy tiểu thư nằm phơi nắng tự cười một mình, dáng vẻ rất thoải mái, không khỏi thắc mắc.

Vãn Thanh quay đầu lại, đưa mắt nhìn Song nhi, cũng đến lúc rồi, chờ nàng sinh xong, sẽ chỉ hôn cho Song nhi, không bắt Tề thị vệ phải chờ quá lâu, lại đưa mắt nhìn viên thị vệ đang đứng đằng xa, khẽ cười nói: "Ta đang suy nghĩ, đã đến lúc chỉ hôn cho Song nhi! Tiểu thư ta đã đi lấy chồng, cũng sắp làm mẹ, sao có thể không suy nghĩ cho ngươi chứ!"

Dứt lời liền hài hước nhìn Song nhi, Song nhi đỏ mặt, rất có dáng vẻ một thiếu nữ: "Song nhi không lấy chồng! Song nhi muốn hầu hạ tiểu thư cả đời! Không muốn lấy chồng!"

"Ngươi không lấy chồng sợ là có người không đồng ý!" Vãn Thanh vừa nói vừa ám chỉ.

Mặt Song nhi càng đỏ hơn: "Ai dám không chịu a! Ta lấy chồng hay không liên quan gì đến kẻ nào chứ!"

"Không nhất định là thế, không chừng Tề thị vệ người ta còn đang muốn oán ta hủy đi một mối nhân duyên kìa!" Vãn Thanh cười nói, đưa cánh tay ngọc ngà lên, chỉ vào Tề thị vệ đang đứng nghiêm ngòai cửa.

"Tiểu thư, người giễu cợt người khác! Việc này đâu có liên quan gì tới hắn, không thèm nghe người nói nữa!" Song nhi vừa nói vừa xoay người.

Vãn Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Tề thị vệ nhân phẩm không tệ, Song nhi cùng hắn lại là lưỡng tình tương duyệt, nàng cũng thấy thỏa mãn, vì vậy kéo tay Song nhi: "Song nhi, ngươi đi theo ta đã nhiều năm, tâm tư của ngươi ta còn có thể không hiểu sao? Ta hiểu lòng người, từ trước tới giờ ta luôn coi ngươi như tỷ muội, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, muội muội của ta đến tuổi kết hôn, ta sao có thể không quan tâm? Ban đầu ta cho là không có cơ hội cho ngươi một hôn sự tốt, hôm nay có cơ hội, làm sao có thể để ngươi nhỡ nhàng! Hơn nữa, nếu gả ngươi cho Tề thị vệ, không phải là ngươi vẫn chiếu cố ta được sao."

"Tiểu thư! …" Song nhi nghe thế, hai mắt ngấn lệ, gục xuống vai Vãn Thanh khóc nức nở, có thể hầu hạ một tiểu thư nhân hậu như Vãn Thanh, chính là phúc khí của Song nhi.

"Ngốc quá đi, khóc cái gì, nên cao hứng mới đúng!" Vãn Thanh khẽ cười nói, nhìn Tề thị vệ đang nhìn Song nhi với vẻ quan tâm, ra vẻ thấu hiểu cười một tiếng: "Nếu ngươi còn khóc nữa, Tề thị vệ lại nghĩ là ta khi dễ ngươi!"

"Hắn dám… nghĩ như vậy, ta sẽ không để ý tới hắn nữa!" Song nhi vừa nói vừa lau nước mắt.

Dáng vẻ cố chấp của Song Nhi làm Vãn Thanh cũng phải bật cười: "Được rồi, nhìn bộ dạng hung dữ của ngươi đi, đừng để người ta sợ quá chạy mất đó!"

Dưới thái dương ấm áp, mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng, Vãn Thanh thở dài một hơi, thì ra mùa xuân đã tới.

Song nhi, đã tìm được người để yêu.

Tên ác nhân Mộ Dung Kiềm kia, không lâu nữa, sẽ phải chịu thất bại thảm hại.

Nam tử từng khiến nàng hận cực độ, nay lại khiến nàng yêu hắn vô cùng, cũng trở thành người ở bên cạnh nàng.

Đứa con của nàng, tháng sau sẽ ra đời.

Gia đình nàng sẽ được đoàn viên.

Sinh con rồi, nàng có thể trở lại kinh thành thăm mẫu thân, nghe Song nhi nói, khi mẫu thân mới biết tin nàng rơi xuống vực, đã ngất ngay tại chỗ.

Trong lòng nàng cảm thấy chua xót, không biết, mẫu thân đã phải bạc thêm bao nhiêu sợi tóc vì nàng?

Nàng, sắp làm mẹ trẻ con, vì vậy càng thấy nhớ mẫu thân nhiều hơn.



Vốn dĩ nàng định chờ đứa con đầy tháng mới về kinh thành. Nhưng người tính không bằng trời tính, có những lúc, mọi chuyện chẳng diễn ra theo ý của ta.

Buổi trưa, Vãn Thanh đang ăn quế hoa cao, lại thấy Lục Cầm chạy như bay vào, đang là tiết đại hàn mùa đông, nhưng trán Lục Cầm lại vã mồ hôi.

Hơn nữa sắc mặt Lục Cầm tái nhợt, dường như xảy ra chuyện gì không lành.

Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, khiến Lục Cầm khẩn trương đến thế, trái tim Vãn Thanh, không khỏi cảm thấy kinh hoàng, một linh cảm không lành xuất hiện trong đầu nàng.

Dù viên quế hoa cao đã rơi xuống đất, nàng vẫn không hề hay biết, cũng không biết là sợ hãi, hay do trời lạnh, nàng run rẩy cất tiếng: "Lục Cầm, xảy ra chuyện gì?"

"Nhị phu nhân, người ở kinh thành báo tin, lão thái thái …Lão thái thái …" Lục Cầm vừa nói vừa khóc không thành tiếng, nước mắt dàn dụa, mới nghẹn ngào được mấy tiếng lệ đã tràn mi.

"Lão thái thái làm sao?" Từ sau khi Lão thái nãi biết tin Phượng Cô rơi xuống vực, thân thể càng ngày càng yếu, nàng vẫn luôn lo lắng, lão thái thái tuổi đã cao lại phải nhìn thấy đứa cháu duy nhất chết đi, làm sao sống tiếp được.

"Người ở kinh thành báo tin, thân thể lão thái nãi ngày càng không ổn, hai ngày trước bị phong hàn, sức khỏe không tiến triển chút nào, chỉ sợ, không qua được tháng sau!" Lục Cầm khóc nói, mắt cũng sưng đỏ.

Vãn Thanh như hóa đá trên ghế, có chút thất thần, gió lạnh không thổi đến chỗ nàng ngồi, nhưng tin xấu làm toàn thân nàng cảm thấy lạnh ngắt, một giọt nước mắt lạnh lẽo trào ra, một giọt, hai giọt, càng ngày càng nhiều, đã thấm ướt quần áo nàng từ lúc nào.

Nàng khẽ nỉ non "Tại sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế? Rõ ràng Lão thái nãi đã đáp ứng, sẽ nhìn chắt chào đời, tại sao bà có thể ngã xuống như thế? …"

"Lão thái nãi hiện tại mong nhớ nhất định là chắt đang nằm trong bụng phu nhân, thế nên… thế nên…" Lục Cầm nức nở: "Người ở kinh thành nói, phu nhân có thể … Có thể về kinh thành hay không, sinh con ở đó, cố gắng để lão thái thái nhìn thấy một lần, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho người."

Lão nhân gia đã yêu cầu như vậy, nàng sao có thể không đáp ứng chứ?

Vì vậy Vãn Thanh đưa tay gạt lệ: "Đây là chuyện đương nhiên."

"Nhưng thân thể của tiểu thư?" Song nhi nghe xong cả kinh nói.

"Không có việc gì, chỉ cần cho xe đi chậm một chút, tốc độ không quá nhanh sẽ không sao." Tuy biết dọc đường đi có thể gặp nguy hiểm, dù sao cũng sắp tới ngày sinh, nhưng nàng không thể để lão thái thái chết mà không nhắm được mắt.

"Lục Cầm, ngươi đi an bài đi, an bài một xe ngựa rộng rãi, trải đệm thật dày, mang theo dược liệu cần thiết. Chỉ cần không đi quá nhanh, ta tin sẽ không xảy ra chuyện gì, thân thể ra hiện giờ cũng tốt hơn trước nhiều rồi!" Vãn Thanh dặn dò, mặc dù muốn đi, nhưng nàng vẫn muốn nàng và đứa bé trong bụng được an toàn

Song nhi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải khuyên nhủ bắt đầu từ đâu, bởi vì…tình huống này, Song nhi cũng không biết phải nói thế nào, haizzz, có đôi lúc, tiểu thư mà đã quyết định, không ai có thể lay chuyển.

Hơn nữa Phượng lão thái nãi quả thực đáng thương, tuổi bà đã cao, hơn nữa trước kia bà cũng đối xử với tiểu thư rất tốt, tiểu thư không thể không đi.

Lục Cầm lĩnh mệnh rồi sau đó đi an bài.

Vãn Thanh quay vào phòng, suy nghĩ một chút, tình hình lão thái nãi hôm nay, mặc kệ như thế nào, Phượng Cô cũng phải về gặp bà, nói không chừng, gặp chuyện vui mừng, bà còn khỏe lên.

Vì vậy gọi người đưa tin đến, bảo hắn gửi tin cho Lãnh Sâm gấp, nàng biết, Lãnh Sâm đã biết, tất là Phượng Cô cũng biết.

Mà Phượng Cô, nhất định phải trở về, với tình thương lão thái thái dành cho hắn, hắn không thể không trở về.

Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ảm đạm, kỳ thật khi mới bước chân vào Phượng gia, tất cả đều nhờ tình cảm lão thái thái dành cho nàng, nàng và lão thái nãi, dù theo thứ bậc là bà cháu, nhưng khi nàng chưa gả vào Phượng gia, lão thái nãi luôn coi nàng là tri kỉ.

Trước mắt nàng lại hiện lên gương mặt hiền từ cơ trí đó.

… …

Ngày hôm sau, mọi chuyện đã an bài xong xuôi, Vãn Thanh liền lên đường.

Mặc dù trời lạnh, nhưng ngồi trong xe tương đối thoải mái, Vãn Thanh cảm thấy rất dễ chịu. Không thể không bội phục sự tỉ mỉ chu đáo của Lục Cầm, làm việc rất nhanh nhẹn.

Xe ngựa rất rộng rãi, so với xe ngựa bình thường thì hoa lệ rộng rãi hơn nhiều, ngồi lên xe rồi mới biết, xe ngựa này là đặc chế dành riêng cho nàng.

Đệm lót rất dầy, bọc bằng gấm thượng hạng, ngồi lên tầng đệm đó rất ấm áp, không bị thời tiết lạnh làm mệt mỏi.

Phần đệm lót còn rất êm ái, nằm lên thì không khác nằm trên giường chút nào, ấm áp thoải mái.

Kỳ lạ hơn là xe ngựa không hề bị xóc, Vãn Thanh không khỏi ngạc nhiên, đến khi nhìn mới biết, thì ra vành bánh xe bọc vải rất dày, hơn nữa còn do 4 con hãn huyết bảo mã kéo xe, vì vậy căn bản là không cảm thấy chút xóc nảy nào, thậm chí đặt chén trà trong xe cũng không sợ bị nghiêng đổ.

Lục Cầm càng tỉ mỉ ở chỗ an bài một đại phu đi theo, ngày nào cũng bắt mạch cho nàng.

Có lẽ chính bản thân nàng cũng không thể suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo đến thế, Lục Cầm này, xem ra, là một người tỉ mỉ chu đáo.

Chỉ có thời gian nửa ngày, Lục Cầm đã làm ra cỗ xe ngựa thoải mái này như thế nào?

Vãn Thanh thấy ngạc nhiên, liền hỏi: "Lục Cầm, chẳng qua chỉ có thời gian nửa ngày, ngươi làm ra cỗ xe này thế nào, nghĩ đến đã thấy khó rồi, còn làm ra được, ngồi trong xe ngựa này thật sự thoải mái không thua gì ngồi trong nhà!"

Lục Cầm quay đầu, thần sắc có chút hoảng hốt: "Bởi… Bởi vì quan tâm đến thân thể phu nhân, thế nên nhiều người cùng tập trung suy nghĩ, hơn nữa mọi người cùng làm ……………… thâu đêm suốt sáng!"

Lục Cầm trả lời có chút ấp úng, xưa nay Lục Cầm luôn nói chuyện trôi chảy, chưa từng ấp úng như thế, nhưng Vãn Thanh không để tâm chú ý điều đó, chỉ nghĩ là vì Lục Cầm lo cho lão thái thái, không chú ý chuyện khác.

Lộ trình rất thuận lợi, tuy trời lạnh nhưng trong xe rất ấm áp, nàng còn mang theo ấm lô để sưởi, vô cùng thỏai mái dễ chịu.

Nhưng đại phu đi theo lại có chút kỳ quái, rõ ràng nàng không cảm thấy khó chịu chỗ nào, nhưng khi đi được nửa đường, hắn bắt mạch cho nàng, lại nói mạch của nàng hơi chậm, dường như bị động thai.

Vì vậy cả đoàn cùng sợ hãi, đúng lúc gặp một thôn nhỏ, vì vậy một dừng chân ở thôn đó. Lại sắc thuốc hầm canh, khiến ai nấy đều bận tối mắt.

Chỉ có Vãn Thanh là cảm thấy như lạc trong sương mù, căn bản không biết nên nói như thế nào mới đúng, bởi vì thân thể của nàng thế nào nàng rất rõ ràng, thật sự không có chút khó chịu nào.

Nhưng hết lần này đến lần khác, đại phu đều nói là vì nàng chỉ bị động thai nhẹ, thế nên bản thân không có cảm giác gì, chờ đến lúc nàng cảm giác được thì chuyện đã nghiêm trọng.

Song nhi và Lục Cầm lúc nào cũng khẩn trương, không chịu nói tiếng nào, hễ mở mồm thì chỉ có thể nói một câu, phải nghỉ ngơi chờ thân thể khỏe lên đã.

Dưới ánh mắt yêu cầu nghỉ ngơi một cách mãnh liệt của Song nhi và Lục Cầm, Vãn Thanh chỉ có thể làm theo…nghỉ lại thôn nhỏ, bởi vì…trời đất bao la, hiện tại đứa con trong bụng nàng là quan trọng nhất, vì thế nghỉ ngơi liền ba ngày.

Đến khi lên đường lần nữa thì tốc độ chậm hơn trước nhiều, Vãn Thanh cũng cảm thấy buồn phiền, tốc độ này so với đi bộ còn chậm hơn, nàng ngồi trong xe ngựa không có chút cảm giác đang di chuyển nào, nếu cầm chén trà thì không bao giờ thấy nước trong chén sóng sánh

Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ một tháng nữa cũng chưa đến kinh thành, nàng thì không sao cả, nhưng không biết thân thể lão thái thái chống đỡ được bao lâu.

Nghĩ đến đó nàng lại thấy lo lắng, trong lòng thầm nghĩ, từ khi đi Chiến Thành, nàng đã 2 năm không gặp lão thái thái, không biết lão thái thái đã già nua thêm mấy phần.

Vãn Thanh xốc tấm màn xe thật dầy, nhẹ giọng nói: "Xe ngựa có thể đi nhanh hơn chút không, cứ đi với tốc độ này, chỉ sợ một tháng nữa vẫn chưa đến kinh thành."

"Không được!" Lục Cầm đột nhiên vội vàng quay đầu lại nói.

Dáng vẻ cố chấp khiến Vãn Thanh phải giật mình.

Lục Cầm cũng hiểu được bản thân có chút khẩn cấp, vì vậy hạ giọng giải thích: "Phu nhân, chúng ta chỉ suy nghĩ cho đứa bé trong bụng người thôi, chậm thì cũng đã chậm rồi, nếu không để ta bảo thị vệ đi trước thăm dò tình huống, xem lão thái thái thế nào rồi."

"Kỳ thật không phải là ta không thoải mái." Vãn Thanh định giải thích, nhưng nghĩ kĩ thì bọn họ ai nấy đều trưng ra bộ mặt nghiêm trọng, vì vậy không giải thích nữa, nàng đoán có giải thích bọn họ cũng không chịu nghe, vì vậy nói: "Cứ làm thế đi, ngươi cho người đi trước xem lão thái thái thế nào rồi, nếu mọi chuyện vẫn ổn, chúng ta đi từ từ, nếu không ổn, chúng ta sẽ đi nhanh hơn."

… …

Đoàn người đi mãi, vốn dĩ muốn đi từ Chiến Thành đến Thương Thành chỉ cần nửa tháng, nhưng họ đã đi ròng rã một tháng mới đến.

Hôm đó thám tử quay lại nói thân thể lão thái thái coi như có thể chống đỡ tiếp, vì vậy tốc độ có được đẩy nhanh hơn một chút, nhưng vẫn tính là chậm, bất quá đại phu không nói thai khí không thuận nữa, chỉ không ngừng cho nàng uống thuốc ăn canh. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chưa vào đến cửa thành, dường như đã có thể cảm nhận được sự phồn hoa đặc trưng của kinh thành, tiếng người huyên náo, các thiếu gia công tử cầm quạt đi đi lại lại, liếc mắt đưa tình cùng các thiếu nữ đang ngượng ngùng cầm khăn tay che mặt.

Phố lớn ngõ nhỏ đều tấp nập người qua kẻ lại, bánh bao ấm nóng tỏa hương thơm, thịt xiên nướng khiến ai thấy cũng phải chảy nước miếng, mỗi một mùi vị, như vẫn khắc sâu trong trí nhớ nàng, chưa từng lãng quên.

Qua cửa thành, nàng không thể chờ đợi vén màn xe, nhìn tất cả chung quanh, tất cả vẫn như cũ, không thay đổi chút gì, vẫn thân thiết, quen thuộc như xưa.

Lòng nàng thầm cảm thấy ấm áp.

Chỉ có điều ánh mắt người khác nhìn nàng có chút kỳ quái, dường như ai cũng biết mặt nàng, tại sao chứ, mọi người nhìn nàng, khóe miệng cười cười, thì thầm những lời mà nàng không thể nghe thấy, nhưng nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng, cảm thấy kỳ quái, vì vậy Vãn Thanh quay sang hỏi Song nhi: "Tại sao những người đó lại kỳ quái vậy? Ai nấy đều nhìn ta chăm chú, ta đâu phải đại nhân vật gì!"

Nàng bị cả phố nhìn đã có chút khủng hoảng.

Song nhi cũng nhìn ra ngoài theo nàng, cũng cảm thấy kỳ quái: "Những … người này thật kỳ quái, làm như tiểu thư là nhân vật tiếng tăm vậy, thôi không nhìn nữa!" Vừa nói vừa hạ màn xe, Song nhi cũng không rõ những người này xảy ra chuyện gì.

Nhưng Vãn Thanh vẫn muốn biết, vì vậy gọi Lục Cầm: "Lục Cầm, ngoài đó xảy ra chuyện gì, tại sao ai nấy đều nhìn ta?"

Lục Cầm nhìn thoáng qua, không chút ngạc nhiên, chỉ nói: "Đại khái là xe ngựa của chúng ta kỳ lạ, lại đông người nên bọn họ nhìn!"

"Uhm." Nói cũng có lý, vì vậy nàng không để ý nữa.

Rốt cục, xe ngựa cũng dừng lại, Vãn Thanh cho là đã tới Phượng Trang, đang định xuống xe, lại thấy cánh cổng quen thuộc, không phải Phượng Trang, mà là phủ đệ của nhà Thượng Quan.

Vãn Thanh không hiểu, vì vậy nhìn Lục Cầm: "Tại sao lại dừng ở đây?"

"Lục Cầm nghĩ thầm phu nhân đã hơn 2 năm không về thăm nhà, tất là nhớ nhung song thân, lần này thuận đường ghé lại, hơn nữa sắc trời đã tối, không bằng phu nhân vào nhà nghỉ một đêm, sáng mai quay về Phượng Vũ Cửu Thiên." Lục Cầm nói.

Vãn Thanh cảm động với sự tỉ mỉ của Lục Cầm, nhưng lần này nàng về Thương Thành là để gặp lão thái nãi, làm sao có thể về nhà mẹ đẻ trước? Vì vậy lắc đầu: "Về Phượng Trang trước đi! Thăm lão thái thái xong quay lại đây cũng được."

"Phu nhân, không cần câu nệ chuyện lễ tiết, chỉ là thuận đường, hơn nữa sắc trời đã tối." Lục Cầm vừa nói, đã xuống ngựa, đi gõ cửa.

Vãn Thanh đành thôi, không nói gì nữa, hơn nữa đúng là nàng rất nhớ mẫu thân, nỗi nhớ nhung đang dần trào lên ngực. Nhưng nàng có cảm giác tất cả rất quái lạ, nhất là Lục Cầm. Nhưng quái lạ ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được, chỉ cảm thấy hành vi của Lục Cầm không giống ngày thường chút nào.

Lúc này, mẫu thân nàng đã được a hoàn dìu ra đến cửa, từ khi còn cách cửa xa xa mẫu thân đã bắt đầu khóc

Vãn Thanh nhất thời bị giật mình, sững sờ ngồi trên xe, nước mắt tự động trào ra, 2 năm không gặp, mẫu thân già thêm không ít, mặt thêm nếp nhăn, mái tóc thêm bạc.

Vãn Thanh vội vã lau nước mắt, nhào về phía mẫu thân, kích động kêu lên: "Mẫu thân, nữ nhi đã trở về!"

Rồi sau đó, chỉ có thể khóc, không thể nói thêm gì nữa.

Lần này gặp nhau, không khỏi khiến ai nhìn thấy cũng rơi nước mắt.

"Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!" Mẫu thân liên tục nói, cũng mừng rỡ vô cùng, rồi sau đó lại kéo tay nàng: "Bên ngoài rất lạnh, mau vào phòng đi, cha con cũng sắp về rồi."

"Vâng." Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, dù đã sắp làm mẹ, nhưng ở trước mặt mẫu thân, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, chỉ mong có thể dựa vào lòng mẫu thân.

Vào bên trong phủ, Vãn Thanh thấy bốn phía giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo khắp nơi, chỗ nào cũng dán chữ song hỉ màu đỏ, người làm thì bận tối mắt, nhưng ai nấy đều có vẻ vui mừng hạnh phúc.

"Mẫu thân, trong nhà có chuyện vui sao?" Vãn Thanh hỏi, rồi sau đó nghĩ một chút, vui mừng hỏi han: "Tương Cầm xuất giá sao?"

Tương Cầm cũng đến tuổi thành hôn rồi.

Mẫu thân ngẩng đầu, nhìn Vãn Thanh, há miệng, dường như muốn nói gì đó, sau đó lại như nhớ ra điều gì, chỉ nói hàm hồ cho qua: "Không phải, việc này ngày mai nói sau."

Rồi sau đó nói chuyện khác cho có lệ.

"Không phải Tương Cầm? Vậy là ai?" Vãn Thanh hỏi, mối băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn, cảm giác như bản thân đang bị dối gạt điều gì.

Mà hình như, trừ nàng ra ai cũng biết chuyện, sau khi vào thành, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

"Haizzz, Thanh nhi đừng quan tâm nữa, ngày mai con sẽ biết!" Mẫu thân cúi đầu, hình như có chuyện gì khó nói.

"Mẫu thân, có chuyện gì người còn không thể nói với Thanh nhi sao? Chẳng lẽ phụ thân…" Vãn Thanh hỏi, giọng nói lạnh thêm vài phần, bởi vì nàng đang thầm phỏng đoán. Thượng Quan phủ này, trừ… khả năng Tương Cầm có chuyện vui, chỉ có thể là Thượng Quan Hoằng!

Nhưng phụ thân đã lớn tuổi, chẳng lẽ còn muốn nạp thiếp sao?

Nhưng tổ chức linh đình thế, còn không khí vui mừng này, khiến Vãn Thanh cảm thấy không thể nghi ngờ.

"Thanh nhi, con đừng nghĩ bậy! Không phải như con nghĩ đâu!" Mẫu thân vừa nghe thấy thế, không ngờ Vãn Thanh lại nghĩ đến khả năng đó, vì vậy vội vàng giải thích.

"Vậy là chuyện gì?" Vãn Thanh cảm giác mẫu thân có chuyện khó nói, nhưng vì sao lại khó nói chứ?

"Thanh nhi, nghe nương một lần, đừng hỏi, ngày mai ngươi sẽ biết! Mẹ con chúng ta đã 2 năm không gặp, tối nay, phải kể cho nương nghe 2 năm qua con đã trải qua những chuyện gì mới được." Mẫu thân nói, rồi sau đó không nhiều lời nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của mẫu thân, Vãn Thanh cũng không tiện hỏi…nữa, chỉ băn khoăn đến không thở được. Nhưng nàng không biết, chuyện lần này, nàng chính là nhân vật chính.

Bình luận





Chi tiết truyện