"Trúc diệp thanh là tên loại rượu thượng hạng nhưng cũng là tên xà độc." Hắn di chuyển chén rượu, hướng về phía Vãn Thanh hỏi: "Ngươi cũng biết Trúc diệp thanh này là một loại độc xà chứ?" (rắn độc)
Vãn Thanh suy tư, đại khái cũng biết, mặc dù chưa từng gặp qua xà độc trúc diệp thanh nhưng cũng có thấy qua sách.
Là một loại độc xà cực độc (rắn), toàn thân xanh thẫm, từ mắt đến dọc thân bụng hai bên và đuôi đều có sắc điều văn hoàng bạch, đuôi màu hồng nâu, vô cùng đẻm mặt, nó thích tính nhiệt, thông thường hay thấy ở nơi nóng bức.
"Xem ra ngươi cũng biết rõ." Hắn không đợi Vãn Thanh trả lời lại nói tiếp. Hắn là người thông minh, chỉ nhìn phản ứng trên mặt Vãn Thanh hắn hiểu nàng tất nhiên là biết.
"Từng xem trong sách ở thư phong, cũng chưa từng gặp qua." Vãn Thanh gật đầu nói. Trong lòng có điểm không rõ hắn vì sao đột nhiên nhắc tới loại độc xà trúc diệp thanh này.
Chắc do chuyện trùng tên nên hắn mới nhiều lời như thế.
Nhưng nàng tin một điều, hắn không phải là loại người nói bừa, hắn là loại người mà mặt luôn lạnh lùng, một lời nói đáng giá ngàn vàng (nhất tự thiên kim *), tại sao lại đối với nàng đột nhiên nhiều lời đến vậy.
Lúc này trong lòng nàng mơ hồ đã có điểm bất an.
Mơ hồ, phảng phất đoán xem hắn định làm gì, thần sắc trên mặt hắn không bộc lộ điều gì, trên mặt nhất nhất tà khí, phượng nhãn chăm chú nhìn chén rượu trúc diệp thanh.
Vãn Thanh vịn tay lên bàn, có điểm không an tâm, nắm chặt tay lại.
"Vãn Thanh có muốn nhìn thấy tận mắt trúc diệp thanh không? Vẻ đẹp thật sự là mỹ lệ a?". Hắn đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh, bạc môi khinh động, ôn nhu nhẹ nhàng phun ra lời nói.
Khước lần này đến lần khác là đòn chí mạng.
Vãn Thanh trong tâm không khỏi run sợ, hắn đúng là lãnh khốc.
Nàng cố gắng cho bản thân không được sợ hãi, bởi nàng biết chỉ cần thấy biểu hiện sợ hãi của nàng, hắn sẽ thực sự lấy xà độc ra dọa nàng.
Vì vậy chỉ nhẹ nhàng nói: "Vãn Thanh không muốn nhìn Trúc diệp thanh." Chỉ là hi vọng hắn không quá mức tàn nhẫn.
Nhưng do nàng cực lực khắc chế bản thân nên môi trắng bệch, ánh mắt không né tránh lại càng tiết lộ nàng đang sợ hãi. Nàng rất sợ, nàng rất sợ rắn, không hiểu vì sao hắn lại biết điều này.
"Nhưng mà ta lại muốn nhìn một chút, uống rượu Trúc diệp thanh, nhìn rắn Trúc diệp thanh, nhất định là môt chuyện thú vị." Hắn vừa nói vừa cười khẽ, ung dung hưởng thụ bộ dạng hoảng sợ của Vãn Thanh. (thích thì anh đi mà ngắm 1 mình í. Đồ dã man.)
Ánh mắt Vãn Thanh chấn động, trên mặt tái đi, bàn tay bám chặt cạnh bàn đã trắng bêch, đôi mắt hiện rõ sự sợ hãi, hết lần này đến lần khác ánh mắt quật cường ấy nhìn vào mắt hắn không hề chớp mắt.
Phượng Cô cười một tiếng, thủ một chưởng sau đó duỗi tay ra, trong tay là một con rắn nhỏ toàn thân xanh thẫm, khoảng hai ngón tay, thân hình đó trong tay hắn khẽ nhúc nhích động đậy.
Con mắt thao láo của nó nhìn chăm chú vào Vãn Thanh, đưa cái lưỡi dài ra hướng về phía trước.
Nàng cắn chặt răng là bờ môi đã trắng bệch, khẽ run lên trong cổ họng. Nhưng ánh mắt vẫn yên lặng chăm chú nhìn vào mắt xà, cứ giằng co, nhìn không chớp mắt, thoáng một cái, con rắn liền nhắm phía nàng mà bổ tới.
Trên mặt hiện rõ lên một thân rắn, chân cũng nhũn ra, nếu không có một tay đỡ bàn, chỉ sợ nàng sớm đã ngã khuỵu.
Nàng rất sợ rắn, từ nhỏ đã sợ, tuy chưa gặp bao giờ nhưng nghe người ta nới, một khi bị rắn cắn sẽ bất tỉnh mười năm. Bản thân nàng chưa từng bị rắn cắn, nàng từ nho đến lớn chỉ gặp qua rắn có một lần, là một con rắn nước, sau đó sợ đến hết hồn, mẫu thân liền ra lệnh cho hạ nhân treo ở nơi nàng ở lưu hoàng để rắn sợ mùi không dám đến.
Có lẽ đây là nỗi sợ trời sinh.
Một tay nàng lục lọi bên hông, rốt cục mò ra một cái bao nhỏ, nàng luống cuống mở bao ra, trong đựng lưu hoàng dùng để phòng trừ rắn.
Nàng dùng sức hất chỗ bột ra, hướng về phía con rắn.
Nàng thấy rõ tay Phượng Cô không hề động đậy, không hiểu tại sao bao lưu hoàng lại rơi trọn vào tay hắn.
"Đưa ta!" Món đồ hộ thân duy nhất bị cướp đi, nàng tức thì cả thân kinh hoảng, tay duỗi ra, hướng theo tay hắn để tìm bao lưu hoàng.
Chi thấy hằn cười khẽ một cái, trong tay khẽ di chuyển, Vãn Thanh không thể lấy được bao lưu hoàng: "Bao này thật là hữu dụng. Được rồi, hãy đưa cho ta!"
Hắn vừa nói vừa thu bao vải vào trong ống tay áo. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Kỳ thật nàng biết, Phượng Cô sở dĩ biết nàng sợ rắn nên nhất định chuẩn bị bao này, Phượng Cô là hạng thông minh, hôm đó lại xa ngựa, trong lúc vô tình phát hiện nàng có mang theo bao lưu hoàng, hắn liền đoán nàng nhất định là người cực sợ rắn, bởi vì lưu hoàng này là loại dược mà có đặc tính để phòng rắn, chỉ cần rắn ngửi thầy mùi này lập tức sẽ tránh xa.
Vãn Thanh sắc mặt xanh mét, toàn thân run rất, vừa rồi muốn lấy lại bao lưu hoàng trong tay hắn nhưng vừa chạm vào là một thứ mềm mềm dính dính.
Không hiểu sao, Phượng Cô trong nháy mắt đã hướng tay phải đưa lên cho nàng.
Nhìn con vật xanh thẫm kia, mặt Vãn Thanh mất đi toàn bộ huyết sắc, trắng bệch.
"A" nàng hét lên một tiếng, đem con vật trong tay hắn quăng đi, cả người té ngã trên mặt đất.
Đột nhiên, cửa bị một người dùng lực phá ra, phúc bá cùng mấy người theo vào.
Phượng Cô trên mặt lạnh lùng: "Các ngươi làm gì ở đây?"
"Làm gì? Nhìn là biết chuyện gì?" Phúc bá nhìn thấy Vãn Thanh té ngã trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng thất thần liền hướng về phía Phượng Cô lớn tiếng quát.
Hồng thư từ phía sau theo tới, vội vàng đỡ Vãn Thanh dậy: « Nhị phu nhân, người làm sao vậy? »
Hồng thư nhìn qua liền hiểu rõ sự việc, tối hom nay nàng có nghe Gia sai người đi bắt một con rắn Trúc diệp thanh. Nàng lúc ấy nghe được đoán là Gia muốn đối phó với Nhị phu nhân, chính là nàng thường ngày thấy Nhị phu nhân luôn giữ vẻ mặt tỉnh táo kiên kịnh, không giống như loại người sợ rắn.
Không nghĩ tới Nhị phu nhân sợ rắn như vậy, tình trạng thảm thê tới mức này.
Nàng nhẹ nhàng giúp Vãn Thanh: « Nhị phu nhân đừng sợ. »
Phúc bá nhìn Phượng Cô, ánh mắt lạnh nhạt: « Ngươi có thể làm như thế với nữ tử sao? Ta xem ngươi rồi sẽ đến một ngày phải hối hận. »
Lão bá nói xong, quay sang Hồng Thư nói: « Đỡ Nhị phu nhân, đưa người nghỉ ở hậu viện, xem ai dám khi dễ nữa,. » Lời nói phảng phát khiêu khích, cùng nổi giận.
Hồng Thư nhìn về phía Phượng Cô, người vừa ra lệnh, trừ lão phúc ra… không ai dám ngược lại mệnh lệnh của hắn.
Lại thấy Phượng Cô không nói gì, lão phúc cũng không có ý nói thêm gì, nàng theo hầu Gia lâu tất nhiên rõ ý của hắn, lúc này mới dám giúp Vãn Thanh theo lão phúc đi.
Đương nhiên, Phượng Cô không dự định cho Vãn Thanh ngủ tại nơi này, hắn biết rõ lão phúc đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, chẳng qua cố tình dọa nàng một phen, hôm nay dọa thế cũng đủ rồi, tất nhiên thả nàng đi. ( Đồ khốn Phượng Cô, Kún giết chết anh.)
________________
* nhất tự thiên kim: thừa tướng Lã Bất Vi nước Tần thời Chiến Quốc tập hợp môn khách viết cuốn Lã Thị Xuân Thu, viết xong treo ngoài cửa thành Hàm Dương, nếu ai có thể sửa hoặc thêm bớt dù chỉ một chữ (nhất tự) cũng thưởng nghìn vàng (thiên kim
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1